Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 208: Đại cữu ca thật là bá đạo.



Bách tính cảm thấy động đất năm ngoái và mùa xuân năm nay đột nhiên hạ nhiệt độ có liên quan đến Hoàng hậu, Tần Thị tỏ thái độ nghi ngờ, nàng ta cảm thấy thật trùng hợp, dù sao hai chuyện này kiếp trước nàng ta đã từng trải qua.

Khiến cho nàng nghi ngờ hơn là mùa thu hoạch năm ngoái.

Nhưng bởi vì không tận mắt nhìn thấy, nàng ta tự an ủi mình chắc là do tình báo sai, có khả năng thật sự bội thu, nhưng chưa chắc khoa trương như lời đồn.

Trong lòng Tần thị dao động, nhưng vẫn mạnh miệng không chịu chấp nhận.

Để nàng ta chấp nhận Hoàng hậu thật sự là thần tiên hạ phàm, sau lưng có ông trời làm chỗ dựa làm nàng ta vẫn không cam lòng, chắc do là tình địch của nhau.

Một ngày trước khi nghe hai người Đế Hậu đồng cam cộng khổ với nhau nàng ta đã cảm thấy thật không thể tin được. Mới qua một ngày, lại nghe nói thần tiên ca ca của Hoàng hậu hạ phạm đến thăm, Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy hắn hạ phàm, không chỉ an bài cung điện cho hắn, còn vì hắn mà mở yến tiệc, mời quần thần cùng vui mừng.

Tần thị mang theo ánh mắt xoi mói tới, nhưng khi nhìn thấy cái gì gọi là thần tiên Quốc cữu vẫn làm nàng ta luống cuống.

Người này được xếp chỗ gần nhất với Đế Hậu, hắn ngồi ở đó so về khí thế với Hoàng Thượng càng cao hơn, cả quá trình yến hội hắn không đặc biệt chú ý tới ai, người khác chủ động nói chuyện hắn sẽ nghe, nhưng vẫn tích chữ như vàng.

Chỉ là như vậy thôi cũng đủ để khiến Tần thị nghi ngờ cuộc đời, không ngờ người này còn làm tiên pháp ngay tại chỗ. Pháo hoa bay lên cùng lúc cũng mang đầu óc của Tần thị đi luôn, nàng ta không hiểu, người vẫn là những người kia, hướng cũng giống nhau, tại sao Trường Hi cung lại liên quan đến các việc ra vào to lớn như thế???

Phượng Hoàng hiện thế và tiên pháp hôm nay đều không phải việc phàm nhân có thể làm được, chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương thật sự là tiên nữ hạ phàm, bây giờ mọi người đang ngồi cùng bàn với thần tiên sao?

Nếu đây là thật, hẳn là nàng ta nên vui mừng một chút, nhưng thực tế thì Tần thị ngay cả cười cũng cười không nổi.

Loại người đã biết trước nội dung cốt truyện như nàng ta sợ nhất là nội dung cốt truyện thay đổi, nếu như hai đời hoàn toàn khác nhau nàng ta sẽ mất hết ưu thế, lòng tự tin cũng theo đó mà mất.

Giống như hiện tại, Tần thi cũng không biết mình nên làm gì mới đúng?

Vẫn dùng thái độ trước đó với Hoàng hậu sao?

Nếu thân phận của nàng là thật thì mình có gặp xui xẻo không?

Hay là từ hôm nay mình đi nịnh bợ nàng nhỉ?

Nàng ta lại có chút không cam tâm.

Đa số người sẽ không nỡ trách bản thân, cho nên đến lúc gặp bất hạnh bọn sẽ theo thói quen mà đổ lên đầu người khác. Đời trước Tần thị trôi qua không được tốt, nàng ta cảm thấy là do Phùng Niệm gây nên, nếu không phải Bùi Hứa yêu thích Phùng Niệm, nàng ta vốn được như ý mà gả đi sẽ không bị từ hôn, sau này phải gả cho một nam nhân phế vật... Tần thị suy nghĩ như vậy, ôm mối hận mà sống qua nhiều năm, sau này bởi vì nhi tử mà mối hận với Phùng Niệm của nàng ta càng tăng thêm, ngay cả Lục Lục cũng bị ghét theo.

Sau khi trùng sinh nàng ta thuận lợi gả cho Đại Hoàng tử làm Đại Hoàng tử phi, cũng cảm thấy vị chủ của Trường Hi cung này thật sự không có hứng thú gì với Bùi Hứa.

Dù vậy, sự chán ghét đã thành thói quen này nàng ta không đổi được.

Giống như bây giờ, bắt buộc nàng ta phải sửa đổi thái độ, nhất định phải sùng bái tôn kính ca ngợi Hoàng hậu, nhưng đối với Tần thị mà nói việc này thật sự quá khó khăn, nàng ta không làm được.

Có ai mà có thể thổi rắm cầu vồng tình địch của mình chứ?

Điều Tần thị khó hiểu nhất là nếu như nói Hoàng hậu là thần tiên hạ phàm, vậy tại sao ông trời lại cho nàng ta cơ hội lần thứ hai làm lại cuộc đời? Để nàng ta ở đây chỉ để tự vả mặt ư?

Trong lòng Đại Hoàng tử phi vô cùng chống lại, nhiều đến mức biểu hiện lên mặt.

Đối với bộ máy tình báo của mình Phùng Niệm vẫn chú ý một chút, nàng nhìn nàng ta từ xoắn xuýt một chút đến vô cùng xoắn xuýt, Phùng Niệm không nhịn được hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Tần thị suy nghĩ đến nhập tâm nên không nghe thấy Phùng Niệm đang nói chuyện với nàng ta, đến khi có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng ta, Tần thị vẫn còn mờ mịt, sau đó mới nhận ra Hoàng hậu đang nói chuyện với mình.

Nàng ta vội vàng đứng lên, bồi tội với phía trên.

“Đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?”

“...Ta không thể tin được phàm nhân chúng ta lại được ngồi cùng bàn với Thân tiên, nên thất thần trong chóc lát, xin nương nương thứ tội.

“Ngồi xuống đi, việc này sao tính là tội gì được?”

Đại Hoàng tử phi ngồi xuống, Hoàng tử ngồi bên kia lên tiếng, hỏi mẫu hậu có thể để Thần tiên dạy bọn họ học không?

Nghe lời này, Bùi Càn cứ có cảm giác là lạ, y nghĩ nghĩ, phát hiện không đúng! Trẫm ngồi ở đây tại sao không hỏi Trẫm mà đi hỏi ý kiến Hoàng hậu? Cứ như Trẫm không có địa vị gì vậy?

Bùi Càn âm thầm xiên đám ranh con này mấy phát, hơn nữa y cũng nhìn về phía Đại cữu ca.

Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Đại cữu ca...

Được rồi.

Những việc như này tốt nhất cứ hỏi Hoàng hậu đi.

Trẫm sợ không làm chủ được vị này.

Lời này là do Tam Hoàng tử vừa bị chỉ hôn, hắn nói ra, những huynh đệ bên cạnh đều mong chờ nhìn Phùng Niệm, Phùng Niệm mỉm cười nhìn Doanh Chính: “Ca ca cảm thấy như thế nào?”

“Ta không biết.”

Lời này là nói thật.

Lúc còn sống Tổ Long dám nghĩ dám làm, làm được không ít việc, chỉ duy nhất nhi tử là không làm được, Phù Tô có chút quá mức nhân hậu, còn Hồ Hợi, không cần nhắc tới cũng được.

Phùng Niệm tự xem như không phải vị này không dạy, là quá bận rộn xung quanh vốn không có kiên nhẫn để dạy, nàng nhắc tới cái thai trong bụng mình: “Chờ hài nhi của ta ra đời, ca ca cũng mặc kệ sao?”

Doanh Chính nhìn nàng một cái, nghĩ đến bây giờ không cần thẻ tre rồi, lại nghĩ tới đây không chỉ nhận một muội muội mà còn là một chủ group nhiều quyền hạn... Hắn lùi một bước nói: “Ta biết rồi.”

Có thể dạy, dùng phương pháp nửa tháng dạy một bài, ai thích nghe thì tới.

Người luôn luôn bá đạo đột nhiên tốt tính một chút cũng có thể làm người ta hạnh phúc không thôi, đám hồ ly tinh trong group đã ríu rít nửa ngày, theo cách nói của các nàng thì chính là hối hận.

Người công cụ như Triệu Cơ cũng không thể tin được đó là nhi tử của nàng, trước đây Triệu Chính không dễ nói chuyện như vậy.

Ngược lại Lữ Trĩ cảm thấy rất bình thường.

Một mặt là bởi vì thái độ của Niệm Niệm đối với Tần Thủy hoàng vô cùng tốt, mặt khác là vì hiện tại hắn không còn là Hoàng Đế nữa rồi, không thể xử lí việc chính trị, nên tự nhìn lại chính mình một chút, cũng không thể chạy tới đoạt việc của Bùi Càn mà làm được?

Lữ Trĩ: “May mà những nhi tử của Tần hoàng không có ở đây, nếu thấy một màn này chắc chắn chua chết.”

Bao Tự: “Trước kia hắn không dạy nhi tử của mình à?”

Dương Ngọc Hoàn: “@Triệu Cơ”

Triệu Cơ: “...Hắn không phải nhi tử của ta, nhi tử ta không phải dạng người như vậy.”

Đát Kỷ: “Nói những lời nhàm chán như vậy làm gì? Ta chỉ muốn biết chúng ta có thể tới chỗ của Niệm Niệm không?”

Hạ Cơ: “Không thể.”

Lưu Sở Ngọc: “Không thể +1. Ta đã thử rồi, không thể gói mình vào hồng bao rồi gửi đi, cũng không thể gửi lời thăm hỏi.”

Đát Kỷ: “Tại sao tại sao tại sao? Đãi ngộ của thành viên group như ta còn không bằng người nhà à?”

Phùng Niệm: “ Dù sao người nhà chỉ là trang sức tùy thân của thành viên group, muốn ở lại thì ở lại, muốn đưa đi thì đưa đi, không có nhân quyền.”

Đát Kỷ: “Ta cũng không muốn nhân quyền, ta muốn ra ngoài!”

Phùng Niệm: “Nói với hệ thống đi, xem nó có đồng ý với tỷ không?”

Đối với trình độ mặt đen tay thúi của mình Đát Kỷ vẫn tự biết được, bọn họ không thân thiện với nàng chút nào, nàng nói muốn nhưng có mới là lạ.

...

Sau khi cung yến kết thúc, đại thần và người thân bọn họ đều rất hưng phấn, trên đường xuất cung còn bắt chuyện. Nghe đối thoại của Hoàng hậu với thần tiên ca ca của nàng, chỉ sợ người này còn ở Đại Lương một thời gian dài.

Chuyện này cũng không nói trước được!

Không phải có lời nói là trên trời một ngày dưới đất một năm sao?

Cho dù hắn không yên tâm ở đây mấy năm, khi trở về thì cũng chỉ qua mấy ngày.

Cũng có người đang tự hỏi phải làm thế nào dựa vào để chiếm được chút lợi ích, bây giờ đi nịnh bợ Hoàng hậu không biết còn kịp không. Các quan lớn vẫn nghĩ nhiều mặt, rất nhiều người nghĩ rằng không biết người này đối với Đại Lương sẽ gây ra ảnh hưởng gì, so ra thì các phu nhân tiểu thư nghĩ đơn giản hơn rất nhiều.

Nhất là các tiểu thư, hôm qua vẫn là fan vợ của Đại Hoàng tử Bùi Hứa, đều muốn gả cho hắn ta làm Trắc phi, thế mà hôm nay lại trèo tường hết rồi.

Cung yến hôm nay đối với phu thê Đại Hoàng tử có thể nói là gây tổn thương vô cùng.

Một người thì nghi ngờ cuộc đời cả đêm, một người khác cho dù có nhan sắc kia, vẫn để Doanh Chính nổi bật hơn một chút.

Ít nhất thì quan lại còn biết chuyện gì xảy ra, dân chúng nghe được tiếng đùng đùng là chạy ra bên ngoài xem bầu trời đầy pháo hoa, lại không nhịn được mà đi nghe ngóng tin tức xem có chuyện gì? Chẳng lẽ trong cung có việc vui sao?

Có người nói, hình như là Hoàng hậu nương nương mang thai.

“Lần này sinh là nhi tử sao? Nếu sinh ra là nhi tử, chẳng phải đây là Thái Tử của Đại Lương chúng ta à?”

“Là chuyện vui lớn!”

“Thứ bắn lên trời này gọi là gì?”

“Các nhà chúng ta có việc mừng đều sẽ nổ pháo, chắc đây là pháo trên trời đó, là thần tiên trên trời nổ cho Hoàng hậu nương nương đấy.”

“Vậy thì thật tốt quá.”

Đêm đó đều nói như vậy, ngày hôm sau đều thấy các gã sai vặt chạy ra chạy vào các hộ nhà giàu để báo tin, nói đêm qua trong cung mở yến hội, không phải vì ăn mừng Hoàng hậu có tin vui, mà là vì ca ca của Hoàng hậu hạ phàm, thứ mọi người thấy hôm qua gọi là pháo hoa, là do hắn dùng tiên pháp tạo ra.

Đây cũng không phải tin bí mật gì, mấy nô bộc mới biết được cũng dùng giọng điệu khoe khoang mà nói ra ngoài.

Lần này trong kinh lại sôi trào.

Thần tiên trên trời hạ phàm ư?

Là thật sao?

Thật sự hạ phàm tới đây à?

“Đột nhiên hắn hiện ra đó, còn biết tiên pháp, không phải thần tiên thì là gì?”

Nghe được câu trả lời chắc chắn, bách tính lại bắt đầu mơ mộng, tất cả đều muốn tận mắt nhìn thấy thần tiên có bộ dáng như thế nào, có gì khác biệt so với phàm nhân.

Thần tiên trong miệng bọn họ tạm thời còn chưa nghĩ tới việc xuất cung, nếu người không phải ở trong phòng đọc sách thì là nói chuyện với Phùng Niệm.

Phùng Niệm có thể cảm thấy được Tổ Long đang hâm mộ Bùi Càn.

So với Tần triều thì Lương quốc phát đạt hơn rất nhiều, lúc ấy Tần Thủy hoàng còn dùng thẻ tre, nào giống như ở đây kỹ thuật tạo giấy phát triển vô cùng, phối hợp với kỷ thuật in ấn, một quyển sách cầm trên tay nhẹ nhàng có thể ghi chép được nội dung cả rương thẻ tre... Không chỉ điểm này, các phương diện của Lương quốc đều rất tốt, duy chỉ có vị Hoàng Đế này nhìn có vẻ không có nhiều dã tâm lắm. Doanh Chính từng nói với Phùng Niệm, nếu như hắn là Hoàng Đế Đại Lương, nhất định hắn sẽ thâu tóm các tiểu quốc để mở rộng lãnh thổ.

Mặc dù Phùng Niệm rất thích nói xấu Bùi Càn, nhưng lúc này vẫn vì y mà nói.

“Hắn rất chăm chỉ xử lí chính sự, uy tín ở dân gian rất cao, mặc dù hắn và người không cùng đường, nhưng đều là Quân Vương tốt.”

Doanh Chính cũng không tranh luận với nàng.

Đề tài này cứ vậy mà trôi qua.

Ban ngày hắn tới đây, tối hôm đó Bùi Càn cũng tới, cũng nói xấu Chính ca với Phùng Niệm.

“Trẫm nói chuyện với nội huynh* một chút, hắn đúng là thần tiên trên trời, không suy nghĩ khoan dung chút nào.”

*anh vợ.

Phùng Niệm nghe nói thế đã muốn cười, nàng tự nhủ trong lòng hai người này thật hợp nhau, đứng xếp hàng một trước một sau đến để quở trách đối phương. Phùng Niệm nhướng lông mày một cái: “Hoàng Thượng, người nói ca ca ta như vậy, nếu không nói rõ một hai ra thì ngay cả thiếp cũng không phục đâu.”

Bùi Càn nói với nàng, đại cữu ca thật sự bá đạo cực kỳ --

“Hắn nói muốn quản lí tốt một quốc gia rất đơn giản, chính là mọi thứ nghe theo trẫm, lời trẫm nói là chân lí. Ai không phục trẫm sẽ giết; bằng mặt không bằng lòng cũng giết; trong lòng mang ý xấu cũng giết... Trẫm nói chuyện với hắn xong, buổi chiều muốn nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không nổi, trong đầu toàn là giết. Hắn nói ta đây chỉ là một Hoàng Đế bình thường, trong sách sử không có được nét bút ghi công, không đủ để đời đời nhắc đến... Trẫm sợ hắn mất mặt, không cãi lại trước mặt, Hoàng hậu nàng nói xem, làm Hoàng Đế quản lí một quốc gia với làm thần tiên chém giết yêu ma sao mà giống nhau được? Cứ giết giết giết, chỉ giết người thì có thể giải quyết cái gì?”

Bùi Càn nghĩ Hoàng hậu dữ thì dữ thật, nhưng vẫn là một nữ nhân yêu thương mọi người, đương nhiên nàng sẽ hiểu ý của trẫm.

Kết quả thì sao?

Phùng Niệm nghe thì hiểu đấy, nàng cũng cảm thấy y nói có lí, nhưng vẫn không đúng.

Người có thể nói Chính ca tàn nhẫn, nhưng không thể nói hắn không biết cách làm một Hoàng Đế, là Tần Vương sát phạt trời đất thống nhất thiên hạ, tạo ra khái niệm Hoàng Đế, người ta là Hoàng Đế đầu tiên đó.

Đời trước Phùng Niệm đã nghe rất nhiều lời đồn về Tần Thủy Hoàng, nhưng đây vẫn là lần đầu nghe thấy có người nói hắn không biết Hoàng Đế là gì, Bùi Càn thật là to gan, y lại dám nói ra những lời này.

Lúc này đang mở trực tiếp, trong group nhàn rỗi không có việc gì đều nghe được, mở khung chat ra có thể thấy các vị mỹ nữ đang cười sặc sụa.

Người đồng ý với lời nói của y cũng có, chính là người thân của Lữ Trĩ – Lưu Bang.

Bang ca vẫn luôn vì mình là người chấm dứt Đại Tần hung bạo. Hắn có cảm giác tự hào vô cùng, hắn nghe Bùi Càn nói một câu là gật đầu một cái. Không sai! Làm Hoàng Đế phải biết suy nghĩ, chỉ dựa vào giết giết thì giải quyết được con mẹ gì!