Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 215: Tại sao phụ hoàng nhà mình vô dụng như vậy? Ngay cả mẫu hậu cũng không giải quyết được?



Ngay từ đầu, Phùng Niệm thật sự không nghĩ rõ ràng chuyện nam nữ bình đẳng này nói ra như thế nào, phải nói thời nhà Tần địa vị của nữ nhân cao hơn một số triều đại sau này, nhưng cũng không đủ để Chính ca đề cao một ý nghĩ như vậy được!

Phùng Niệm suy nghĩ một vòng, nhớ tới hai vầng sáng và kỹ năng nàng cho mượn.

> và >... Cái sau là đặc biệt tấn công nam nhân, sau khi treo lên có thể giáo dục cảm hóa một nhóm nam nhân thường ngày thất đức không xứng làm nam nhân, lúc mới bắt đầu hắn đã lấy lá bài nam nhân này cầm trong tay, dưới tiền đề này đoàn kết với nữ nhân quả thật rất lợi hại rồi.

Mặc dù có người tự nguyện ổn định trong nội trạch, nhưng có nhiều người khát vọng được giải phóng hơn, nhất là nữ nhân ở tầng dưới chót, xưa nay các nàng không phải là áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, chuyện gì các nàng cũng phải làm còn không thể đứng thẳng ở trước mặt nam nhân. Hiện tại có người nói các ngươi và các nam nhân đều giống nhau, bọn họ có thể làm các ngươi cũng có thể, vừa nghe điều này xong cảm thấy hoang đường, nhưng mà có người sẽ động lòng.

Người động lòng gia nhập vào trong đội ngũ quân khởi nghĩa, phát huy sở trường của mình mưu cầu được thân phận, sẽ lập tức kích thích đến những người khác đang đứng xem.

Nhất là quen biết, thấy nàng ta có thể, vì sao ta không được?

Kể từ đó, chẳng phải đội ngũ cũng lập tức lớn mạnh à.

Sau khi Phùng Niệm nghĩ rõ ràng mới phát hiện Doanh Chính thật sự lợi hại, hắn không biết xã hội bình quyền trong tương lai, chỉ dựa vào tình huống hiện tại ra quyết sách, nhưng lại cho ra một đường vượt mức quy định.

Người khác chỉ có thể tìm chuyện hắn làm cân nhắc suy nghĩ của hắn, đến khi ngươi cân nhắc rõ ràng, hắn đã đến trước mặt.

Quả nhiên người vĩ đại đến chỗ nào cũng vĩ đại.

Doanh Chính không chỉ có cản đảm một mình xuôi nam đến nước khác gây sự, còn hô lên khẩu hiệu coi trời bằng vung, lấy Bùi Càn dẫn đầu một nhóm các lão gia phong kiến có ý kiến rất lớn đối với hắn. Bùi Càn sợ phía nam mở đầu chuyện này, đưa tập tục không tốt đến Lương quốc, sau đó cũng có tên vương nào đó chui ra nâng lên khẩu hiệu tương tự đến xử lý hắn.

Lúc này, Bùi Càn hoàn toàn không nghĩ tới người khởi nghĩa tại Thanh Lai quốc chính là Đại cữu ca của hắn, dưới điều kiện tiên quyết không biết rõ tình hình, hắn hỏi thăm cả nhà đối phương, sau đó mới đi suy nghĩ đối sách.

Bùi Càn nghĩ đến nếu quân Đại Tần ở phía nam thật sự thành công, y lập tức triệu tập đại thần đến thương nghị một phen, sửa đổi luật pháp Lương quốc một chút, bảo vệ kỹ nữ nhân một chút.

Bùi Càn cảm thấy mình làm Hoàng Đế cũng không tệ lắm, lại có Hoàng hậu Thiên Tiên trấn trận, con của hắn là Chân Long Thái tử... Thủ lĩnh quân Đại Tần có thật sự đỏ mắt cũng phải nghĩ lại cho kỹ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Bùi Càn an tâm một chút, y tạm thời buông xuống chuyện này, tiếp tục làm việc của mình.

Lương quốc lại có một năm thu hoạch lớn.

Từ khi phong hậu đến bây giờ bội thu ba năm rồi, hiện giờ quốc khố tràn đầy, dân chúng cũng là lương thực đầy kho, bởi vì như vậy mà chuyện xằng làm bậy giảm đi rất nhiều, các nha môn cũng ít thẩm tra bản án hơn, có nhiều thời gian để suy xét xây dựng phát triển như thế nào, bây giờ Lương quốc cũng là một mảnh vui vẻ phồn vinh, Bùi Càn đặc biệt tự hào vì quốc gia này đi theo hướng thái bình thịnh thế trong tay y.

Hiện tại cũng tốt như vậy, đền hết ánh sáng lại là phúc vận thêm thân, hai cha con bọn họ chắc chắn có thể được ghi lại chồng chất trong lịch sử, người đời sau nhất định sẽ ca tụng bọn họ.

Bùi Càn nhớ tới Thái tử nửa tuổi của mình, trong lòng cực kỳ nhiệt tình.

Hơn nữa y phát hiện Lục Lục thông minh hơn lão Thất rất nhiều, hai người bọn họ do một người dạy, hắn còn đi trước, Lục Lục đi sau, đi sau đã nhanh chóng đuổi kịp tiến độ, hơn nữa còn có xu thế dẫn trước. Bùi Càn thường xuyên đến Trường Hi cung, y biết nữ nhi đã qua thời kỳ mới mẻ lâu rồi, hiện giờ tâm tư đã sớm bay đến nơi khác, không có nhắc tới bỏ học rõ ràng là ngại với Hoàng hậu.

Hoàng hậu hoàn toàn không có ý thức được nữ nhi của nàng thật ra không hề thích đọc sách như vậy.

Mỗi ngày nàng hỏi Lục Lục học gì, nghe nàng kể lại đều sẽ khen ngợi, nói nàng thật giỏi! Còn nói nàng là niềm kiêu ngạo của chính mình!

Lần trước Lục Lục âm thầm tới tìm y, nói đi học cũng không phải rất thú vị.

"Vậy thì không học nữa?" Bùi Càn nói như vậy.

Hai mắt Lục Lục sáng lấp lánh: "Phụ hoàng, người đi nói với mẫu hậu của ta đi, chẳng phải người đã nói sao? Ta là Công chúa, Công chúa không cần đi học sớm!"

Trong lòng Bùi Càn còn ghi nhớ mối thù này, lúc đầu không muốn giúp nàng, nhưng Lục Lục lại làm nũng.

Vì vậy y giúp chuyện này.

Ngày hôm đó y nói với Phùng Niệm: "Trẫm cảm thấy B Nhi cũng không hoạt bát bằng lúc trước, nếu không để cho nàng trở về, nàng là Công chúa thích làm gì cũng được, sao nhất định phải đi học..."

Y đó, lời còn chưa nói xong đã cảm thấy xung quanh lạnh buốt, nhìn kỹ mặt Hoàng hậu đã trở nên nghiêm nghị rồi.

"Sao hả? Con của người có thể đi học, nữ nhi của ta thì không thể ư?"

"Trong lòng trẫm nghĩ như thế nào nàng còn không biết? Tại sao lại nhắc tới chuyện này?"

"Người nghĩ như thế nào cũng được, tóm lại là khuê nữ của người tự mình yêu cầu nàng muốn học. Thần thiếp cũng cảm thấy nàng đầy bốn tuổi nên bồi dưỡng tính tình, cứ tiếp tục chơi đến bảy tám tuổi còn lôi kéo tiểu thái giám chọi gà đấu vật người chịu được không? Người ra đời bên trong kim quang, trưởng thành đã không có học vấn cũng không có tài năng, chỉ là Công chúa xinh đẹp trong bụng trống trỗng chẳng phải làm trò cười cho người khác à?"

Nói thì nói như thế: "Nếu không nàng hỏi B Nhi một chút, xem thử bây giờ nàng còn muốn không?"

Phùng Niệm khẽ cười một tiếng: "Hỏi thì hỏi, ta tin tưởng con yêu không phải là người bỏ dở nửa chừng, hiện giờ mỗi ngày lên lớp chưa tới nửa ngày, thế này cũng chịu không được sao?"

Lúc hai người bọn họ nói chuyện, Lục Lục đã ngồi xổm ở bên ngoài nâng mặt lắng nghe.

Thụy Châu bị Phùng Niệm phái đi ra ngoài tìm người, vừa ra đã thấy nàng.

"Công chúa ở đây sao?"

Lục Lục đứng lên đi vào trong phòng, Phùng Niệm ngoắc tay gọi nàng tới nói: "Phụ hoàng nói con không muốn đi học chữ nữa? Có thật không?"

...

Thành thật mà nói nàng không thích quy củ ngồi một chỗ nghe giảng bài, tiên sinh nói những thứ kia cũng không thú vị lắm. Nhưng mà con yêu rất biết nhìn sắc mặt mẫu hậu, biết trong lòng mẫu hậu nàng muốn gì. Giống như lúc này, nàng cảm thấy mình không thể gật đầu nói phải, một khi nói ra trong lòng mẫu hậu nhất định sẽ đặc biệt thất vọng.

Nếu mẫu hậu thất vọng đối với mình là sẽ thiên vị đệ đệ của mình.

Vậy sau này Trường Hi cung sẽ không có vị trí cho Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa nàng!

Chỉ hận phụ hoàng vô dụng không giải quyết được mẫu hậu.

Mẫu hậu chỉ tên hỏi nàng, nàng có thể nói thế nào?

Đương nhiên là thề thốt phủ nhận tuyệt đối không có chuyện này!

Phùng Niệm nhìn Bùi Càn: "Đây chính là người nói không muốn đó hả?"

Bùi Càn chú ý tới khuê nữ đang liều mạng chớp mắt tại góc độ Hoàng hậu không nhìn thấy, điên cuồng ám chỉ. Y biết đại khái là chuyện ra sao rồi, được thôi: "Có thể là trẻ con trưởng thành, trẫm đã hiểu lầm đi."

Đang nói, sát vách vang lên tiếng khóc, sau khi Phùng Niệm nghe thấy lập tức qua đó nhìn thử, xem nhi tử làm gì. Nàng vừa đi Bùi Càn nhỏ giọng hỏi nữ nhi: "Tại sao con không nói? Chẳng phải nói không muốn đi học sao?"

Lục Lục buồn bã ai oán oán nhìn y một cái: "Đều tại người, người để cho mẫu thân ta sinh đệ đệ, ta không ngoan nương sẽ thích đệ đệ! ... Được rồi, dù sao ta thông minh, nương thích học vấn tốt ta sẽ cố gắng tốt một chút."

Bùi Càn: ?

Con đã có thể thỏa hiệp tùy tiện như vậy còn bán manh với trẫm làm gì? Bùi Càn không nghĩ ra.

Y không biết Lục Lục cũng nghĩ không thông. Tại sao phụ hoàng nhà mình vô dụng như vậy? Ngay cả mẫu hậu cũng không giải quyết được?

...

Hai cha con bọn họ lén Phùng Niệm phàn nàn lẫn nhau, chờ người vừa trở về, lại giống như người không có việc gì.

Phùng Niệm hoàn toàn không phát hiện nữ nhi làm những chuyện này sau lưng mình, thật đúng là tin tưởng máy tình báo nói, khuê nữ nàng đặc biệt giỏi, người thông minh, nổi lên phong trào khác biệt ở bên kia.

Nói đến máy tình báo, đã có một thời gian không gặp Phùng Niệm cũng nhớ nàng ta rồi.

Sau đó Phùng Niệm triệu người tiến cung, nói là để cho người ta bưng mấy bồn hoa cúc cống phẩm trở về, nàng thuận tiện hỏi chuyện Thanh Lai quốc. Phùng Niệm hỏi nàng ta đời trước có quân Đại Tần này không?

"Ta chưa từng nghe thấy."

Phùng Niệm lại hỏi nàng ta: "Vậy có người hô lên khẩu hiệu nam nữ bình đẳng đánh hạ một nửa Thanh Lai quốc hay không?"

"Cũng chưa từng nghe qua."

Vốn còn vứt một khả năng người nọ không phải là Chính ca.

Máy tình báo cũng đã nói không có chuyện này vào đời trước, vậy chắc hẳn là không sai! Phùng Niệm lại thổi phồng máy tình báo của nàng trong group, thật sự là tri kỉ! Lập tức bị hồ ly tinh giội nước lạnh.

Đát Kỷ: "Muội vốn không cần nàng ta, chẳng phải hỏi Triệu Cơ sẽ biết sao? Đó là người Triệu Cơ kéo tới, chuyện hắn ta làm Triệu Cơ có cống hiến đấy."

Lữ Trĩ: "Chỉ có tỷ thông minh hả?"

Tây Thi: "Điều này cũng không phải là tuyệt đối, cho dù cống hiến của Triệu Cơ tăng nhanh, cũng có thể người phía nam không phải là hắn ta, hắn ta đến chỗ khác làm chuyện khác thì sao? Vẫn nên hỏi máy tình báo một chút đáng tin hơn."

Phùng Niệm: "Hiện giờ ta cảm thấy đúng. Có bằng chứng từ máy tình báo là một mặt, còn có chuyện tạo phản thật sự không phải tùy tiện người nào cũng có thể làm, ngoại trừ Chính ca của ta còn có người nào có hiệu suất cao như vậy?"

Vi Hương Nhi: "Đúng vậy, trước kia Tần hoàng đã từng đánh thiên hạ, nghiệp vụ này hắn rất quen."

...

Bắt đầu từ ngày đó Phùng Niệm vừa trông coi Lục Lục và Cửu Cửu vừa chờ tin tức mới nhất từ Thanh Lai quốc, chờ đến cuối năm, giữa tháng chạp, nhi tử cũng đã lật tới lăn đi bò hì hục trên giường rồi, Bùi Càn nhận được mật thư thứ ba liên quan tới Thanh Lai quốc.

Quân Đại Tần thế không thể đỡ, Thanh Lai quốc chắc chắn diệt vong, có tin tức nói hắn hoàn toàn lật đổ vương thất rồi xưng đế, sau đó sẽ huỷ bỏ luật pháp hiện giờ, lập luật Tần, viết những gì hứa hẹn trước đó lên luật pháp quốc gia.

Phong mật thư này chính là để Hoàng Thượng chuẩn bị tâm lý, phía nam thật sự làm lớn rồi, đằng sau không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì.

Có lẽ vị Tân hoàng này sẽ chỉ biết giành chính quyền không biết trị lý, vậy có khả năng hắn sẽ nhanh chóng bị những người khác lật đổ, nhưng cũng có khả năng hắn thật sự làm ra tên tuổi, đằng sau thì không nói được rồi.

Bùi Càn thầm nghĩ trước đó Quốc vương Thanh Lai còn có mưu đồ đối với Lương quốc, ta cũng không trực tiếp đánh ông ta, bây giờ còn có thể đi đánh quân Đại Tần này sao?

Lương quốc cần không phải chiến tranh, chiến tranh rất mệt mỏi.

Dù sao Bùi Càn cũng mong đợi kết quả này, y không quá ngạc nhiên, rất bình thản nói cho Hoàng hậu biết Thanh Lai quốc đã không còn, bên kia sắp thành lập tân triều, đoán chừng quốc hiệu chính là Tần.

"Nghe nói thủ lĩnh quân Đại Tần gọi là Triệu Chính, tên này giống tên người Lương quốc ta."

Bùi Càn chỉ phàn nàn một câu như thế, cũng không có cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, bởi vì Thanh Lai quốc chủ yếu chịu ảnh hưởng văn hóa phía bắc, hai nước dùng chữ viết rất giống nhau, chỉ là phát âm rất khác biệt.

Thấy y bình tĩnh như thế, Phùng Niệm tiện tay vứt một tiếng sấm ra ngoài: "Trùng hợp như vậy à? Ca ca ta cũng dùng tên giả tên là Triệu Chính đó."