Tô phi cáo trạng xong mới nhớ tới, nhi tử xui xẻo của Mẫn phi đã đính hôn cùng Công chúa thảo nguyên, trừ khi tất cả những Hoàng tử khác bị treo, nếu không hiện giờ khả năng hắn kế vị thật sự rất thấp.
Như vậy vấn đề tới: Bản cung từ xa chạy đến Trường Hi cung để làm gì đây?
Tô phi nghiêm túc nghĩ lại một chút, vốn dĩ nàng ta chỉ muốn đi Nhu Phúc cung tìm vui vẻ, Mẫn phi đóng cửa không gặp, ma ma kia còn dùng lời chế nhạo nàng ta, nàng ta sẽ không dừng lại...
Nhớ tới những thứ này, bản thân nàng ta cũng cảm thấy hành động cáo trạng lần này rất nhàm chán, qua loa hai câu liền chuẩn bị rút lui.
Một người muốn đi, một người cũng không có ý giữ lại, Tô phi coi như thuận lợi rút lui.
Nghe Trần ma ma nói người đã đi ra ngoài, Phùng Niệm mới cười nói: "Tô phi này, không biết đến đây làm gì, cáo trạng cũng không giống cáo trạng. . ."
Nàng bưng trà lạnh lên nhuận môi, suy nghĩ lần tới Hoàng Thượng đến đây thì hỏi y một chút, Cát Tường lại đi vào trong phòng, bẩm báo: "Phúc tần nương nương tới, chủ tử gặp hay không?"
Bởi vì ơn cứu mạng lúc sinh con, hơn một tháng này thái độ Thừa Lộ cung đối với Trường Hi cung đều vô cùng tốt, Phúc tần bảo người thay nàng ta đưa lễ vật, bản thân chịu khó ở cữ không ra ngoài.
Nhớ tới bình thường đến đây không có mấy người, ngày hôm nay lần đầu tiên tới hai người, thật sự là đúng dịp.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nàng nháy mắt ý bảo Cát Tường mời người tiến vào, khoảng thời gian uống hai hớp trà, Phúc tần vào phòng. Lúc nàng ta mang thai nuôi dưỡng rất tốt, người béo lên không ít, ở cữ cũng không ốm đi nhiều, nhìn gương mặt vẫn tròn. Dường như ngực có lớn hơn, bởi vì mặc y phục này không hiện dáng người, eo và chân cũng nhìn không ra.
Phùng Niệm còn quan sát, Phúc tần hành đại lễ cho nàng, trán nàng ta dán sát mặt đất nhìn giống như lạy Bồ Tát ở trong miếu.
Ai có thể ngồi yên nhận lễ này của nàng ta?
Phùng Niệm đứng dậy tránh ra một chút, tự mình nâng đỡ người dậy, hỏi nàng ta náo loạn gì đấy?
"Thần thiếp nên tới đây từ sớm... Khoảng thời gian trước thật sự có hơi lôi thôi, ngượng ngùng ra ngoài, hai ngày nay sửa soạn một chút, mới dám tới đây."
Phúc tần lại nhớ tới chuyện xảy ra vào ngày nàng ta lâm bồn, đó là tình cảnh buồn cười cả đời cũng khó mà quên, người tin tưởng bị mua chuộc phản bội mình, người phòng bị lại ở thời khắc mấu chốt đứng ra cứu mạng nàng ta. Có một khoảng thời gian rất dài nàng ta cũng cho rằng bởi vì Quý phi chậm chạp không có thai nên trong lòng ghen ghét nàng ta, có ác ý đối với nàng ta. Sau này nàng ta mới chính thức tin tưởng lời Quý phi nói ――
Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Ngươi có gì đáng để bản cung lưu tâm?
"Lúc trước thần thiếp có rất nhiều hiểu lầm với nương nương, gần đây nhớ tới thường xuyên cảm thấy áy náy, chuyện lúc trước ta tự kiểm điểm, sau này sẽ không đoán mò nữa, xin nương nương tha thứ, cũng muốn đa tạ nương nương đã cứu tính mạng của ta."
"Lúc trước không phải đã phái người đến? Tặng cho bản cung một đống đồ vật, ngày hôm nay lại tới."
"Nhận được ân tình lớn của người, dù sao cũng phải tự mình tới đây."
"Muội không cần quá để ý, tình huống lúc ấy, bất luận người nào chỉ cần có thể cứu giúp cũng sẽ vươn tay giúp đỡ. Giữa chúng ta lại không có thâm cừu đại hận, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp."
"Nói thì nói như thế, đồng ý giúp đỡ không có mấy người, vẫn là nương nương lòng dạ rộng lớn phẩm đức cao thượng, khó trách có thể sắc phong Quý phi."
Trong lòng Phùng Niệm nói thầm thật sự ta được phong Quý phi không phải bởi vì lòng dạ và phẩm đức, Bùi Càn mới không thèm để ý trên người phi tần hậu cung có bao nhiêu mỹ đức, chỉ cần da ngươi trắng xinh đẹp giọng nói mềm mại đã định sẵn sẽ được sủng ái, cũng đã sủng ái, sớm muộn sẽ thăng phân vị.
Phùng Niệm: "Phúc tần này, không hiểu chuyện nha."
Đông Ca: "?"
Hạ Cơ: "?"
Dương Ngọc Hoàn: "?"
Phùng Niệm: "Nàng ta giữ được một cái mạng, trong lòng rất cảm động biết ơn cũng bình thường, làm gì chạy tới trước mặt người ta thổi rắm cầu vồng? Nàng ta nói rằng nương nương là người hoàn mỹ nhất thế gian, ta còn có thể gật đầu nói không sai muội thật tinh mắt à? Lời như thế nên thổi với người khác nha, thổi với người khác còn có tác dụng, có thể giúp bản cung truyền bá mỹ danh."
Triệu Hợp Đức: "Có lẽ nàng ta cũng cùng người khác nói rồi đó?"
Phùng Niệm: "Nàng ta là Bùi Càn sao? Nếu nàng ta là Bùi Càn ta liền tin lời nàng ta."
Ðát Kỷ: "Nếu là Bùi Càn, không những không thể giúp muội truyền bá mỹ danh, còn có thể kéo cừu hận cho muội. Nhớ tới lúc trước hắn làm bài phú văn đó, khiến bao nhiêu người buồn nôn?"
Trần Viên Viên: "Làm buồn nôn?"
Phùng Niệm: "Ta hoài nghi các tỷ đang làm màu..."
Chỉ chốc lát Phúc tần lại thổi một đoạn, Phùng Niệm xoa bóp huyệt Thái Dương, hỏi nàng ta ngày hôm nay tới đây chỉ để nói tạ ơn à?
Phúc tần do dự nói: "Tin tức thần thiếp còn không coi là linh thông, cũng nghe được một số lời đồn đại, nghĩ đến mấy ngày gần đây có thể sẽ có người nhắc đến trước mặt Hoàng Thượng, tới đây cũng muốn nhắc nhở nương nương một câu, người cẩn thận một chút."
"Chuyện này bản cung đã biết, vẫn là đa tạ muội có lòng này."
"Nên như vậy."
"Không nói chuyện này, nói tiểu Công chúa của muội một chút, lấy nhũ danh là gì?"
"Chỉ có cái nhũ danh gọi là A Ninh."
Suy tính đến Quý phi nương nương còn chưa sinh con, trước khi đến đây Phúc tần đã nhắc nhở bản thân, đừng nói quá nhiều về chuyện Hoàng tử Công chúa, sợ chọc người ghét bỏ. Lúc này nhìn nương nương giống như cũng không để ý, nàng ta mới nói một chút, thời gian Phúc tần ở Trường Hi cung hai khắc, đã bị Phùng Niệm đuổi về chăm sóc nữ nhi.
Sau khi nàng ta rời đi, Phùng Niệm dựa vào gối mềm nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, góp nhặt những lời Tô phi và Phúc tần đã nói suy nghĩ một chút, sau đó lấy một chủ ý.
Sau này Bảo Âm vào cung đến đây, vừa cắn trái cây cống nạp vừa hỏi hai ngày nay nương nương như thế nào?
Phùng Niệm nói: "Bản cung giống như mọi ngày, chẳng qua có chuyện muốn thương lượng cùng Công chúa."
"Đã là chuyện cần thì người phân phó ta là được, còn thương lượng cái gì?"
"Vậy ta nói. Trước đó ta đã nghĩ đến ngươi thỉnh thoảng chạy đến Trường Hi cung khiến trong lòng Mẫn phi khó chịu, bởi vì nàng ta không nói rõ, hơn nữa ta lại rất thích ngươi, tạm thời không biết chuyện mắt nhắm mắt mở đã trôi qua. Nhưng mà gần đây tình huống có thay đổi, Mẫn phi rõ ràng bày tỏ bất mãn với Hoàng Thượng, giả vờ như không thấy, dường như rất không phúc hậu. Bảo Âm, ngươi là tức phụ của Mẫn phi, sau này nên đi đến Nhu Phúc cung nhiều hơn, không có chuyện gì cũng đừng đến Trường Hi cung của ta."
Vốn dĩ Bảo Âm cho rằng Quý phi nương nương có việc cần dùng nàng ta, còn đang vui mừng.
Nghe thêm hai câu cảm thấy không đúng, lại thêm hai câu vẻ mặt nàng ta cứng đờ, chờ Phùng Niệm nói xong cả người nàng ta hoàn toàn mất hứng, vẻ mặt hết sức tủi thân.
"Ta còn muốn cùng người học vũ. . ."
"Động tác kỹ xảo của điệu nhảy Hồ Toàn ta dạy cho ngươi, thiên phú của ngươi tốt, tự mình luyện một chút là được."
"Còn có những thứ khác..."
Phùng Niệm nói cũng có thể dạy, chẳng qua là không nên tới thường xuyên như vậy, khiến nàng ta chú ý đến tâm tình bà bà tương lai. Bảo Âm cảm thấy Quý phi cầm đao đâm trái tim nàng ta, nàng ta khó chịu, tức giận đến muốn khóc nhưng mà không thể nói ra lời tàn nhẫn. Nàng ta cũng không đành lòng trách Quý phi, Quý Phi nương nương có lỗi gì? Lỗi là do nương của Bùi Diễm.
Bảo Âm càng nghĩ càng tức giận, trong cơn tức giận liền chạy ra ngoài.
Có thái giám cung nữ đuổi theo, thật sự cũng đuổi theo được, Bảo Âm muốn bọn họ dẫn đường, nàng ta phải gặp Bùi Diễm.
Vị Công chúa thảo nguyên này mở đường bằng roi ngựa, một đường vọt vào Hoàng tử sở, tìm được Nhị Hoàng tử đang nói chuyện cùng huynh đệ: "Ngươi là người sao? Ngươi còn có thể uống trà!"
Nhìn vẻ mặt này và nghe giọng nói đó của nàng ta, cũng không biết đã khóc hay là sắp khóc, tóm lại là dáng vẻ tủi thân rất lớn.
Bùi Diễm buông chén trà xuống, đi lên phía trước, hỏi Bảo Âm làm sao?
"Còn hỏi? Bùi Diễm ta cho ngươi biết, mặc dù kinh thành Lương Quốc các ngươi tốt, với ta mà nói còn lâu mới có được tự do thoải mái như đại thảo nguyên. Lúc Hoàng huynh ta ở đây còn tốt, hiện tại ta lẻ loi trơ trọi một mình, chỉ có Quý phi nương nương quan tâm ta, ta nói chuyện với người học nhảy múa cùng với người, ta đi Trường Hi cung làm phiền người? Sao mẫu phi của ngươi có thể đáng ghét như vậy? Bà không thích ta, còn không cho phép người khác thích ta, bởi vì ta đi Trường Hi cung bà cáo trạng với Hoàng đế, hiện tại tốt lắm, Quý phi nương nương không cho ta đến, vậy ta còn ở lại kinh thành làm gì?"
Thật sự là không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng hù chết người.
Nhất là những huynh đệ vừa dùng trà cùng Bùi Diễm, mặc dù đã nghe nói tính tình trực tiếp của Bảo Âm Công chúa, không nghĩ tới lại trực tiếp đến như vậy.
Lão Đại lão Tam cũng bị nàng ta làm hết hồn, cũng không biết nên bội phục Quý phi hay là đau lòng lão Nhị.
Vị hôn thê ở trước mặt nói cho ngươi biết ý nghĩa lớn nhất khiến ta ở lại kinh thành chính là Quý phi, ta hiến thân vì nghệ thuật, nếu không ai mà thèm gả cho ngươi? Nghĩ đến lão Nhị còn rất thích nàng ta, thật sự tạo nghiệt…
Bùi Diễm cũng bị nghẹn đến không nhẹ, cũng may hắn còn có lý trí, trước tiên mời các huynh đệ rời đi mới quay người nói với Bảo Âm: "Ngươi có chuyện gì thì cứ nói ra, nào có chuyện một lời không hợp thì uy hiếp rời đi?"
"Không phải ta uy hiếp."
"Vậy ngươi xem bản điện hạ thành cái gì rồi? Nói bỏ qua ta là có thể bỏ qua sao?"
Bảo Âm khó chịu một chút, quyết tâm nói: "Ngươi rất tốt, ta lớn đến hôm nay nam nhân ta thích nhất chính là ngươi, ta cũng muốn gả cho ngươi, nhưng gả cho ngươi như vậy ta không vui vẻ. Ta thích nhảy múa, lúc đầu ta muốn ở lại kinh thành là vì học những điệu múa đó, ta cũng thích Quý phi nương nương, thích cùng người dùng trà nói chuyện. Bởi vì ta thích những thứ này mới cân nhắc gả tới đây, nếu như gả cho ngươi phải từ bỏ yêu thích tại sao ta phải gả cho ngươi chứ? Hòa thân để người nào tới mà không được?"
Bảo Âm còn nói: "Có lẽ chúng ta có duyên không phận, Bùi Diễm ngươi nghĩ thoáng một chút, ngươi là nhi tử của Hoàng đế, sao có thể không lấy được thê tử?"
Nếu là ngay từ đầu, dẹp thì dẹp đi, ai mà thèm chứ?
Hiện tại nàng ta nói nghĩ thoáng một chút, Bùi Diễm nghĩ thoáng thế nào?
Mấy tháng nay tiếp xúc gián đoạn hắn đã hoàn toàn phát hiện Bảo Âm đáng yêu, không chỉ là nảy sinh tình cảm, là cây nhỏ sắp trưởng thành rồi, lúc này nói không được ngươi nhổ ra cắm lại một lần nữa, làm sao nhổ ra?
Nếu là những tiểu thư quý tộc khác, nói lời như vậy có thể là kiểu cách, nhưng hắn không có cách nào chậm chạp đối đãi với những lời nói từ trong miệng Bảo Âm, chỉ sợ làm không tốt không có Hoàng tử phi.
"Ngươi chạy tới nói một tràng, ta cũng không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây?"
"Nói một chút những chuyện ngươi biết."
Bảo Âm kể lại một lần những gì vừa xảy ra, lúc nói rất tủi thân. Cuối cùng Bùi Diễm cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, không biết làm sao mẫu phi ở trước mặt phụ hoàng nói xấu Quý phi nương nương khiến Quý phi biết, Quý phi cảm thấy bởi vì Bảo Âm mẫu phi mới có thái độ lớn như thế đối với người cho nên quyết định nhịn đau giữ một khoảng cách cùng Bảo Âm.
Sau khi Bảo Âm rời quê hương, vốn dĩ không có tự do thoải mái như vậy, nàng ta muốn cưỡi ngựa cũng chỉ có thể tới trại nuôi ngựa chạy một chút, hiện giờ biết được không thể tiếp tục gặp Quý phi, có thể không tủi thân?
"Loại chuyện như vậy ngươi nên nói với ta, ta giúp ngươi nghĩ cách là được, làm gì ầm ĩ như vậy?"
Bảo Âm lau nước mắt, tràn ngập chờ mong nhìn hắn: "Ngươi có cách sao?"
Thành thật mà nói là không có, nhưng có thể thử một chút. [email protected]đ/l~q+đ
"Tóm lại ngươi yên tĩnh một chút, ngày hôm nay trước hết xuất cung đi, ta hỏi thăm chuyện này, lại suy nghĩ xem một chút nên làm như thế nào."
Trong nháy mắt sắc mặt Bảo Âm vui mừng: "Bùi Diễm ngươi thật tốt."
"Mới vừa rồi là người nào tới mắng ta? Mới một lúc, đã tốt rồi?"
"Ta tức giận mà, nương ngươi bẫy ta như vậy ngươi thay bà chịu vài câu có gì chứ?"
"Đã nói với ngươi nương ta cũng là nương ngươi, ta rất ủng hộ ngươi thích Quý phi nương nương, nhưng cũng phải hiếu thuận đối với nương ta."
"Ta chưa ăn một miếng cơm của bà, ta cũng không nợ bà. Bà có thể thích ta giống như Quý phi nương nương, ta sẽ hiếu thuận."
Mẫu phi cố chấp, vị hôn thê cũng rất cố chấp, hắn ta lại dứt bỏ không được cả hai bên, Bùi Diễm rất đau đầu. [email protected]đ/l~q+đ
Làm nhi tử xảy ra vấn đề cũng sẽ theo thói quen tìm phụ mẫu, lúc nương nói không thông hắn ta chỉ có thể đi tìm phụ hoàng. Một ngày này, hiếm khi cẩu Hoàng đế có lòng rãnh rỗi muốn luyện chữ một chút, mới viết nửa tờ Tiểu Triệu Tử cúi đầu tiến vào: "Bẩm Hoàng Thượng, Nhị Hoàng tử đến đây cầu kiến."
Lão Nhị? Nó tới làm gì?
Trong chốc lát Bùi Càn không nghĩ ra, cũng không hỏi nhiều, y dừng bút phân phó cho người tiến vào.