Người bình thường nghe y nói "Nàng tự mình làm phần thưởng đi," đều phải cúi đầu quỳ xuống nhận sai, các cung trên dưới có thể đỡ được lời này chỉ có duy nhất Phùng Niệm, nàng không chỉ đỡ được, mà còn phản lại Hoàng Thượng một quân.
Nghĩ đến Quý phi ôm chẳng hạn như Lệ phi ngọt ngào ngủ say, Bùi Càn lập tức cảm thấy không ổn.
"Quý phi đợi một lát, đừng vội vàng rời đi."
Phùng Niệm nghi ngờ nhìn y, hỏi: "Hoàng Thượng còn có chuyện gì sao?"
"Cũng không có..."
"Không có thì thần thiếp trở về, phải thông báo một lần nữa, ngoài ra còn có vài chuyện khác nữa."
"Trẫm nói là phần thưởng còn có thể thương lượng, sao có thể thật sự đưa nàng ra ngoài chứ?"
"Vậy là Hoàng Thượng đồng ý?"
Bùi Càn giống như bị táo bón, nhẫn nhịn nửa ngày mới nói: "Không thể ban thưởng đồ vật sao? Vàng bạc đá quý, trâm ngọc tơ lụa, ngọc bội tùy ý nàng ta chọn lựa."
"Làm nương nương trong cung, ai thiếu những thứ này?"
...
Mặc kệ Bùi Càn nói gì, Phùng Niệm luôn có thể chặn y lại, đến lúc này y còn không có cảm giác không đúng, Lý Trung Thuận bên cạnh đã lâm vào trầm tư.
Luôn cảm thấy giữa Hoàng Thượng và Quý phi nương nương bị đảo ngược, bình thường không phải là Hoàng Thượng bắt bẻ Quý phi nương nương tìm cách giảng hòa? Rốt cuộc làm sao biến thành dáng vẻ như vậy?
Nhớ đến lời của Hoàng Thượng lúc ở trước mặt Náo tần, y nói năng có khí phách, kết quả thế nào? Có dùng cái rắm.
Mặc dù rất không muốn làm phần thưởng, chẳng qua y không nói không lại, đành bị đánh bại một cách tàn nhẫn. Sau khi Bùi Càn gật đầu, Phùng Niệm bày tỏ nàng không làm chậm trễ sự bận rộn của Hoàng Thượng, không lưu luyến chút nào nói cáo lui.
Bùi Càn buồn bực rất lâu, quay đầu nhìn về phía Lý Trung Thuận: "Trẫm cảm thấy Quý phi thay đổi, trước đây nàng rất dịu dàng."
Dịu dàng sao? Lý Trung Thuận không cảm thấy nha.
Nhìn hắn như vậy, Bùi Càn lại nói: "Ngươi không đồng ý lời trẫm nói?"
"Nô tài nhớ lúc nương nương vẫn còn là Mỹ nhân đã dám lớn giọng với người, quên mất lúc ở tần vị hay là trên phi vị, bảo người viết thư hối lỗi, còn có một lần đóng cửa sân để người dựng thang trèo tường đi vào..."
"Câm miệng đi, ngươi nói nhiều rồi."
"Là Hoàng Thượng bảo nô tài nói."
"Hiện tại bảo ngươi ngậm miệng!"
Lý Trung Thuận rụt cổ một cái: "Vâng."
Lý Trung Thuận câm miệng, Bùi Càn nhắm không nổi, y lại nói: "Phùng thị này thật sự là muốn lật trời, trẫm phải nghĩ cách trị nàng một chút, để cho nàng biết cái gì gọi là lấy phu là trời. Nhìn xem những phi tần trong cung này, người nào chẳng nhỏ giọng thì thầm nói chuyện? Trừ nàng ai dám hô to gọi nhỏ với trẫm? Chỉ có nàng vô lý, mất hứng liền ném sắc mặt cho trẫm, còn uy hiếp trẫm! Mặc dù lúc nàng uy hiếp trẫm vẫn rất xinh đẹp, nhưng cũng không được như vậy!"
Nói thầm nửa ngày bên cạnh không có ai tiếp lời, Bùi Càn lại mất hứng: "Đứng ở chỗ này giống như cái cọc gỗ, ngươi câm sao?"
Lý Trung Thuận: ...
"Là người bảo nô tài câm miệng."
"Mới vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, ngươi nói một chút có cách nào có thể dạy dỗ được Quý phi."
"Hạ phân vị?"
"Lần trước nàng còn chủ động cầu xin, có thể thích cái này?"
"Nếu không tạm thời người đừng đi Trường Hi cung."
"Sợ rằng không phải ngươi muốn dạy dỗ nàng, mà là muốn để trẫm chịu tội."
"..."
Từ lúc Quý phi nương nương tiến cung, Hoàng Thượng càng khó hầu hạ, Lý Trung Thuận thật sự muốn đổi chỗ với Cát Tường ở Trường Hi cung, Quý phi nương nương dễ nói chuyện biết bao, mặc dù thỉnh thoảng bùng nổ một lần, đó là đối với Hoàng Thượng, nàng cũng không gây khó dễ với nô tài.
Hoàng Thượng thì không thế, người ở trước mặt Quý phi nương nương ăn quả đắng, quay người lấy hắn hả giận.
Lúc Lý Trung Thuận phàn nàn trong lòng, Bùi Càn một lần nữa tự thuyết phục bản thân: "Được rồi, trẫm là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng phải có sự độ lượng và khoan dung của Hoàng Thượng, hơn nữa Quý phi chẳng qua cũng tán tỉnh ve vãn với trẫm, đây là niềm vui thú chốn khuê phòng."
Lý Trung Thuận: ?
Mới vừa rồi còn cậy sủng mà kiêu, đột nhiên đã thành niềm vui thú chốn khuê phòng rồi?
Cũng được, ai bảo người là Hoàng Thượng chứ.
Sau khi tìm về mặt mũi, Bùi Càn tiếp tục bận rộn chuyện của y, hoàn toàn quên mất có một nữ nhân đang chờ y đại phát thần uy.
Náo tần lui ra ngoài đúng lúc đi ngang qua người Phùng Niệm, lúc ấy nàng ta mỉm cười nhìn Phùng Niệm một cái. Với phản ứng của Hoàng Thượng, chẳng sợ Quý phi không chịu khổ cũng không tránh được bị mắng.
Từ lúc vào cung đến nay Quý phi vẫn luôn là tâm can của Hoàng Thượng, xưa nay chỉ làm người khác ăn quả đắng, cuối cùng ngày hôm nay đến phiên nàng ta bị trừng trị.
Suy nghĩ một chút trong lòng Náo tần đã rất sung sướng.
Bởi vì quá chờ mong, nàng ta thậm chí còn đợi ở cách đó không xa, nhìn Phùng niệm đi ra, lập tức tiến ra đón.
"Thần thiếp nghe nói ai có thể dẫn đầu trong gia yến tết Trung Thu, là có thể đạt được cơ hội thị tẩm ba ngày, không thể tin được nên cả gan đến tìm Hoàng Thượng chứng thực, chưa lấy được lời chứng thực người đã đến rồi. Thần thiếp định chờ thêm một lát, hỏi người một chút, rốt cuộc có chuyện như vậy không?"
Nàng ta biết Hoàng Thượng tức giận, mới cố ý nói khiêu khích. Ai ngờ Phùng Niệm nở nụ cười, lên tiếng: "Có nha, bản cung cũng đã nói giới hạn trong các phi tần ở phía sau thiên điện, những người khác không nằm trong số đó."
Từ lúc Náo tần chờ đợi đã nhìn vẻ mặt nàng, ai ngờ Phùng Niệm không có ý đổi lời. Trong chốc lát nàng ta có hơi ngạc nhiên: "Là Hoàng Thượng đồng ý sao?"
"Dĩ nhiên, nếu Hoàng Thượng không gật đầu bản cung dám ra lệnh này? Hay là muội cảm thấy ta có thể sắp xếp cho Hoàng Thượng?"
Không đúng như vậy, không thể nào, rõ ràng Hoàng Thượng nói y không biết chuyện này, còn hỏi tên khốn nào nói? Vậy phản ứng đó không phải là giả vờ sao?
Phùng Niệm buồn cười liếc nhìn nàng ta một cái: "Bản cung có chuyện bận, đi trước, Náo tần cũng phải chuẩn bị thật tốt, tranh thủ giành vị trí tốt nhất."
Nàng giống như Khổng Tước kiêu ngạo, nở mày nở mặt đi rồi, để lại Náo tần đứng yên tại chỗ thật lâu. Nàng ta nghĩ mãi không ra, vừa cảm thấy Quý phi không có khả năng nói dối chuyện này, nhưng quả thật Hoàng Thượng rất tức giận mà, nàng đi vào như vậy lập tức khiến Hoàng Thượng đổi ý hay sao?
Có đôi khi, cho dù cảm giác cho rằng không nên, vẫn cứ muốn tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng.
Náo tần liên tục do dự, quyết định để cho tiểu thái giám trong cung của mình chuẩn bị một chút tìm Tiểu Triệu công công, tìm cách nói với hắn. Tiểu thái giám cầm một thỏi bạc lớn đi qua, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì Tiểu Triệu Tử liền nói cho hắn ta biết: "Chuyện này, lúc đầu Hoàng Thượng không muốn đồng ý, là Quý phi nương nương kiên trì nói muốn phần thưởng có thể khiến mọi người hài lòng, như vậy mới có hứng thú, sau đó Hoàng Thượng cũng không kiên trì nữa mà đồng ý. Bảo nương nương của các người trở về chuẩn bị thật tốt, dù sao khó có được cơ hội."
Tin tức truyền về Cẩm Tú cung Náo tần đã buồn bực trong lòng nửa ngày, thật vất vả trở lại bình thường một chút, đám người Vương Tiệp dư xếp hàng đến tìm nàng ta, bình thường bảo bộc lộ tài năng từng người đều trốn về phía sau, lần này không tránh ở thiên điện, mọi người đều nói mình có tài nghệ.
"Bản cung nghĩ đến vẫn không nên phiền các vị muội muội, ta thay các người lên là được."
"Sao có thể làm phiền nương nương? Vẫn nên để thiếp lên."
"Thiếp cũng có thể."
...
Chuyện giống như vậy đã xảy ra ở tất cả các cung, lúc không có phần thưởng bảo ra tiết mục người nào cũng không chịu, nghe nói giành vị trí thứ nhất có thể đạt được cơ hội thị tẩm trong ba ngày, chẳng sợ là hi vọng mong manh, dù sao cũng phải thử một chút.
Có quá nhiều người muốn lên, kết quả các nàng không thể không đóng cửa cung cạnh tranh nội bộ, sàng lọc trước một lần.
Mấy ngày liên tiếp khắp nơi ở trong cung đều là tiếng nhạc, mùa thu năm trước nhìn lá vàng rơi xuống rào rào, luôn có một hai phút ý vị tiêu điều, nhưng năm nay lại náo nhiệt.
Nghe phía dưới báo lên các tình huống, Phùng Niệm còn đắc ý đấy.
"Nên tìm chút chuyện cho các nàng làm từ sớm, hiện tại ai cũng vội vàng đánh đàn hát khúc không có người nào gây chuyện." Phùng Niệm suy nghĩ chờ qua tết Trung Thu, nàng đã có thể thông báo mọi người khởi động chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, đến lúc đó mình chuyên tâm làm giám khảo, mặc kệ các nàng tranh với nhau!
Phùng Niệm cảm thấy mình nghĩ ra một cách rất tốt để tạo ra một hậu cung hài hòa, còn đắc chí ở trong group.
Triệu Phi Yến: "Sợ rằng không thể hài hòa được."
Triệu Hợp Đức: "Không thể hài hòa được +1 "
Dương Ngọc Hoàn: "Không thể hài hòa được +2 "
Trần Viên Viên: "Nói đến, thời Đường ở trong cung hình như rất thịnh hành ca múa biểu diễn? Ngoại trừ Hoàn hoàn, còn có Mai phi nhảy múa cũng là hạng nhất."
Dương Ngọc Hoàn: "Lúc ấy trong cung có rất nhiều người nhảy múa tốt, thường xuyên có ca múa biểu diễn, như vậy cũng không bình yên. Người nào cũng muốn đè ép người khác, chính diện không so được sau lưng đấu ngầm cũng không phải là không có."
Lữ Trĩ: "Điều này rất bình thường, dù sao ai ra mặt ai thì có thể đạt được lợi ích khổng lồ, là người đều có dục vọng."
Phùng Niệm: "Ta hiểu. Không phải ta tìm cách khiến ngươi sinh bệnh, ngươi tìm người lén lút cắt váy múa của ta... So với hạ độc gì đó thế này còn không hài hòa sao?"
Phùng Niệm: "Đúng rồi, ngày hôm nay không thấy Ðát Kỷ tỷ tỷ nha, hôm qua rõ ràng dáng vẻ còn rất hoạt bát."
Hạ Cơ: "Chắc tự bế."
Phùng Niệm: "Tại sao?"
Ðát Kỷ: "Muội còn có mặt mũi? Muội còn hỏi tại sao? Nữ nhân cặn bã này! Muội phụ lòng mong đợi của thiếp!"
Phùng Niệm: "???"
Tây Thi: "Có lẽ là bởi vì lúc Phan Ngọc Nhi phát hồng bao cố ý bỏ qua Ðát Kỷ tỷ tỷ, cộng với muội luôn dùng giọng nói bậc nhất thiên hạ và cười một tiếng đả kích trí mạng, chỉ không dùng thiếp có một kế."
Phùng Niệm: "Bởi vì ta cảm thấy không cần dùng cũng có thể xử lý được Bùi Càn, liền thử một chút, quả nhiên thành công."
Ðát Kỷ: "Đừng giải thích, nữ nhân cặn bã bồi thường cống hiến cho ta."
Chủ group chỉ có kỹ năng, không có cống hiến, nàng chịu không được công kích của Ðát Kỷ tỷ tỷ dứt khoát đóng cửa sổ, giả vờ không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Hai tuần nhìn có vẻ dài, thật sự bận rộn rất nhanh liền trôi qua, chỉ chớp mắt, Hoàng Thượng đã tiếp Thái hậu hồi cung, Phùng Niệm cũng sắp xếp người chuẩn bị sân bãi xong. Vào buổi tối tết Trung Thu, Hoàng tử Công chúa và phi tần các cung lần lượt vào chỗ, nhạc sĩ cung đình đã sẵn sàng, Lưu Nhị làm họa sĩ cũng được cho phép có thể xem ở trong góc, hắn ta cẩn thận quan sát phục sức trang dung các nương nương trong cung, quan sát đến phản ứng thần thái của các nàng.
Các phi tần không kịp chờ đợi từ lâu, càng hưng phấn hơn so với các nàng chính là Bảo Âm người múa mở màn theo yêu cầu. Nàng ta dự định nhảy điệu của Hồ tộc, đó là điệu nàng ta nhảy nhiều nhất từ nhỏ đến lớn, là thứ sở trường nhất.
Bảo Âm một lòng một dạ muốn biểu hiện thật tốt ở trước mặt Quý phi, trong lúc đó Nhị Hoàng tử cũng đang chờ mong, hắn biết vị hôn thê nhảy múa rất tốt, mặc dù kém hơn Quý phi cũng rất tuyệt vời, trước đây không có cơ hội nhìn thấy, ngày hôm nay có phúc được xem.
"Sao đám phụ hoàng sao vẫn chưa tới? Ta đợi không kịp rồi."
Nhị Hoàng tử mới nhắc đi nhắc lại một câu, đã nghe thấy lão Tam hưng phấn đến: "Đến rồi đến rồi."
Bùi Càn và Phùng Niệm mỗi người một bên đỡ Thái hậu đến, lúc này vì suy xét đến Thái hậu nương nương, nàng chưa mở vầng sáng C vị, dù vậy cũng vô cùng tỏa sáng, chỉ có dáng vẻ đi tới đã giống như tiên tử hạ phàm từ cung trăng. [email protected]đ/l~q+đ
"Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, ta đều muốn nói phụ hoàng thật sự là có phúc lớn nha, Quý phi thật sự không có gì để bắt bẻ, quá xinh đẹp." [email protected]đ/l~q+đ
"Nếu không xinh đẹp như vậy làm sao được bình chọn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?"
"Mỹ nhân như vậy chỉ có phụ hoàng hưởng thụ nổi, người khác có thể có được cũng giữ không được."
Ngũ Hoàng tử đã thề, phải ở chung thật tốt với hồ ly tinh, cũng không bao giờ… mắng nàng là người xấu nữa. [email protected]đ/l~q+đ
Mặc dù như vậy hắn vẫn nhịn không được nói thầm câu ――