Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 101



“Ngươi muốn giao dịch gì với ta?” Phó Yểu tìm một cái ghế, ngồi xuống: “Trên người của ngươi cũng chẳng có nhiều thứ ta cần. Ngươi như thế, muốn ta giúp thì hơi khó.”

“Vậy ngài nhìn trúng thứ gì?” Hầu phu nhân nhận thấy cả người nhẹ nhàng chưa từng có, cơ thể cũng không còn cứng đờ như trước nữa, bàn tay bị liệt đã cử động được, ngay cả khi mở miệng nói chuyện cũng lưu loát hơn hẳn.

Chỉ ai từng trải qua cảm giác bị tê liệt mới có thể biết một cơ thể khỏe mạnh quý giá tới chừng nào.

Bà ta không muốn nằm liệt thêm lần nào nữa.

“Chỉ cần ngài đồng ý giúp ta khỏi bệnh, ngài muốn gì ta cũng sẽ đồng ý!” Trên khuôn mặt Hầu phu nhân đã lộ ra vẻ điên cuồng.

Phó Yểu cũng không lòng vòng: “Thứ duy nhất của ngươi mà ta nhìn trúng là chỗ tuổi thọ còn lại.”

Lời hứa ba năm thọ mệnh đã đồng ý với thánh nhân còn chưa hoàn thành, hơn nữa Phó Thị Lang cũng cần thêm tuổi thọ.

“Tuổi thọ…” Hầu phu nhân cứng đờ cả người, nếu không còn tuổi thọ nữa thì bà ta có khỏe lên để làm gì cơ chứ?

“Sao nào? Có muốn không?” Móng tay Phó Yểu nhẹ nhàng miết qua chiếc quạt xếp, phát ra âm thanh khiến người ta phải rùng mình: “Ta chỉ tới một lần này thôi, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho kỹ.”

Hầu phu nhân hỏi: “Ta còn sống được bao nhiêu năm nữa?”

“Mười năm ba tháng.”

“Ngắn tới vậy sao?” Sắc mặt Hầu phu nhân trắng bệch, khó có thể tin được.

“Vốn dĩ rất dài.” Phó Yểu không định tiết lộ hết thiên cơ cho bà ta: “Ngươi cũng biết rằng con người với con người cũng có xung khắc với nhau. Nếu con của ngươi không đổi hồn thì ngươi thật ra có thể sống thọ và chết tại nhà. Tiếc rằng con của ngươi đã đổi rồi, vậy nên ngươi chỉ có thể sống thêm được bấy nhiêu năm thôi, hiểu chưa?”

“Sao có thể…” Hầu phu nhân lắc đầu không muốn tin tưởng: “Ta không tin.”

Phó Yểu cầm quạt xếp đập mạnh vào lòng bàn tay, nói: “Tin hay không thì tùy ngươi. Mẫn Dục là người sẽ mang lại may mắn không ngừng cho Mẫn gia, hắn đi rồi, tất nhiên sẽ không còn liên quan gì tới các người nữa. Có lẽ tới tận bây giờ Mẫn Dục vẫn không biết tại sao mẫu thân ruột của mình lại đối xử với mình như thế.”

Hầu phu nhân ngơ ngác.

Là vì hắn hại chết nhi tử của bà ta sao?

Không phải…

Đây chỉ là lý do ngoài miệng của bà ta thôi, lý do này có thể qua mặt được người khác, nhưng lại không thể qua mặt chính mình.

Thật ra khi A Dục còn nhỏ, bà ta vẫn rất yêu thương hắn. Nhưng về sau, A Hành ở ngoài khiến bà ta được nở mày nở mặt, A Dục lại chỉ biết nghịch ngợm khiến kẻ khác khiếp sợ, cho nên bà ta mới dần thiên vị A Hành hơn.

Về sau lão hầu gia lại bảo sao bà ta không để tâm tới A Dục, bà ta vì thế mà không vui nên mới đối xử với hắn càng lúc càng tệ. Ngày qua ngày, dần dà đã mang tới hậu quả như hôm nay.

“Ta không cố ý…” Hầu phu nhân thật sự thấy rất hối hận, đặc biệt là khi bà ta biết rằng bản thân vốn phải được sống thọ và chết tại nhà, cuối cùng chỉ vì Mẫn Dục rời đi mà còn lại có mười năm, sự hối hận tựa như một thanh đao sắc bén, cứa từng nhát vào trái tim, làm bà ta không kịp hối lỗi: “Nếu như ta mà biết trước thì chắc chắn đã không đối xử với nó như vậy.”

Phó Yểu cuối cùng cũng hiểu rõ con người bà ta: “Ngươi đúng là kẻ ích kỷ tới tột cùng. Được rồi, ngươi có muốn giao dịch nữa không? Không giao dịch nữa thì ta đi đây.”

“Giao dịch, giao dịch!” Hầu phu nhân vội vàng gọi nàng lại: “Ta có thể lấy một năm tuổi thọ để…”

Phó Yểu thẳng thừng ngắt lời bà ta: “Ít nhất là mười năm, không đổi thì thôi.”

Hầu phu nhân nhanh chóng do dự. Nếu làm giao dịch này, chẳng phải bà ta chỉ còn có ba tháng để sống hay sao?

Thế nhưng nếu không đổi, cả đời này chỉ có thể nằm im trên giường thì còn ý nghĩa gì nữa?

Thật ra lúc này bà ta đã nghiêng về bên làm giao dịch, nhưng vẫn muốn tranh thủ cơ hội để bản thân được sống lâu hơn chút.

“Chẳng lẽ không còn lựa chọn nào khác sao? Ta có thể trả ngài tiền, trả ngài rất nhiều tiền.” Năm đó lúc bà ta gả vào Vĩnh An hầu phủ đã mang theo rất nhiều của hồi môn.

Lúc nữ nhi thành thân chỉ tốn một ít, vẫn còn dư hơn phân nửa. Mấy năm qua quản lý hầu phủ, bà ta cũng không ít lần tích góp trong tối ngoài sáng.

Cũng vì lý do này nên bà ta mới còn được sống yên bình.

“Xùy.” Phó Yểu khinh thường, cười nói: “Ngươi nghĩ ai cũng có thể bị tiền tài thu mua đấy à?”

“Ta…” Hầu phu nhân cho rằng nàng là kỳ nhân dị sĩ, không thích mấy thứ này, đành rụt cổ, nói: “Đổi thành những cái khác cũng được mà.”

“Không cần.” Phó Yểu đen mặt, không muốn nhiều lời nữa, nếu không lỡ mà sấm sét giáng xuống thì to chuyện: “Muốn thì đổi, không thì thôi, ta đi đây.”

“Đừng mà!” Hầu phu nhân lúc này đã lao thẳng từ trên giường xuống, nắm chặt lấy tay áo Phó Yểu: “Ta đổi! Ta đổi là được chứ gì!”

“Từ đầu nói thế luôn có phải nhanh hơn không.” Phó Yểu nói.



Nửa đêm về sáng, nha đầu vốn đang ngủ ngon lành bên ngoài đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động.

Nàng ta lập tức mở mắt ra.

Nếu là trước kia, nàng đã nhanh chóng lặng lẽ đi vào xem thử có chuyện gì xảy ra. Có điều bây giờ, nàng ta ở yên đợi một lúc, thấy không có tiếng động nào vang lên nữa thì lại nằm xuống.

Ngay lúc này, nàng nghe được tiếng bước chân vang lên sau tai.

Nàng ta sợ tới mức quay đầu lại, thấy hầu phu nhân vốn phải nằm liệt trên giường đang lạnh lùng nhìn nàng…



Hôm sau, tin tức Vĩnh An Hầu phu nhân hết trúng gió đã truyền đi khắp nơi.

Đây cũng chẳng phải là do người hầu lắm miệng, mà là do Vĩnh An Hầu phu nhân gửi bái thiếp, muốn vào cung gặp mặt Hoàng hậu, để chuyện này truyền ra bên ngoài.

Trong cung, thánh nhân nghe tin, mắt vẫn dán vào tấu chương: “Khỏe rồi?”

“Đúng là đã khỏe lại. Nghe nói dáng vẻ sáng hôm nay không khác gì người bình thường.” Đại thái giám đáp.

“Vậy sao?” Thánh nhân vốn không định cho bà ta vào cung, nhưng khi nghĩ tới Hoàng hậu còn đang bị cấm túc, vẫn nói: “Cho bà ta vào gặp Hoàng hậu đi.”

Hắn vốn cho rằng Hoàng hậu xin hắn cho chịu cấm túc sẽ chỉ cố được một hai tháng, ai ngờ mãi đến tận bây giờ vẫn không thấy Hoàng hậu than thở tiếng nào.

Chuyện này làm hắn bực bội không thôi.

Hắn nghĩ nếu có Vĩnh An Hầu phu nhân khuyên bảo, Hoàng hậu hẳn sẽ chủ động cúi đầu với hắn.

“Đúng thế.” Đại thái giám sai người truyền chỉ xuống, nhanh chóng tiến lên nói: “Bệ hạ, quốc sư cầu kiến.”

Đã lâu rồi thánh nhân không gặp quốc sư, xém chút nữa đã quên mất còn có một người như vậy.

“Cái tên quái đản này tới tìm quả nhân chắc chắn không có chuyện gì tốt.” Ý của thánh nhân là không muốn gặp.

Đại thái giám nói: “Hắn nói là muốn dâng một thanh kiếm cổ cho ngài xem thử.”

Thánh nhân biết đại thái giám luôn ở cạnh mình không phải kẻ ngu ngốc, đã biết ý của hắn còn cố ý nói câu này, xem ra thanh kiếm đó cũng có chút lai lịch.

“Truyền.” Hắn thả bút son xuống, xoa nhẹ giữa mày, nói: “Ai ai cũng muốn lên làm hoàng đế, thế nhưng chỉ hoàng đế mới biết vị trí này mệt mỏi đến nhường nào.”

“Bệ hạ là chủ nhân của thiên hạ này.” Đại thái giám lập tức nâng một ly trà cho hắn: “Thiên hạ này nếu không có ngài thì không thể tiếp tục sinh hoạt bình thường được. Vì để bá tánh được sống những ngày bình yên, ngài cũng chỉ có thể tiếp tục vất vả.”

Thánh nhân mỉm cười, bưng trà uống một ngụm.

Khoảng mười lăm phút sau, Thiên Huyền Tử mới bước vào chính điện, tay ôm theo một hộp đựng kiếm.

Đây là chiếc hộp tối qua hắn đã vội vàng tìm về, nhìn bề ngoài của nó không quá mỹ lệ, thậm chí còn có vẻ khá bình thường.

“Bái kiến bệ hạ.” Hắn khom lưng hành lễ.

“Ừm.” Thánh nhân khẽ gật đầu: “Nghe nói hôm nay ngươi tới đây hiến kiếm? Xem ra khoảng thời gian qua ngươi đã tiến bộ không ít, còn biết mang quà đến cho quả nhân chứ không phải mang đi bán.”

Lời châm chọc mỉa mai này của thánh nhân hoàn toàn không khiến Thiên Huyền Tử bối rối, thậm chí hắn còn ngẩng đầu, sửa lại lời thánh nhân: “Vi thần không tới hiến kiếm ạ.”

Thánh nhân: “…” Gân xanh trên trán không nhịn được mà gồ lên: “Vậy ngươi tới đây làm gì, là tới để quả nhân kiểm tra xem kiếm của ngươi thế nào à?”

“Cũng không phải.” Thiên Huyền Tử giao hộp kiếm cho đại thái giám: “Có người nhờ vi thần mang tới để bệ hạ giám định và thưởng thức.”

“Ồ?” Thánh nhân dựa lưng vào long ỷ, thấy thái giám kiểm tra hộp kiếm xong, không phát hiện cơ quan nào kỳ lạ thì lập tức ra hiệu cho đối phương mang kiếm lên: “Ai bảo ngươi mang tới.”

Thiên Huyền Tử không chút do dự, nhanh miệng khai ra Phó Yểu: “Là Phó quan chủ ạ.”

Phó Yểu ở nơi xa: “…Thiên Mính Tử, sau này mà mồ của ngươi có bị ta với thánh nhân rủ nhau đào lên thì ngươi biết phải tìm ai để tính sổ rồi đấy.”

“Là nàng à?” Sau chuyện lần trước, thánh nhân đã ít đề phòng Phó Yểu hơn nhiều.

Hắn từng sai người đi điều tra Phó Yểu, từng động thái của nàng đều rất có kế hoạch, đồng thời hắn cũng nhận ra Phó Yểu là một người thật sự thông minh.

Đối phó với người thông minh không phải việc quá đáng sợ, vì người thông minh sẽ không giống kẻ ngốc, vô duyên vô cớ đi gây thù chuốc oán khắp nơi.

Điều làm hắn không thích chính là những kẻ chỉ có chút tài năng đã vô pháp vô thiên, không còn nể mặt ai nữa. Người như thế mới đúng là tai họa.

“Nàng kêu ngươi mang vào thì ngươi mang vào luôn à?” Thánh nhân ngẩng đầu nhìn Thiên Huyền Tử: “Hình như ngươi là thần tử của quả nhân, sao lại đi nghe lời người khác thế?”

Thiên Huyền Tử hết sức tự nhiên mà bỏ qua câu sau, chỉ nói: “Vi thần đã hỏi qua Phó quan chủ rằng thanh kiếm này có vấn đề gì không, nàng nói trong cung còn ba vị cao tăng, nếu có vấn đề thì mấy vị cao tăng đó chắc chắn sẽ nhận ra được.”

Thánh nhân không biết mục đích của Phó Yểu là gì, trong nhà kho của hắn còn trữ một đống cổ kiếm, thế nên thanh kiếm xám xịt này thật sự không gợi dậy chút hứng thú nào.

Hắn đặt thanh kiếm lên bàn, nói với thái giám bên cạnh: “Lát nữa ngươi mang nó tới cho ba vị cao tăng xem thử, nếu không có vấn đề gì thì đem cất đi.”

Hắn cũng lười đoán mục đích cuối cùng của Phó Yểu, dù sao về sau nàng chắc chắn sẽ tự động tìm tới cửa.

“Vâng.”

Đại thái giám cất kiếm đi, lúc lui xuống còn không quên kéo theo cả Thiên Huyền Tử.

Thiên Huyền Tử bước ra ngoài đã lập tức có ý xuất cung. Đại thái giám chỉ ước cái tên quái đản này nhanh chóng biến mất, thế nhưng khi bọn họ vừa bước xuống bậc thang, ba vị cao tăng không biết đã tới từ lúc nào.

“Đại sư.” Đại thái giám vội vã hành lễ.

Ba vị cao tăng có vẻ ngoài rất hiền hòa: “A di đà phật, chúng ta tới đây là muốn thỉnh giáo đạo pháp của quốc sư.”

Bọn họ vừa nói dứt câu đã “mời” Thiên Huyền Tử đi mất.

Buổi tối, khi đại thái giám tới nơi ở của ba vị cao tăng đã thấy cảnh Thiên Huyền Tử bị nâng ra ngoài.

“…” Đại thái giám nhìn dáng vẻ gặp chuyện đen đủi của Thiên Huyền Tử, đột nhiên thấy hết thảy sự khó chịu trong lòng đều được giải tỏa.

Tên Thiên Huyền Tử nhà ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay.

Đại thái giám nghĩ vậy, vui vẻ ôm kiếm vào trong phòng, sau khi nghe họ nói không có vấn đề gì thì vô cùng sung sướng, nhanh chóng bỏ kiếm vào tư khố của bệ hạ.

Tối đó, tàn hồn trong cổ kiếm nhìn ngọc thạch chất đầy xung quanh, hạnh phúc tới mức muốn bật khóc.

Cuối cùng thì hắn cũng được ăn no rồi…