Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 123



Phó Yểu gật đầu, nói: “Theo lý thì linh hồn của ngươi cũng không đáng giá lắm. Có điều Liễu Phú Vân là người có tài năng, ta có thể cho hắn ngồi lên vị trí nhất phẩm trước mười năm.”

“Thật sao?” Đôi mắt Dư Thục Nhã ánh lên sự vui mừng. Thê bằng phu quý, nếu như Liễu Phú Vân trở thành đương triều nhất phẩm quan viên, vậy thì nàng ta cũng sẽ là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Nếu may mắn, hắn có lẽ còn được ban cho tước vị, nàng ta khi đó sẽ thăng thành siêu phẩm phu nhân.

“Lời ta nói ra tất nhiên là thật. Nếu ngươi không còn ý kiến gì nữa thì cuộc giao dịch này đã xong rồi.” Phó Yểu đáp.

Dư Thục Nhã hỏi tiếp: “Nếu ngài nói bản thân Liễu Phú Vân có tài năng, tương lai có thể ngồi vào vị trí nhất phẩm đương triều, vậy thì ta có thể thêm chút yêu cầu khác không?” Trong lòng nàng ta thầm tính toán, mong rằng dù Liễu Phú Vân có chết thì nhi tử cũng phải biết phấn đấu.

Phó Yểu cười mỉa: “Ngươi nghĩ sao?”

Dư Thục Nhã biết bản thân đang quá tham lam, chỉ đành cười giễu một tiếng. Có điều đứng trước chuyện như vậy, nàng ta thật sự không kìm lòng được: “Ta biết rồi, vậy thì cứ thế đi.”

Tuy Liễu gia có thân phận không cao, nhưng nếu Liễu Phú Vân lên nắm quyền cũng sẽ không kém hơn các huân quý khác.

“Được.” Phó Yểu gấp quạt xếp lại, nhìn đám nữ quỷ đang bám bên cửa sổ, nở nụ cười: “Giao dịch thành công.”

Xong việc, Phó Yểu lập tức rời đi. Dư Thục Nhã ở trong phòng ảo tưởng về tương lai tốt đẹp, đám nữ quỷ bên ngoài đã hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

“Sao một kẻ như nàng ta sau này lại được sống tốt tới vậy chứ?”

“Kẻ như thế thì không nên có kết cục tốt mới phải.”

“Trên đời này, quả nhiên kẻ có tiền có quyền dù đi tới bước đường cùng cũng có thể tìm được lối thoát khác. Còn những kẻ như chúng ta lại phải chịu cảnh chết thảm, không nhận được một chút công bằng nào.”

Cảm xúc không cam lòng chồng chất lên nhau, oán hận bình thường bị che lấp cứ thế tỏa ra khắp nơi.

Gió lạnh nổi lên xung quanh, Thúy Kiều vốn ngủ không sâu giấc lập tức tỉnh lại.

Thúy Kiều nhìn bóng cây lắc lư bên ngoài, ôm chặt lấy chăn nệm. Tối nay nàng ta phụ trách gác đêm cho cô nương, chiếc giường ở đây ấm hơn nhiều so với phòng của nha hoàn, ít nhất cũng không bị lọt gió.

Trong mơ màng, Thúy Kiều nghe được tiếng ai đó nói chuyện. Có điều nàng ta đã quen với việc này, cho nên không lắng tai nghe thật kỹ, đối với nàng ta bây giờ thì việc ngủ mới là việc quan trọng nhất.

Sáng sớm hôm sau, Thúy Kiều không biết tại sao lại có cảm giác trong viện lạnh lẽo hơn hẳn khi trước. Ngay cả khi mặt trời ló dạng, ánh sáng chiếu khắp nơi cũng không còn ấm áp như cũ nữa.

Ngay lúc này, nha hoàn còn lại trong phòng kể cho Thúy Kiều nghe, làm toàn thân nàng ta sởn tóc gáy: “Thủy Kiều tỷ tỷ, tối hôm qua tỷ có nghe thấy cứ như có người đang nói chuyện không?”

Nàng ta tất nhiên là nghe thấy, suốt một tháng qua, dù là ban ngày nàng ta cũng nghe được.

Có điều trước đó, trong phủ chỉ có một mình nàng ta nghe thấy, những người khác không hề hay biết gì.

“Nói cái gì?” Thúy Kiều tỏ vẻ khó hiểu.

“Ta cũng nghe được.” Bên cạnh lại xuất hiện một nha hoàn nữa: “Cũng không biết là người nào không chịu đi ngủ, nói chuyện suốt cả đêm.”

“Ngươi cũng nghe được sao? Ta cứ nghĩ là ngươi nói chuyện.”

“Sao vậy được? Ta mệt muốn chết.”

Thúy Kiều nghe hai tiểu nha hoàn nói chuyện với nhau, nhớ tới cơn gió lạnh thổi không ngừng đêm qua, cùng với ánh mặt trời không còn ấm áp của ngày hôm nay. Trong lòng nàng ta biết, có thứ gì đó đang dần thay đổi.

“Chuyện này không được nói ra ngoài, biết chưa?” Thúy Kiều cảnh cáo hai người: “Nếu còn nghe thấy thì có thể nói với ta, nhưng không thể để lộ ra ngoài được, không thì… các ngươi cũng biết kết cục của đám Trân Châu rồi đấy.”

Hai tiểu nha hoàn vừa nghe tới tên Trân Châu thì co rúm người lại, vội vàng đảm bảo: “Vâng, chúng ta nghe lời tỷ.”

“Được rồi, các ngươi đi làm việc đi.” Thúy Kiều nói.

Đến tầm chiều, có một tiểu nha hoàn tới nói với nàng ta, nói rằng mình đang đi múc nước, lúc đi ngang qua chỗ tường viện thì nghe được có người đang nói chuyện, nhưng lại không thấy ai ở đó cả.

Thúy Kiều lập tức kéo tiểu nha hoàn đi tới đoạn đường đó, cũng dặn dò tiểu nha hoàn rằng nếu còn nghe được âm thanh nào thì hãy bấm nhẹ vào lòng bàn tay nàng ta.

Tiểu nha hoàn gật đầu đồng ý.

Hai người còn chưa tới gần bức tường kia, tiểu nha hoàn đã bấm liên tục không ngừng. Thúy Kiều đã hiểu được phần nào, cố ý dẫn tiểu nha hoàn tới cạnh góc tường, đi quanh đám “người” kia một vòng, sau đó rời đi như chưa có việc gì xảy ra. Đợi đi xa rồi, nàng ta mới nói: “Sao ta lại không thấy ai cả?”

Sống lưng tiểu nha hoàn căng thẳng: “Ta cũng không nhìn thấy…”

“Nếu không nhìn thấy ai thì cứ xem như chưa nghe thấy gì cả.” Thúy Kiều nói.

Tiểu nha hoàn liên tục gật đầu: “Vâng.”

Chuyện tới nước này, Thúy Kiều đã hiểu, việc những con quỷ kia nói chuyện với nhau đã không chỉ mình nàng ta có thể nghe thấy.

Bởi vì hành động này của nàng ta, đám nữ quỷ cũng phát hiện điều này.

Trước đó các nàng có oan khuất cũng chẳng biết phải nói với ai bởi vì không ai nghe được, hiện giờ lại có người nghe thấy, các nàng tất nhiên cũng thay đổi ý định.

Đám nữ quỷ trong phủ này chia thành hai loại, một bên là nha hoàn bị giết chết, một bên là thiếp thất chết vì trạch đấu. Còn những nam nhân thúi ở ngoại viện kia thì bị các nàng khinh thường, không tính vào.

“Nếu tính trạch đấu thì phải để chúng ta.” Nhóm quỷ thiếp cười lạnh, bắt đầu chỉ huy tiểu nha hoàn sắp xếp mọi thứ: “Hậu viện Dư phủ có không ít thứ nữ, giờ cô nương tới đang tuổi thành thân cũng không phải chỉ có mỗi Thất cô nương. Cả ngày Thất cô nương chỉ biết la hét không muốn gả, chỉ sợ đã khiến lòng người trong hậu viện xao động rồi.”

Ai mà không muốn bản thân có được tương lai tươi đẹp cơ chứ?

Đặc biệt là đám thứ nữ thấy nhiều cảnh nâng cao dẫm thấp, nếu bọn họ nhìn thấy có cơ hội một bước lên trời, các nàng chắc chắn sẽ nắm chặt không buông.

“Ngươi muốn làm gì?” Bọn nha hoàn lập tức tỏ vẻ đồng ý nghe theo.

Quỷ thiếp ôm hài tử nở nụ cười quái dị: “Tất nhiên là nói chuyện thành thân giữa Thất cô nương và vị cô gia tương lai này cho đám tỷ muội của nàng ta nghe rồi, để mọi người cùng vui vẻ chút.”

Mọi người vừa nghe đã biết quỷ thiếp muốn làm gì.

Từ ngày hôm đó, trong hậu viện Dư phủ bắt đầu xuất hiện một lời đồn, nói rằng Thất cô nương chuẩn bị gả cho Liễu Thám Hoa nổi tiếng thành Trường An, nói rằng sau này hắn chắc chắn sẽ đạt được chức quan nhất phẩm đương triều.

Lời đồn này xuất hiện một cách kỳ lạ, nếu tìm hiểu nguồn gốc thì người phát tán lời đồn lại không biết phải trả lời sao, chỉ biết rằng đã nghe được người khác nói chuyện với nhau vào nửa đêm. Nhưng cụ thể ai là người bàn ra tán vào thì lại hoàn toàn không biết.

Có điều dù mơ hồ, nhưng vẫn có không ít người tin vào lời đồn này. Bởi vì Thất cô nương vẫn luôn không thích chuyện hôn sự này lại đột nhiên đổi ý, cực kỳ nghe lời, bình thường nói chuyện với người khác cũng cực kỳ vui vẻ.

Sự thay đổi đó của nàng ta đều lọt hết vào mắt người khác. Còn lý do tại sao mà nàng ta lại thay đổi ý định, đa số mọi người đều nghe tới lời đồn đãi mấy hôm nay, thế nên cũng ngày một tin vào chuyện này hơn.

Ban đầu, đám thứ nữ ở hậu viện nghe thấy lời đồn đó thì vừa ghen tỵ vừa hâm mộ, cũng chỉ biết cười trừ nói câu chúc mừng. Dù sao đích và thứ khác nhau, chủ mẫu chọn một mối hôn sự như vậy cho nữ nhi của mình là chuyện hết sức bình thường, các nàng dù có không cam lòng thì cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi.

Có điều, hôm nay khi các nàng đang trên đường đi hậu hoa viên ngắm hải đường, còn chưa tới dưới tàn cây thì đã nghe người trong hoa viên nói: “Thất cô nương vốn không muốn thành thân, muốn để một vị tỷ muội của thiếp thất thế chỗ mình. Giờ thì hay rồi, nếu cô gia tương lai này có thể trở thành nhất phẩm đương triều thì Thất cô nương sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được chứ.”

“Chỉ tiếc cho Bát cô nương và Cửu cô nương, nghe nói phu nhân đang chọn lựa hôn sự cho hai người, một người là thư sinh nghèo, một người là thế tử của gia tộc xuống dốc, thậm chí còn có một vị môn khách của lão gia, vị môn khách kia đã hơn bốn mươi tuổi rồi. Chậc… không phải con ruột đúng là dễ bị đối xử khác biệt thật, cứ tiện tay mà dùng như công cụ vậy. Thật tiếc cho hai người bọn họ.”

Mấy lời thương tiếc đó khiến sắc mặt của đám thứ nữ thoáng chốc đều trở nên khó coi.

Các nàng không có ý định so đo việc mình gả thấp hơn đích nữ, nhưng chủ mẫu làm thế thì cũng quá ác độc rồi.

Kẻ nhát gan chỉ biết than thở về vận mệnh của mình; kẻ to gan thì đã bắt đầu chuẩn bị đường lui khác.



Đầu tháng ba, Phó Ngũ Nương chuẩn bị sinh con, ả ta tự tìm bà mụ đỡ đẻ, chỉ mong rằng mẫu tử đều bình an.

“Liên Diệp, ta chỉ có thể giao lại mọi chuyện cho ngươi.” Trước khi Phó Ngũ Nương vào phòng sinh đã nói với Liên Diệp: “Chỉ cần mẫu tử chúng ta bình an, ngươi chính là ân nhân của chúng ta, tất nhiên ta đây cũng sẽ báo đáp ngươi thật tốt.”

Liên Diệp nắm chặt tay ả ta để ả ta có thể yên tâm: “Mọi chuyện cứ giao hết cho nô tỳ.”

Phó Ngũ Nương dùng người thì tất nhiên sẽ không nghi người, yên tâm vào phòng sinh.

Sau hai ngày một đêm giãy giụa trong đau đớn, ả ta đã sinh được một nữ nhi, nhưng ả vẫn bị rong huyết, hài tử vừa ra đời thì ả đã thoi thóp.

Đúng lúc này, Kỳ Sương Bạch quay về.

“Ngũ Nương!” Gã không để ý tới quy tắc mà lao vào phòng sinh, quỳ gối trước giường, nắm lấy tay Phó Ngũ Nương rồi nức nở: “Xin lỗi, sớm biết như vậy thì ta đã không cần đứa nhỏ này rồi.”

Hai mắt Phó Ngũ Nương nhìn gã chăm chú, muốn nói gì đó nhưng lại không còn sức lực.

Ả ta hiểu rõ cơ thể của mình, nữ nhi bình an trong khi ả ta sắp chết, ả sao có thể không nghi ngờ đây là do Kỳ Sương Bạch giở trò sau lưng mình được.

Không ngờ rằng ả ta đã phòng ngày phòng đêm, nhưng tới cuối cùng vẫn không đề phòng tới ngày này.

“Cô gia, xin hãy nén bi thương.” Người đứng phía sau bước tới lau nước mắt, khuyên nhủ gã ra ngoài: “Nữ nhân sinh con là đã bước một chân vào quỷ môn quan. Tất cả đều dựa vào số mệnh.”

“Ta không tin.” Kỳ Sương Bạch nắm chặt tay thê tử, dù có ai bảo gì cũng không đi, Phó Ngũ Nương lại run rẩy nằm trên giường, mọi người đều cho rằng ả ta đang cảm động, vội vàng khuyên nhủ: “Ngũ cô nương, chúng ta biết cô nương không yên tâm cô gia và tiểu thư, ngài yên tâm đi đi, có cô gia ở đây, sau này tiểu thư chắc chắn sẽ có một cuộc sống vui vẻ bình yên.”

“Không, Ngũ Nương, nàng đừng bỏ ta mà đi!” Kỳ Sương Bạch vô cùng đau lòng, nắm chặt tay Phó Ngũ Nương mãi không chịu buông.

Phó Ngũ Nương thấy dáng vẻ giả vờ đau khổ này của gã, tức giận tới mức hai mắt muốn nổ tung, phun một ngụm máu ra khỏi miệng: “Ngươi thật…” Hai chữ “tàn nhẫn” còn chưa kịp thốt ra, ả ta đã ngừng thở.

“Ngũ Nương!” Kỳ Sương Bạch đau đớn hét to một tiếng, cũng phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.

Nha hoàn bên cạnh thấy một người chết một người ngất xỉu, vội vàng kêu người tới nâng lên. Sau một lúc hoảng loạn, Kỳ Sương Bạch đã tỉnh lại, đối diện với từng ánh mặt thương hại và thân thiết của những người trong Định Quốc Công phủ…