Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 125



Thúy Kiều và nha hoàn bên cạnh Dư phu nhân nghe vậy đều thay đổi sắc mặt: “Phu nhân, không thể làm vậy được! Nếu để cô gia biết thì chẳng phải sẽ…”

“Chỉ là một Liễu gia bé nhỏ mà thôi.” Trong mắt Dư phu nhân hiện lên sự cố chấp.

Thế lực của Liễu gia so với Dư gia vẫn còn quá yếu, hơn nữa bà ta cũng tin rằng việc Liễu gia đồng ý kết thân với Dư gia là vì muốn dựa vào Dư gia. Chỉ cần hai nhà kết thân, vậy thì tân nương tử có là Thục Nhã hay không cũng không quan trọng.

“Ta sẽ không để đám tiện tì đó được như ước nguyện.” Bà ta là chính thất, phải bảo vệ thân phận và uy nghiêm của mình: “Những kẻ đáng chết dám hãm hại Thục Nhã đó, ta chắc chắn sẽ không tha cho bất kỳ ai.” Đợi chuyện này kết thúc, bà ta có rất nhiều thời gian xử lý bọn họ.

Thúy Kiều nhìn vẻ mặt của phu nhân, trong lòng biết bà ta đã quyết. May mắn ngày mai là ngày xuất giá, nếu không càng kéo dài thời gian sẽ càng không thể che giấu được.

“Nhưng mà Thất cô nương dù sao cũng phải xuống mồ vi an.” Nha hoàn bên cạnh tiếp tục khuyên nhủ: “Tiết trời bây giờ càng lúc càng nóng, cứ để như thế mãi cũng không phải là cách hay.”

“Ta biết.” Dù Dư phu nhân dù hận thù cỡ nào cũng không để bản thân bị mất đi lý trí: “Ta chỉ cần Thục Nhã thuận lợi rời nhà là được.” Chỉ cần ra khỏi cửa lớn, Dư gia chắc chắn sẽ không để hai nữ nhi gả cho cùng một người: “Lúc lên thuyền sẽ có người dẫn Thục Nhã đi, Thúy Kiều sẽ bái đường thay cho cô nương nhà ngươi. Sau lễ thành thân, hãy nói hết nguồn cơn cho cô gia nghe, bảo rằng cô nương bị bệnh, qua đời trên đường tới đó.”

Nếu Liễu gia muốn nhận được sự giúp đỡ từ Dư gia thì buộc phải nuốt cơn giận này vào người.

Thúy Kiều hiểu, chỉ cần hai bên gia tộc không lên tiếng thì kế hoạch này không phải là không thể thực hiện được. Trong thành Trường An cũng chẳng phải chưa từng xuất hiện việc gả thay, có điều phu nhân vẫn là người đầu tiên bắt nạt người khác tới mức này.

Nhưng nàng ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, cho dù có cảm thấy bất công cũng chỉ biết nghe lệnh làm việc.

Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Dư phu nhân nhìn cửa phòng còn đang đóng chặt, lúc này mới chợt nhận ra là nữ nhi của mình không còn nữa, trái tim bà ta quặn thắt, đau tới mức toàn thân run rẩy.



Ngày hôm sau, Dư phủ đã rộn ràng từ sáng sớm. Dù sao đây cũng là chuyện vui của Các lão đương triều, đừng nói là các quan viên thành Trường An, ngay cả quan viên ngoại thành cũng nhận được tin tốt, chuẩn bị sẵn quà mừng.

Dư gia tuy ồn ào nhưng các nữ nhân tới tham gia tiệc mừng lại phát hiện nữ quyến trong Dư gia ít hơn trước kia nhiều, hình như có vài vị thứ nữ hoàn toàn không thấy lộ mặt. Sau đó bọn họ muốn thêm trang cho tân nương tử nhưng đều bị Dư phu nhân lấy lý do nữ nhi bị cảm lạnh mà từ chối, các nữ nhân tới tham gia chỉ đành thêm trang ở ngoài phòng.

Chuyện này khiến rất nhiều người thấy nghi ngờ, có điều vì mặt mũi nên không lên tiếng, cũng không dò hỏi thêm.

Sau tiệc mừng, kiệu hoa được nâng ra khỏi viện, đi thẳng ra cửa chính ngay trước mắt các vị khách mời.

Dư phu nhân đợi nha hoàn báo lại rằng kiệu hoa đã rời khỏi cửa lớn, nước mắt mới lăn xuống gò má.

Mọi người chỉ nghĩ rằng bà ta đau lòng vì gả nữ nhi đi xa, liên tục mở miệng buông lời an ủi. Chỉ có mình Dư phu nhân biết lý do mà bà ta rơi nước mắt là gì.



Khi đội rước dâu rời khỏi Dư phủ, trái tim của Thúy Kiều vẫn chưa hết căng thẳng. May mắn thay mọi chuyện đều rất thuận lợi, bọn họ rời khỏi Trường An rồi đi thẳng lên thuyền, tới khi thuyền rời bến thì trái tim Thúy Kiều mới dần thả lỏng.

Mặc dù không biết tương lai sẽ ra sao nhưng ít nhất nàng ta đã được rời khỏi nơi đó.

Kiệu hoa được nâng vào phòng lớn trong thuyền, Thúy Kiều là nha hoàn hồi môn duy nhất được đi theo.

Ngay khi nàng ta vén màn kiệu lên được một nửa, bên trong bỗng thấy có người gọi tên mình: “Thúy Kiều.”

Tiếng gọi này khiến lông tơ trên người Thúy Kiều dựng thẳng, cơn ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới sau ót. May mà nàng ta không phải người dễ mất khống chế, vẫn chưa hét lên thành tiếng.

“Cô nương?” Thúy Kiều run giọng hỏi, cuối cùng cũng không có can đảm vén rèm lên.

“Cô nương cái gì, cô nương nhà ngươi không phải chết rồi à?” Một cánh tay ngọc ngà vén rèm lên, Thúy Kiều nhìn thấy “tiểu thư” đội mũ phượng, khăn voan chui ra khỏi kiệu, còn oán hận nói: “Cái mũ phượng này đúng là nặng thật đấy, mau giúp ta gỡ nó xuống.”

Thúy Kiều đâu dám hành động, nuốt nước bọt, hỏi một cách khó khăn: “Ngươi… là ai?”

“Ngươi nghĩ ta là ai?” “Dư Thục Nhã” vén rèm lên, chớp mắt nhìn về phía Thúy Kiều.

Trong nháy mắt đó, Thúy Kiều đột nhiên hỏi: “Ngài là Phó quan chủ?”

Khắp thiên hạ rộng lớn, cũng chỉ có mình Phó quan chủ là làm được chuyện này.

“Đúng là một cô nương thông minh.” Phó Yểu hài lòng nói: “Mau giúp ta gỡ mũ phượng xuống.”

Thúy Kiều đã biết nàng là ai, không dám kéo thêm thời gian, vội vàng đi tới giúp nàng gỡ mũ phượng nặng tới mười mấy cân xuống.

Trên đầu thoải mái, Phó Yểu vặn cổ, nói: “Cơ thể này không tệ lắm, cảm giác được quay lại tuổi mười sáu cũng rất tốt.”

Thúy Kiều đứng bên cạnh, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Phó Yểu vận động một lúc, nhìn về phía Thúy Kiều, hỏi: “Trước khi đi ta đã cho ngươi hai lựa chọn, ngươi đã nghĩ kỹ là chọn cái nào chưa?”

Thúy Kiều biết nàng đang nhắc tới chuyện sống chết của mình, cúi đầu nói: “Có lẽ không có ai là không muốn sống.”

Phó Yểu nâng cằm nàng ta lên, nhìn thẳng vào hai mắt nàng rồi nói: “Trước mặt ta, ngươi không phải là kẻ hầu người hạ, cho nên đừng có cúi đầu nói chuyện. Nếu ngươi muốn sống, ta sẽ cho ngươi sống. Có điều ngươi cũng biết, thiên hạ không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.”

Thúy Kiều tất nhiên hiểu điều này, giống như lúc nàng ta bị phụ mẫu của mình bán đi, phụ mẫu của nàng ta có tiền, Dư phủ có người, đây là giao dịch công bằng.

“Yêu cầu của ngài…” Nàng ta ngập ngừng một lúc mới nói: “Cho dù ngài muốn gì ta cũng đồng ý.”

“Ngươi đừng tỏ vẻ chuẩn bị đi chết như thế chứ.” Phó Yểu ra hiệu cho nàng ta thả lỏng, sau đó mới nói với người ở ngoài cửa: “Nếu đã tới rồi thì vào trong đi.”

Thúy Kiều nhìn về phía cửa, bên ngoài có một nữ hài tử bước vào trong.

Thúy Kiều cảm thấy vị cô nương này trông rất quen mắt, suy nghĩ một lúc mới nhận ra đây là ai: “Ngài là Phó Tam cô nương?”

Nàng nhớ Phó Tam cô nương đã chết nhiều năm rồi mà? Sao lại còn nguyên vẹn mà đứng ở đây?

“Không ngờ còn có người nhớ tới ta.” Tam Nương nhìn Thúy Kiều.

“Tất nhiên là ta còn nhớ rõ.” Thúy Kiều cũng không ngờ sẽ có ngày gặp lại nàng ta: “Có một năm ngài tới Dư gia tham dự yến tiệc ngắm hoa mai, khi đó ta bị đông lạnh ở ngoài, chính ngài là người đã đưa ta một cái lò sưởi.”

Sau đó nàng ta nghe tin Phó Tam cô nương bỏ trốn với nam nhân, vốn không hề tin vào lời đồn ấy, tiếp đó là tin tức Phó Tam cô nương qua đời, nàng ta thậm chí còn lén niệm kinh cho Phó Tam cô nương.

“Còn có chuyện này nữa à? Ta đã quên rồi.” Tam Nương cười đáp.

Phó Yểu đứng cạnh hai người, vỗ bàn nhắc nhở: “Muốn chuyện trò với nhau thì từ từ nói sau. Phó Tam, ta đã từng đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi kiếm đủ tiền cho ta thì ta sẽ giúp ngươi sống lại. Hiện giờ đạo quan đã được xây dựng gần xong rồi, ta cũng nên thực hiện lời hứa, đầu tiên là trả cơ thể lại cho ngươi.”

Tam Nương vừa mới quay lại cơ thể của mình đã đoán được sẽ có kết quả như vậy.

Nàng ta nhìn về phía quan chủ, nghĩ tới việc mình sắp phải rời đi, nhịn không được mà muốn bật khóc. Nhưng nàng ta lúc này vẫn chỉ là một cái xác biết đi, chưa thật sự sống lại, cho nên cũng không có nước mắt.

“Cảm ơn quan chủ.” Nàng ta muốn quỳ xuống nhưng bị Phó Yểu cản lại.

“Chỉ là giao dịch công bằng với nhau mà thôi.”

“Không phải.” Tam Nương lắc đầu: “Là quan chủ thương hại ta.” Nếu như đây là một giao dịch công bằng thì nàng ta nhất định còn phải trả giá nhiều hơn nữa.

“Ngươi xem, ngươi lại tự cho mình là đúng rồi.” Phó Yểu nói: “Sao ngươi có thể chắc chắn rằng cái giá ngươi trả không phải là điều ta muốn chứ? Nếu ta đã không muốn, cho dù có chất núi vàng núi bạc trước mặt ta thì cũng không có tác dụng gì.” Phó Yểu nói xong, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Không đúng, ta cũng rất muốn có núi vàng núi bạc.”

Tam Nương nghe câu này thì nhịn không nổi mà nở nụ cười, cười một hồi, trong lòng nàng ta lại dâng lên cảm giác đau buồn.

Phó Yểu cũng không để ý tới cảm xúc của nàng ta, nói với Thúy Kiều: “Có một chuyện có lẽ ngươi không biết, Phó Tam và Liễu Phú Vân là thanh mai trúc mã của nhau, ngươi hiểu ý ta rồi chứ?”

Thúy Kiều vốn không biết tại sao Phó Tam cô nương lại xuất hiện ở đây, nghe lời này thì còn gì mà không hiểu nữa.

“Ta biết rồi.” Thúy Kiều lập tức tỏ thái độ: “Ta sẽ đưa Tam cô nương bình an xuất hiện trước mặt Liễu công tử.”

“Ta đã nói ngươi là một cô nương rất thông minh mà.” Phó Yểu cười nói: “Sau khi đưa người đi, đợi bọn họ bái đường xong thì nhớ kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối cho Liễu Phú Vân nghe, chuyện còn lại cứ để hắn tự xử lý, còn ngươi chỉ cần bảo hắn đưa mình tới Thanh Tùng Quan ở Thủy huyện là được.”

Thúy Kiều không hề nghi ngờ lời của nàng, có điều nàng ta vẫn còn một chuyện: “Quan chủ, phu nhân đã chuẩn bị thuyền cách đây ba mươi dặm để tới nhận xác chết của cô nương nhà ta…”

“Chuyện này cũng không có gì to tát.” Phó Yểu chỉ tay lên giường: “Đây, ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi. Trân Châu luôn trung thành với bọn họ, khi chết lại phải chết thảm, còn bị vứt lung tung ở bãi tha ma, để nàng hưởng chút nhang khói của Dư gia cũng là chuyện nên làm.”

Thúy Kiều vừa nhìn thấy trên giường có một cỗ quan tài nhỏ gọn.

“Đây là Trân Châu?” Thúy Kiều không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng nếu nói ra thì mọi chuyện thật sự rất viên mãn: “Ta nghe lời ngài.”

Dù sao chuyện đã tới nước này rồi, dù trời sập cũng có Phó quan chủ ở phía trước đỡ cho.

Dặn dò Thúy Kiều xong, Phó Yểu nói với Tam Nương: “Trước đó ta mắng ngươi là hy vọng ngươi sẽ không nhìn người quá phiến diện. Chuyện nhìn nhầm người như vậy, cả đời chỉ nên dính phải một lần thôi. Đi đi, Liễu Phú Vân đang đợi ngươi đấy.”

Nàng nói xong, chạm nhẹ vào giữa mày Tam Nương, hai mắt Tam Nương vẫn nhìn nàng, vào lúc nhắm mắt ngã xuống, một giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt.

Thúy Kiều tiến lên đỡ lấy, đợi ngẩng đầu lên thì Phó quan chủ đã đi mất từ lúc nào không hay.

Hiện giờ đã có tân nương tử, Thúy Kiều cũng xem như được thở phào nhẹ nhõm.



Chiếc thuyền đưa dâu của Dư gia xuôi về nam, hành trình hết sức thuận lợi, chỉ mất mười ngày là đã đi vào thủy vực Cán Giang.

Trên bờ Cán Giang đã có người đợi sẵn, nhìn thấy thuyền tới nhanh hơn dự đoán thì vội vàng thông báo cho Liễu đại nhân tới đón.

Liễu Phú Vân cũng không ngờ thuyền lại tới nhanh như vậy, có điều Liễu gia đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng không tới mức vội vàng hấp tấp.

Sau đó là quy trình đón dâu, bái đường thành thân, khắp Tu Thủy cũng vì chuyện này mà vui mừng không thôi.