Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 14



Mặc kệ Tam Nương nghĩ như thế nào, Giang chưởng quầy rất nhanh đã tìm đến Phó Yểu.

Phó Yểu nghe nói nàng muốn ở lại, nhìn Dương đầu bếp đang ở trước cửa nhà bếp bổ củi, nói: “Nam nhân này tốt như vậy sao, so với đôi mắt của mình còn quan trọng hơn?”

Thành thật mà nói, bộ dạng của Dương đầu bếp có lẽ khi còn trẻ cũng không tồi, nhưng với dáng người mập mạp như hiện tại, thật tình không nhìn ra đào hoa.

Giang chưởng quầy sửng sốt một chút, hiểu rõ trong lòng: “Ngài đều biết sao.”

Giang chưởng quầy có chút ngượng ngùng, quả thật nàng không thuần lương như vậy. Sở dĩ dùng đến thủ đoạn quyết tuyệt như vậy phân rõ giới hạn với Dương Anh, là vì nàng không còn kiên nhẫn.

“Ta biết, nhất định ngài cảm thấy không đáng. Một nam nhân muốn cái gì không có cái đó, nào đáng để ta trả giá nhiều như vậy. Ta đã từng là hoa khôi, năm đó ở trên sông Tần Hoài, có dạng nam nhân nào chưa từng có. Anh tuấn, tiền tài, địa vị, thậm chí tài tử nổi danh khắp thiên hạ, đều là từng vì ta mà lấy lòng. Dương ca hắn ngoại trừ nấu ăn ngon một chút, thật tình với ta một chút, chuyện gì cũng đồng ý với ta, những thứ khác quả thật không thể đem ra so sánh.

Nhưng, ta không có hắn, có thể sống rất tốt; nhưng hắn không có ta, sẽ thế nào đây. Có một nhi tử như vậy, nửa đời sau này quả thực bất hạnh.

Ta nghĩ, người nam nhân này rốt cuộc đào tim đào phổi cho ta mười tám năm, cục diện rối rắm này hắn không thể xử lý, vậy để ta. Một đôi mắt, đổi lại hắn bán mình cho ta cả đời, ta cảm thấy rất có lời.”

Phó Yểu im lặng một hồi lâu, chắp tay nói: “Giang đại ca, thất lễ thất lễ.”

Giang chưởng quầy lập tức chắp tay hành lễ, nói: “Phó quan chủ, kính đã lâu kính đã lâu.”

Cứ như vậy, khi Hà thợ mộc tới lắp cửa lớn cho đạo quan, phát hiện đạo quan có thêm một đầu bếp và một người tiếp khách.

……

Thủy Huyện.

Bởi vì gặp phải trận tuyết lớn, Triệu Hưng Thái không thể rời khỏi huyện thành, vì thế hắn tìm một khách điếm ở lại.

Nếu ở trong thành, một số tin tức vẫn là nghe được, ví dụ như chuyện tiệm rượu Giang Nguyệt ly kỳ đổi chủ trở thành tin ồn ào nhất trong huyện.

Chỉ tiếc vị thiếu đông gia mới năng lực và thủ đoạn đều không đủ, đầu bếp mới đến tay nghề bình thường, mà bản thân hắn cũng không biết đón tiếp khách hàng.

Dương đầu bếp và Giang chưởng quầy đều rời đi, khách quen sau khi biết bọn họ đoạn tuyệt quan hệ cha con, không tới cửa nữa. Khách mới lại không thích đồ ăn của tửu lầu, ăn một lần không thể trở khách quen. Thường xuyên như thế, vốn là tửu lâu đắt khách nhất huyện thành cứ như vậy trở nên quạnh quẽ.

Nhưng mà, chuyện làm ăn kém chỉ mới là bắt đầu.

Rất nhanh, lưu manh đầu đường hàng ngày tìm đến gây chuyện, động một chút là quăng ghế đập bàn, không cho bạc sẽ không đi. Cho dù tìm quan sai cũng vô dụng, quan sai vừa đi, người lại đổi nhóm khác tiếp tục tới, còn đánh càng hung.

Triệu Hưng Thái biết, những chuyện này chẳng qua là thủ đoạn cưỡng ép của kẻ đứng sau màn nhìn trúng tiệm rượu Giang Nguyệt áp dụng mà thôi. Tiệm rượu không làm ăn được, Dương Anh không có biện pháp nào cuối cùng chỉ có thể bán tửu lầu.

Nhưng mà Triệu Hưng Thái phát hiện mình quá coi thường sự tà ác của nhân tính. Khi có thể dùng thủ đoạn càng thấp hèn để có được thứ mình muốn, rất nhiều người đã không thể xưng là người.

Vào hạ tuần tháng chạp, tiệm rượu Giang Nguyệt vốn đang rơi vào tình huống làm ăn ảm đạm lại hiếm có được một lần đông khách. Dương Anh nhiệt tình mời khách vào cửa, khách lại bởi vì ăn một miếng thức ăn của tửu lâu mà hộc máu bỏ mình.

Những rắc rối lúc trước có lẽ tửu lâu vẫn kéo dài được hơi tàn, nhưng hiện tại xảy ra án mạng, chủ nhân như Dương Anh nhanh chóng bị mang đi, tiệm rượu Giang Nguyệt một đêm sụp đổ.

Tiếp theo vụ án được thẩm vấn vô cùng “thuận lợi”, đầu bếp và tiểu nhị đều khai là do chủ nhân sai sử, bởi vì lúc trước chủ nhân cùng vị khách đã chết kia từng có hiềm khích. Ngoại trừ nhân chứng, còn có vật chứng. Thuốc độc cũng bị chứng thực là do Dương Anh tự mình mua.

Nhân chứng vật chứng đủ cả, Dương Anh cố gắng biện giải, nhưng đổi lại là khổ hình.

Trong tình huống sống không bằng chết, rất ít người có thể tiếp tục kiên trì. Dương Anh càng không phải người tâm trí cứng cỏi, cuối cùng bị đánh cho nhận tội cũng là chuyện trong dự đoán.

Giết người thì đền mạng, sau khi Dương Anh bị phán xử trảm ở năm ngày sau, Triệu Hưng Thái đến thăm ngục một lần.

Trong ngục giam, vết máu trên người Dương Anh loang lổ, ngay cả ngẩng đầu cũng khó khăn.

Hắn nhìn người trước mắt, thấy là học đồ trước đây của phụ thân, không khỏi cong khóe miệng: “Ngươi tới để chê cười ta sao?”

Triệu Hưng Thái giật giật, đem một thứ từ bên ngoài nhét vào trong buồng giam: “Tấm biển này là ta nhặt được ở trên đường. Trên đời này không có chỗ dung thân cho nó, ta nghĩ, chỉ có thể đưa đến chỗ ngươi.”

Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi địa lao.

Sau khi hắn rời đi thật laau, Dương Anh mới khẽ nhúc nhích mí mắt, nhìn bốn chữ to trên mặt biển hiệu suy nghĩ xuất thần.

Tiệm rượu Giang Nguyệt.

……

Sau khi Triệu Hưng Thái rời khỏi nhà lao, xách theo tay nải, ngồi xe rời khỏi Thủy Huyện.

Hắn vốn cảm thấy, ở nơi này học nghệ không bao lâu, khi đi hẳn là không lưu luyến mới đúng. Nhưng nhìn tường thành nơi xa và không trung màu xám, trong lòng lại sinh ra chút không nỡ.

Có lẽ bởi vì đây là nơi đầu tiên đặt chân đến?

Triệu Hưng Thái nghĩ.

Xe ngựa một đường xóc nảy, đến khi nhìn chán cảnh sắc ngoài cửa sổ, người cũng không hề phát giác mà ngủ thiếp đi. Chờ Triệu Hưng Thái tỉnh lại, phát hiện cảm giác xóc nảy không còn nữa.

Tới nơi rồi sao?

Hắn xoa xoa đôi mắt, đang muốn hỏi xa phu vì sao không gọi hắn tỉnh, lại phát hiện chính mình nào phải ở trên xe, rõ ràng là nằm ở một đống cành lá cây khô mục.

“……” Mông lung vỗ rớt lá cây trên người, Triệu Hưng Thái nhìn chung quanh cánh rừng, sắc hoàng hôn khiến cho khu rừng chìm trong hơi thở quỷ dị.

Loại hơi thở này khiến Triệu Hưng Thái vô cùng không thoải mái, hắn không rảnh để tìm hiểu vì sao xa phu lại ném hắn xuống, lúc này chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Dọc theo con đường rừng đi về phía trước, mặt trời cũng dần dần rơi xuống chân núi, mãi cho đến chiều hôm buông xuống, Triệu Hưng Thái mới nhìn thấy phía trước có ánh đèn xuất hiện.

Không muốn ở vùng hoang vu này chịu đông lạnh, Triệu Hưng Thái bất chấp, đeo hành lý đi thẳng về phía ánh đèn.

Chờ đến gần, hắn đột nhiên nhìn thấy một người quen xuất hiện trước mắt.

“Dương Sư phụ?” Người nọ chính là Dương đầu bếp dáng người mập mạp. Triệu Hưng Thái không ngờ hắn lại xuất hiện ở chỗ này, sững sờ một hồi.

“Ồ, là ngươi.” Dương đầu bếp nhìn thấy hắn cũng rất bất ngờ, “Quan chủ nói có khách tới, bảo ta mở cửa, thật không ngờ lại là ngươi.” Nói xong, thấy sắc mặt Triệu Hưng Thái xanh trắng, lại vội kéo hắn vào đạo quan: “Chắc lạnh lắm rồi, mau tiến vào trong sưởi ấm.”

Triệu Hưng Thái cứ như vậy bị hắn kéo vào đạo quan, sau đó, hắn lần nữa gặp được vị khách thần bí thường xuyên xuất hiện tại tửu lâu…… Cùng với hai người hầu của nàng ta.

“Tới rồi.” Phó Yểu đang nằm ở trên bàn viết câu đối xuân, mở miệng tiếp đón vô cùng tùy ý.

Triệu Hưng Thái còn chưa lấy lại được tinh thần, có điều từ trong lời nói của Phó Yểu, hắn lại nhận ra được sự khác thường: “Ngài biết ta sẽ đến?”

“Ta không chỉ biết ngươi sẽ đến, còn biết sau đây ngươi sẽ lại ở chỗ này thật lâu.” Phó Yểu viết xong chữ cuối cùng trên câu đối, buông bút lông, bảo Tam Nương đem câu đối treo trước tượng Tam Thanh.

Triệu Hưng Thái lại không hiểu ra làm sao” “Ta? Tại đây?” Hắn chợt cười, lại không lập tức phản bác, “Lần này rời nhà là vì bái sư học nghệ, nơi này có được thứ ta muốn học sao?”

“Nếu không, ngươi cho rằng vì sao ngươi lại tới Thủy huyện?” Phó Yểu hỏi lại hắn.

Lời này khiến Triệu Hưng Thái sửng sốt, sau khi hắn rời nhà, vốn muốn tới Kim Lăng. Ai ngờ trên đường đi nhầm phương hướng, đến khi tìm được thành trấn, lại phát hiện mình tới Thủy huyện.

“Ta không hiểu ý ngài lắm.” Triệu Hưng Thái đúng sự thật nói.

“Ý tứ là, đi theo ta, có thịt ăn.” Phó Yểu ngửi ngửi mùi thịt trong không khí, say mê nói: “Thịt kho tàu của Dương đầu bếp quả thật là ăn thế nào cũng không chán. Nếu ngươi đã tới, thì phụ giúp đi, đạo quan này của ta không nuôi người rảnh rỗi.”

Triệu Hưng Thái: “……”

“Còn thất thần làm cái gì, đi mau.”

Tiếp đó Triệu Hưng Thái hoảng sợ phát hiện, hai chân mình không nghe điều khiển mà đi ra bên ngoài.

Nhìn vẻ mặt hết hồn trên gương mặt hắn, Phó Yểu quay sang phía Triệu lão gia tử đang hít hương khói ở bên cạnh, mặt không đổi sắc nói: “Ngài hít ít thôi, đạo quan này của ta cũng chỉ có chút hương khói như vậy, nếu ngài hút sạch, quay đầu ta bắt cháu trai ngài trả về gấp bội.”

Triệu lão gia tử hít sâu một ngụm cuối cùng, nói: “Không phải do sau này không có cơ hội, cho nên muốn tận hưởng thêm chút dư vị. Nơi này có rượu không, muốn uống hai ngụm.”

Phó Yểu tùy tay ném bầu rượu trên bàn thờ tới trong tay Triệu lão, “Ngọc bội nát rồi sao?”

Bắt lấy bầu rượu uống một ngụm, Triệu lão gia tử hô một tiếng thống khoái, dựa vào bên chân tượng Tam Thanh nói: “Ừ. Có rất nhiều chuyện ta đã không nhớ rõ lắm, có lẽ đây chính là điềm báo hoàn toàn tiêu vong. Chỉ là có chút không cam lòng, Hưng Thái tiểu tử này lớn lên quá chậm. Nghĩ lại lúc trước ta ôm hận mà chết, hiện tại lại tiếp tục ôm hận mà tan biến, trái tim như bị đào thêm một lần nữa. Mà ta lại không có ai phó thác thay ta chăm sóc cho nó, tưởng tượng đến cảnh nó một mình màn trời chiếu đất lưu lạc đầu đường, chỉ vì học nghệ, tương lai chấn hưng tiệm rượu Thái An, ta cảm thấy chua xót……”

Huyệt thái dương của Phó Yểu giật giật, ngắt lời: “Trong khoảng thời gian này Triệu Hưng Thái ngâm mình trong rạp hát sao? Để cả người ngài đều là mùi diễn kịch thế. Đạo quan này của ta, yết giá rõ ràng. Ngài chỉ có một thứ để ta nhìn trúng, cho nên ta chỉ đáp ứng một chuyện, nhiều hơn nữa ngài có diễn đau thương cũng không có tác dụng gì.”

Lão gia tử lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt sáng ngời, “Nghe nói ngươi có thể khiến người chết sống lại.”

“Đúng vậy.” Phó Yểu gật đầu, “Nhưng hồn phách này của ngài, sống lại cũng chỉ có thể trở thành một kẻ ngốc đoản mệnh.”

“……”

Rất nhanh Phó Yểu lại nói tiếp: “Đương nhiên, còn có một biện pháp khiến sau khi sống lại giống người thường, nhưng hồn phách của ngài phải được nuôi dưỡng trăm năm sau. Có muốn sống hay không, xem chính mình.”

Triệu lão gia tử lại rót ngụm rượu, không nói gì.

Phó Yểu cũng không vội, “Ở trước khi ngài hoàn toàn tiêu tan, đáp án có thể chậm rãi suy nghĩ. Trước mắt, chúng ta đánh cuộc chút chuyện nhỏ được không.”

“Đánh cuộc cái gì?”

“Đánh cuộc cháu trai bảo bối của ngài khi nhìn thấy Giang chưởng quầy khôi phục hai mắt, có thể nói chuyện của Dương Anh cho nàng và Dương đầu bếp hay không.” Phó Yểu nói.

“Chuyện này cũng chẳng thể giấu giếm được.” Lão gia tử rất sảng khoái mà chọn ‘sẽ’: “Tiền cược là gì.”

“Ta đánh cuộc là sẽ không. Ngài thắng, tiền rượu cho quãng đời còn lại của ngài ta đều bao; nếu là ta thắng, ngài ở trên này ấn ngón tay là được.” Phó Yểu bảo Tam Nương đưa cho nàng một tờ giấy.

Triệu lão gia tử tiếp nhận nhìn nội dung bên trên, viết: Giấy nợ.

***