Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 143



Trước tượng Tam Thanh, hương khói lượn lờ.

Chung Ly nhìn ba vị thần tiên uy nghiêm ngồi bên trên, nhớ tới lời Phó Yểu nói.

Ngũ tệ tam thiếu là căn bản của một người, nếu Phó Yểu đã dùng toàn bộ để đổi lấy bản lĩnh hiện tại, vậy thì có thể hiểu được tại sao nàng có thể đạt được năng lực này chỉ trong chưa đầy trăm năm.

Trong lúc y còn đang nghĩ ngợi, Giang chưởng quầy đã sắp xếp xong y phục, quay lại nhìn thấy y thì hơi bất ngờ, nhìn quanh lại không thấy quan chủ, nói: “Quan chủ đâu rồi?”

“Nàng tới kinh thành.” Chung Ly đáp.

“Nhanh vậy à?” Giang chưởng quầy lại cho rằng Phó quan chủ vì tránh né Chung Ly công tử nên mới đi. Có điều hiếm khi thấy Chung Ly công tử ở đây, nàng do dự một lát rồi vẫn nói: “Chung Ly công tử có muốn uống ly bạch trà không?”

Lời này của nàng là muốn tâm sự với y.

Chung Ly biết nàng là người thân với Phó Yểu nhất ngoài Phó Tam, cũng không từ chối: “Được.”

Không lâu sau, Giang chưởng quầy đã bưng trà tới, hai người ngồi đối diện nhau trong thiên điện.

“Bạch trà này mới được đưa tới năm nay, Liễu đại nhân ở Tu Thủy đặc biệt sai người tới tặng.” Giang chưởng quầy nhấp một ngụm rồi đặt xuống: “Mặc dù quan chủ đã bảo Liễu đại nhân không cần phải qua lại với đạo quan nữa, nhưng lòng tốt của quan chủ luôn sẽ luôn được mọi người nhớ tới.”

Chung Ly nhìn lá trà xanh trôi nổi trong ly, hơi khép mắt nói: “Nàng không thân thiết với các ngươi là hy vọng rằng, các ngươi có thể sống cuộc sống như người bình thường.

Nếu người thường dính vào con đường huyền thuật này thì chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

“Chúng ta đều hiểu.” Giang chưởng quầy cười đáp: “Lúc Tam Nương đi đã từng dặn chúng ta, bảo chúng ta sau này nhất định phải giúp quan chủ vui vẻ một chút. Tuy trước kia ta không biết quan chủ đã trải qua những gì, nhưng ta hiểu rõ, những người như chúng ta không ai có thể mãi mãi ở lại bên cạnh nàng. Để nàng nhìn một đám người quen dần già cả rồi chết đi, hẳn đó chính là một chuyện vô cùng đau khổ. Cho nên Chung Ly công tử, ta muốn nhờ ngài giúp ta một chuyện.”

“Mời nói.” Chung Ly đáp.

“Nếu sau này có người phù hợp với quan chủ, nếu được thì mong ngài hãy tác hợp cho bọn họ.” Giang chưởng quầy nghiêm túc nói: “Thiếu nữ mười lăm mười sáu vốn là độ tuổi đẹp nhất, sao có thể không có một người mình thích thì đã già rồi chứ.”

Chung Ly không ngờ nàng lại nhờ mình giúp chuyện này, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Giang chưởng quầy đã đứng lên, gần như không cho y cơ hội từ chối: “Bên ngoài có khách hành hương, ta đi tiếp đón.”

Nàng rời đi rất nhanh, chỉ để lại Chung Ly với nỗi lòng rối loạn.

Không liên quan tới việc y có chịu giúp nàng chuyện này hay không, chỉ tưởng tượng tới việc trong tương lai sẽ có kẻ người khác đứng bên cạnh Phó Yểu, Phó Yểu cũng thân thiết với người nọ như từng thân thiết với y là trong lòng y đã cảm thấy khó chịu.

Trong điện vẫn đang lượn lờ hương khí, Giang chưởng quầy ngoài điện đã mỉm cười xuống bếp lấy điểm tâm cho khách hành hương.

Triệu Hưng Thái trong bếp thấy nàng như vậy thì không nhìn được mà hỏi: “Có chuyện vui gì thế?”

Giang chưởng quầy đáp qua loa: “Có lẽ là chuyện vui thật.”

Trong chuyện tình cảm, người không rõ lòng mình nhất thường là người trong cuộc. Nếu như đã thích thì khi mất đi sẽ thấy khó chịu, nàng cũng chỉ có thể giúp được hai người nhiêu đó thôi.



Trong hoàng cung.

Hoàng hậu gặp chút nguy hiểm, cái thai trong bụng nàng bị kinh động, không thể nào ổn định lại được, cho dù Thái Y Viện và quý phi thường xuyên thay phiên trông chừng cả ngày lẫn đêm cũng không có tác dụng.

Sáng hôm nay, trong lúc nàng đang đi dạo thì đột nhiên có một con mèo hoang nhảy ra làm nàng hoảng sợ, bị động thai, hài tử chưa đủ tháng gần như không giữ được. Trong lúc tuyệt vọng, Hoàng hậu đành phải gọi Phó Yểu tới.

Có Phó Yểu ra tay, mẫu tử hai người bình an, có điều về sau Hoàng hậu không thể có con được nữa.

“Hai đứa là đủ rồi.” Thánh nhân vẫn còn sợ hãi.

Sau khi an ủi Hoàng hậu ngủ thiếp đi, trên mặt thánh nhân vẫn chưa được mấy vui mừng. Trước kia Hoàng hậu còn có Phó quan chủ che chở, nhưng sau khi dùng hết cơ hội rồi, sau này nàng sẽ không còn gặp may mắn như vậy nữa.

Rời khỏi tẩm điện, thánh nhân hỏi Phó Yểu: “Phó quan chủ, chuyện này thật sự do con người làm sao?”

Hắn hy vọng đây là do con người làm, ít nhất vẫn còn có thể khống chế được.

Phó Yểu lại hỏi: “Nếu là do người làm, không phải bệ hạ đã sớm tìm được hung thủ sau màn rồi à?” Hoàng hậu vốn nên khó sinh mà chết vào lúc sinh Ngũ hoàng tử, rồi lại vì nàng nhúng tay nên vận mệnh thay đổi. Nhưng thọ mệnh của Hoàng hậu chỉ có nhiêu đó, người bạc mệnh thì ngày nào cũng  đang đối diện với tương lai không thể đoán trước.

Sắc mặt của thánh nhân trở nên vô cùng khó coi. Hắn nhớ lại mùi máu tươi mình ngửi thấy, tưởng tượng trong tương lai sẽ có một ngày Hoàng hậu không còn đáp lời hắn được nữa, trong lòng trở nên khó chịu như bị kim châm.

“Người đâu, cầm bội kiếm của quả nhân tới.”

Việc Phó Yểu bảo Thiên Huyền Tử làm không phải là bí mật gì lớn, hắn đã sớm hỏi Thiên Huyền Tử rõ ràng mọi chuyện, sau khi biết bội kiếm của mình được Phó Yểu để mắt tới, hắn vẫn luôn chờ lúc Phó Yểu tìm tới tận cửa.

Trước khi đó, hắn đã nghĩ tới rất nhiều thứ mà mình muốn đem ra trao đổi, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn giữ được mạng cho Hoàng hậu của mình thôi.

Thái giám bên cạnh nhanh chóng mang bội kiếm tới, nó quả đúng là một cây thần binh, thanh kiếm này được ngâm trong vận mệnh Đại Chu hơn hai trăm năm trời, cực kỳ linh tính, bên trong lại có sẵn kim long, chỉ cần có được nó thì chẳng cần phải mất công đi tìm kiếm hồn nữa.

“Thanh kiếm này đã theo thái tổ hoàng đế chinh chiến thiên hạ, là vũ khí sắc bén nhất Đại Chu này.” Thánh nhân vuốt ve bội kiếm, cuối cùng vẫn đặt nó vào tay Phó Yểu: “Nay quả nhân trao tặng nó cho Phó quan chủ, nhờ Phó quan chủ giúp quả nhân phân ưu.”

Phó Yểu đã chờ ngày này đến từ lâu, thánh nhân muốn đưa thì nàng tất nhiên sẽ nhận lấy.

“Ta biết bệ hạ đang lo lắng điều gì, thật sự thì ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết. Có điều cách này hơi đặc thù, chỉ xem bệ hạ có bỏ được hay không mà thôi.” Phó Yểu nói.

Thánh nhân cho toàn bộ người hầu lui xuống, đáp: “Mời quan chủ nói thẳng.”

“Nếu chỉ là người bình thường thì ta trực tiếp trao thọ mệnh cho nàng là được. Nhưng hiện giờ thọ mệnh trong tay ta không nhiều, cho nên muốn sửa mệnh cho Hoàng hậu thì chỉ có một cách.” Phó Yểu nói: “Ta sẽ vẽ một kỳ mệnh thuật cho Hoàng hậu, chỉ cần lê dân bá tánh cảm ơn Hoàng hậu, thật lòng cầu phúc cho Hoàng hậu, vậy thì thọ mệnh của nàng sẽ được kéo dài. Nhưng mà ngươi cũng biết, nữ nhân chốn thâm cung thì sao có thể khiến bá tánh thấy biết ơn được chứ? Cho nên cái này còn phải xem bệ hạ có chịu làm hay không nữa kìa.”

Sự biết ơn của bá tánh phải xuất phát từ tấm lòng, với thân phận của Hoàng hậu thì vốn không cách nào tiến vào triều đình tạo phúc cho dân. Nếu thế thì chỉ có thể nhận được quyền lợi từ người khác, vậy ai sẽ là người cho nàng đây? Người đó tất nhiên là thánh nhân.

Thánh nhân không ngờ điều kiện lại là cái này, im lặng không nói gì.

Phó Yểu cũng không định hối thúc, chỉ đặt lá bùa đã vẽ sẵn tới trước mặt hắn: “Hoàng hậu có thể sửa mệnh hay không đều dựa vào bệ hạ.”

Nàng nói xong, ung dung cầm kiếm rời đi.

Ngày hôm sau, nàng vừa tiến cung thì đã thấy quý phi ngồi trong Dực Khôn Cung, sắc mặt nàng ta trông rất kỳ lạ: “Hắn đã dùng lá bùa đó cho Hoàng hậu.”

“Hắn” này là ai thì mọi người đều biết.

“Thật không ngờ, đầu thai một lần lại có thể thay đổi nhiều tới thế.” Quý phi cảm thấy vô cùng khó tin: “Trước kia, hắn lúc nào cũng chỉ biết nghi ngờ, người mà hắn tin tưởng được chắc chỉ có người chết. Vậy mà giờ lại thành kẻ hào phóng tới thế, chỉ vì cứu Hoàng hậu mà ngay cả quyền lợi cũng đồng ý chia cho nàng, bây giờ đến ta cũng bắt đầu thấy nghi ngờ, không biết liệu hắn có phải người mà ta từng quen biết hay không nữa.”

Phó Yểu lắc đầu bật cười, đứng sang một bên, người mà quý phi nghi ngờ bước vào từ sau tấm rèm cửa.

“Hoàng hậu sao rồi?” Thánh nhân vừa vào đã hỏi.

Quý phi nhìn hắn, không hề thấy xấu hổ khi bị hắn nghe thấy: “Vẫn còn đang ngủ.”

“Khổ cho ngươi.” Thánh nhân đi vào phòng trong, lý do hắn không bảo quý phi trở về là có quý phi ở đây mới làm hắn yên tâm.

Dáng vẻ bình tĩnh của hắn ngược lại khiến quý phi thấy không vui, nàng ta gọi hắn lại: “Đợi chút, chẳng lẽ bệ hạ không tò mò trước kia đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thánh nhân vẫn quay lưng về phía nàng ta, đáp: “Tò mò để làm gì? Cho dù là kiếp trước hay kiếp sau, đó cũng không phải là hiện tại. Nếu đã không phải là hiện tại thì đối với ta mà nói, có biết hay không cũng chẳng có ý nghĩa.”

Hắn nói xong, lập tức bước vào phòng, bỏ lại quý phi còn đang ngồi kinh ngạc.

Một lúc sau, quý phi mới lấy lại tinh thần, ấp úng nói với Phó Yểu: “Phó quan chủ, có lẽ lần này ta phải rời đi thật rồi.”

Hoàng hậu đã tỉnh, Phó Yểu cũng vào thăm bệnh, xác định kỳ mệnh thuật không có sai sót nào mới không tiếp tục làm phiền đế hậu nữa.

“Không bằng quan chủ vào cung của ta ngồi một lát?” Quý phi mời nàng.

Phó Yểu nghĩ tới việc nàng ta có quen biết với Chung Ly, cuối cùng đồng ý: “Được.”

Bước vào Vĩnh An Cung lạnh lẽo, quý phi sai người bưng thức ăn và rượu ngon lên, hai người ngồi trong phòng đối ẩm.

Uống khoảng một bầu rượu, quý phi thấy trong bình đã không còn một giọt, nói: “Đây là rượu gì vậy? Sao uống vào lại không say?”

Phó Yểu dùng bút Hoàng Lương vẽ cho nàng ta một vò rượu hoàng lương: “Uống cái này đi, ngay cả Chung Ly cũng từng say.”

“Ồ?” Quý phi lập tức có hứng thú: “Đến cả Chung Ly công tử cũng phải say, quả đúng là đồ tốt.” Nàng ta cười híp mắt, ôm bình rượu rót không ngừng.

Ban đầu lời của nàng ta là “Mùi vị hình như chẳng ra gì, quá nhạt.” Sau năm ngụm thì đổi thành “Phó quan chủ, sao ngươi lại có ba cái đầu vậy?” Hết nửa bình, nàng ta đã ôm bình hoa bên cạnh mà lau nước mắt “Các ngươi đều đã quên mất chuyện năm xưa, sao ta còn phải nhớ rõ tới vậy cơ chứ?”

Phó Yểu ngồi bên cạnh uống rượu trong im lặng, nghe lời khóc lóc kể lể của quý phi, nàng đã dần mường tượng ra được câu chuyện xưa đó.

Kiếp trước của đương kim thánh thượng là quốc quân đại quốc Chử Cảnh Nguy, Tiêu Thái Hậu là sủng phi của hắn, còn Hoàng hậu bây giờ cũng là vị Hoàng hậu đầu tiên tên Triệu Diễm của Chử Cảnh Nguy.

Lúc đó Chử Cảnh Nguy không phải là hoàng tử được yêu thích, mẫu phi của hắn lại có thân phận thấp hèn, luôn giả ngây giả dại trong cung để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.

Lúc Chử Cảnh Nguy thành niên, những kẻ trong cung chẳng có ai hy vọng rằng hắn sẽ có được một nhạc gia mạnh mẽ làm hậu thuẫn, cho nên Hoàng hậu Triệu Diễm khi đó chỉ là nữ nhi của một triều thần không có thực quyền đã được chọn để gả cho hắn.

Triệu Diễm vốn rất thông minh, lúc chưa xuất các đã luôn giấu dốt, không hề nổi danh, mà cũng vì nàng vô tài vô đức nên mới được chọn.

Sau khi gả cho Chử Cảnh Nguy, Triệu Diễm biết phu quân của mình luôn giả vờ ngu ngốc. Nàng cực kỳ đau lòng cho phu quân, bắt đầu cố gắng hết sức, giúp phu quân mình tính toán mọi chuyện.

Một vị hoàng tử không được yêu thương, cũng không có quyền lực lại muốn đạt được ngôi vị chí tôn, khó khăn cỡ nào ai cũng đều biết.

Triệu Diễm vừa thông minh lại giỏi mưu lược khiến Chử Cảnh Nguy kinh ngạc không thôi, vui sướng vô cùng. Phu thê hai người nắm tay nhau cùng tiến cùng lùi, trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị.

Chử Cảnh Nguy ngồi lên long ỷ như ý muốn. Công thần bên cạnh hắn cũng được trọng thưởng, Triệu Diễm trở thành Hoàng hậu, đế hậu cực kỳ yêu thương nhau, mỗi lần có triều thần khuyên Chử Cảnh Nguy tuyển phi là đều bị hoàng đế mắng chửi không ngẩng mặt lên được.