Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 147



Ánh mắt hai người chạm nhau, Phó Yểu vốn định giả vờ không nhìn thấy, rồi lại cảm thấy như vậy quá giả trân, thế là nàng quyết định hành động ngược lại, nhân lúc người khác không để ý, nhảy tới cạnh Chung Ly.

“Cầm gì trong tay đấy? Khiến công chúa thảo nguyên cũng phải đứng hình đi không nổi.” Nàng không muốn thừa nhận vị công chúa kia là đang ham sắc đẹp của y.

Trời vừa hửng sáng, Phó Yểu lại đứng quay lưng với ánh mặt trời, ánh sáng màu vàng kim khẽ chạm lên gò má nàng, làn gió nhẹ thổi qua mái tóc như cũng lướt qua trái tim y, khiến lòng dạ Chung Ly bỗng vô cùng ngứa ngáy.

Y mở tay ra, trong tay là một chiếc vòng màu vàng. Bên trên vòng vàng là hoa văn lòe loẹt, nhưng phần mặt trong lại khắc chữ phạn.

“Cho ngươi.” Chung Ly nói.

“Cho ta?” Phó Yểu cầm vòng tay, nói: “Đang êm đẹp sao lại cho ta?”

“Thấy ngươi dạo này có vẻ không vui lắm, có lẽ vàng bạc sẽ khiến ngươi vui hơn chút.”

“À, mặc dù ngươi không tìm đúng bệnh nhưng ít ra thì bốc thuốc đúng rồi.” Phó Yểu hài lòng đáp, đeo vòng vàng lên tay mình. Trong nháy mắt đó, nàng cảm giác có luồng linh lực nhẹ nhàng từ vòng tay truyền vào cơ thể, khiến linh hồn của nàng cũng được an ủi phần nào, dần bình tĩnh lại.

Chiếc vòng này có tác dụng như thế chắc chắn liên quan tới chữ phạn bên trên. Phó Yểu vuốt ve chữ phạn vẫn còn mới bên trong, nói: “Không ngờ ngươi cũng nghiên cứu Phật pháp, không phải là ngươi muốn làm hòa thượng đấy chứ?”

Chung Ly bật cười: “Vòng tay này là đồ cũ ở chùa Hộ Quốc, chữ phạn thì do ta khắc bằng linh lực. Ngoài ra, lần này ta tới chùa Hộ Quốc là vì phải điều tra một chuyện khác.”

“Chuyện gì?” Phó Yểu nhìn y, chờ y trả lời.

“Ta muốn xem thử mệnh cách ngũ tệ tam thiếu có thể sửa được hay không, tuy chùa Hộ Quốc không có cách nhưng khi giao lưu với ba vị cao tăng kia, bọn họ có một câu nói rất đúng. Trời cao luôn có đức hiếu sinh, mọi chuyện đều để lại một đường sinh cơ. Ta nghĩ, nếu ta biết được cội nguồn mệnh cách này của ngươi, ta có lẽ sẽ nghĩ ra được biện pháp nào đó đấy.” Chung Ly nói.

Phó Yểu không ngờ y lại bận rộn vì mình, há miệng muốn nói rồi lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Ngày ta trả lệnh bài lại cho ngươi, quyển sách ngươi xem lúc đó là sách gì?”

Nàng chỉ nhớ đó là một quyển sách cổ, khi đó nàng đang không yên lòng lắm, cho nên không chú ý nhìn xem đó là sách gì. Bây giờ nhớ lại, những chữ viết trên quyển sách đó trông như là thuật ngữ đạo gia.

“Đó là bút ký của Cát Hồng.” Chung Ly nói. Y muốn tìm thử xem trong sách cổ của đạo gia có nói gì tới ngũ tệ tam thiếu hay không, nhưng sau khi xem hết tất cả các sách, y vẫn không tìm được cách nào cả: “Có điều nội dung trong sách cũng không khác lời ba vị cao tăng là mấy. Lý do không có cách là vì chúng ta còn chưa tìm được mà thôi.”

Chung Ly nói rõ suy nghĩ của mình xong, Phó Yểu nhìn thẳng vào hai mắt y, hỏi: “Sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Chung Ly cũng nhìn thẳng vào nàng, không biết tại sao, trong đầu y lại hiện lên dáng vẻ của nàng khi mặc phấn y, xinh đẹp đứng trước mặt mình, nàng lúc đó thật sự rất đẹp, đẹp tới mức khiến trái tim của y phải đập liên hồi.

Y vốn cho rằng trên đời này chẳng có thứ gì có thể quan trọng hơn tính mạng. Thế nhưng suốt nhiều ngày qua, sự lạnh nhạt của nàng lại khiến y cảm thấy, có lẽ suy nghĩ trước đây của y sai rồi.

Trong lúc Chung Ly còn đang ngơ ngác, Phó Yểu thấy y không trả lời đã tự nói rõ sự nghi ngờ: “Chẳng lẽ là vì chuyện ở đời trước, cho nên ngươi mới muốn sửa mệnh thay ta?… Cần gì phải nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta là ai, có lai lịch như thế nào không phải ngươi đã đoán được rồi à? Ta bây giờ chỉ thấy hơi tò mò, kiếp trước nữ nhân kia rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà ta lại có thể nhận được nhiều lợi ích tới thế?”

Nhắc tới nữ nhân kia, Chung Ly còn chưa kịp mở miệng, Phó Yểu đã tự nói tiếp: “Thôi, chuyện này dừng ở đây, sau này chúng ta lại bàn tiếp.” Chuyện không vui thì tốt nhất không nên nghĩ tới làm gì, nàng đổi chủ đề: “Lúc nãy ngươi nói là phải biết được ngọn nguồn vận mệnh của ta, như vậy mới có thể tìm được cách sửa mệnh. Tuy rằng ta thấy chuyện này không mấy khả thi, nhưng vì có thể sống tốt hơn, ta đồng ý nghe ngươi nói thử một lần.”

Trong nháy mắt, Phó Yểu đã dẫn Chung Ly về phòng mình.

Tốc độ của nàng quá nhanh, đợi đến khi Chung Ly hiểu hết ý nghĩa trong lời của Phó Yểu, nàng đã ngồi xếp bằng trên giường, chủ động để lộ điểm yếu của mình trước mặt y.

Chung Ly: “…”

Tuy tới tận giờ y vẫn còn chưa hiểu sao Phó Yểu lại từ chuyện này nói tới chuyện ở đời trước, nhưng thấy quanh nàng đang tỏa ra bầu không khí không vui, y cũng chỉ cười khẽ một tiếng, bươc tới đối diện nàng, xếp bằng ngồi xuống, nói: “Ta đối xử tốt với ngươi không phải vì người khác.”

Phó Yểu nghe vậy thì mở mắt ra, nhưng lúc này Chung Ly đã chạm tay lên giữa trán nàng, tiến vào nơi sâu thẳm nhất trong ký ức.

Ký ức của con người là thứ không hoàn hảo, hỗn loạn rất nhiều thứ mà chính bản thân người đó cũng không nhớ rõ. Khi Chung Ly nhìn thấy Phó Yểu thì nàng đang ngồi dưới tàng cây Bạch Quả, Bạch Quả đang dạy nàng tu luyện.

Khi đó gương mặt của Phó Yểu vẫn còn rất non nớt, ánh mắt chứa đầy thù hận, không giống với sự vô bi vô hỉ bây giờ. Hơn nữa nàng dường như không có thiên phú tu luyện lắm, mặc dù lúc nào cũng rất chăm chỉ, còn có nước mắt bên người nhưng mãi vẫn không có chút tiến triển nào. Bạch Quả dạy nàng tu luyện, thấy thế cũng nôn nóng thay cho nàng, chạy khắp nơi nhờ người giúp đỡ.

Tiếc rằng khi Phó Yểu còn chưa thể tu luyện thành công, Bạch Quả đã gặp Lê Phùng Niên chuyển thế. Hắn nghĩ rằng Lê Phùng Niên phản bội lời thề năm xưa của hai người, hóa ma ngay tại chỗ, sau đó bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán.

Lúc thiên lôi đánh xuống, Phó Yểu chỉ đứng bên cạnh, yên lặng nhìn. Thiên lôi xong việc, nàng ôm một nhánh Bạch Quả khô héo rời đi.

Sau đó là những tháng ngày không ngừng chạy trốn của nàng… đám tinh quái yếu ớt có thể bị y đánh chết chỉ bằng một chưởng, đối với Phó Yểu lúc đó đều là đại yêu. Tinh quái có tính tình hiền lành tuy sẽ không hại nàng nhưng cũng chẳng thích nàng quanh quẩn trong địa bàn của mình, tinh quái hung ác hơn thì nàng sẽ cố ý đi đường vòng, dù sao nàng cũng đánh không lại.

Thời gian trôi qua, từ năm này sang năm nọ, tu vi của nàng vẫn không hề có chút tiến triển nào. Nếu như không nhờ có giọt nước mắt kia che chở, linh hồn của nàng có lẽ đã suy yếu theo thời gian rồi.

Lúc Phó Yểu lưu lạc tới năm thứ mười, nàng tới núi Nhạn Quy.

Chung Ly nhìn thấy núi Nhạn Quy, trong lòng lập tức nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Y biết lúc này trong núi Nhạn Quy hoàn toàn trống rỗng, y cũng đã đầu thai chuyển thế. Y không ngờ rằng sau khi mình rời đi, Phó Yểu lại xuất hiện ở nơi này.

Có lẽ do lúc y rời đi không hề thông báo cho bất kỳ ai, hơn nữa bình thường y cũng chẳng mấy khi lộ mặt ra ngoài, cho nên các tinh quái cũng không biết tin tức, thế nên núi Nhạn Quy mới mãi không có chủ nhân nào.

Phó Yểu nghỉ ngơi một thời gian trong Thanh Tùng Quan – khi đó chỉ là một ngôi miếu hoang, nàng ở lại đó suốt ba năm.

Sau ba năm, nàng vẫn không tiến bộ được chút nào, đúng lúc này ba tượng đá trong miếu đột nhiên xảy ra biến dị.

Tượng đá nói rằng, tư chất của nàng quá kém, cho dù có tu luyện một ngàn năm cũng không bằng quỷ tu yếu nhất, cho nên nàng hãy bỏ cuộc, tìm kiếm con đường khác đi.

Phó Yểu không để ý tới ba tượng đá đó, vẫn tập trung tu luyện như trước.

Ai ngờ có một ngày, tượng đá lại bảo nàng tìm đủ những thứ họ muốn và cung phụng bọn họ, chỉ cần được cung phụng, bọn họ sẽ dạy nàng tu luyện, hơn nữa còn chắc chắn rằng nàng có thể tu luyện thành công.

Phó Yểu thấy mình tu luyện mãi không thành, chẳng hề do dự từ bỏ cái cũ, ra ngoài tìm bảo vật cung phụng ba tượng đá.

Điều kiện cung phụng của ba tượng đá cũng không đơn giản, muốn hoa tiên Nam Hải, ngự rượu nhân gian và món ăn trân quý nhất.

Thứ đầu tiên, Phó Yểu may mắn hái được; Món thứ hai, nàng đào được trên núi Nhạn Quy; Còn món thứ ba, nàng làm phiền Triệu Hưng Thái ở tửu lầu Thái An một tháng, khiến Triệu gia bị đồn là có quỷ ám, đợi hắn tự tay làm một bàn đồ ăn cực phẩm thì nàng mới chịu rời đi.

Sau khi được cung phụng, tượng đá đúng là đã giúp nàng tu luyện, con đường học tập thuật pháp của nàng cũng được mở ra. Từ ngày đó, cứ được một khoảng thời gian là ba tượng đá lại yêu cầu nàng ra ngoài tìm cống phẩm cho mình, sau khi tìm được sẽ đưa nàng thù lao xa xỉ.

Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ giao dịch này và chẳng ai nói ra. Phó Yểu cũng rất biết điều, không hề hỏi tới lai lịch của bọn họ, nàng đã biết ba tượng đá này chắc chắn không phải tinh quái. Chỉ cần nàng nhận lợi ích từ bọn họ là được rồi, còn những chuyện khác, nàng sẽ không nghe, không hỏi, không quan tâm.

Thời gian trôi qua, năm này tới năm khác, Phó Yểu từ một linh hồn yếu ớt đã dần trở thành chúa tể nổi danh một phương. Sau khi nàng trở thành chủ nhân mới của núi Nhạn Quy mới nhận ra bản thân mình may mắn cỡ nào, lúc nàng tới nơi này chiếm núi làm vua, nghe nói là lúc vị quỷ tu đệ nhất, cũng là chủ nhân cũ của nơi này đã đi chuyển thế đầu thai.

Nàng đã có tu vi, suy nghĩ muốn báo thù cũng nhen nhóm trở lại.

Có điều nàng còn chưa kịp ra tay, chiến tranh, không đúng, phải nói là đồ sát mới phải, đã bắt đầu diễn ra. Những khẩu đại pháo nàng chưa từng nhìn thấy thổi tung Gia Dục Quan, hủy hoại từng mảnh đất ở Trung Nguyên. Thù hận của nàng đã được chiến hỏa báo giúp, nhưng trong lòng nàng lại không vui.

Núi sông đều chìm trong khói lửa, tiếng kêu than vang khắp trời biển. Cho dù nàng có là phương thuật sư đã có chút năng lực, suy cho cùng cũng chẳng thể thay đổi được lịch sử.

“Sai rồi, sai cả rồi.” Tượng đá lắc đầu thở dài, bắt đầu trách trời thương dân.

Phó Yểu không hiểu bọn họ thở dài vì điều gì, thế là hỏi tượng đá: “Ta phải làm gì mới thay đổi được việc này.”

Tượng đá nói: “Đợi ngày ngươi tu luyện đại thành là được.”

Phó Yểu gật đầu, tiếp tục khổ tu. Mười năm không dài, trăm năm lại chẳng ngắn.

Xã tắc đã dần đổi thay, thế gian cũng biến hóa, những người Phó Yểu từng quen biết đều già hết đi, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy tu luyện chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nàng lại đi hỏi tượng đá: “Hiện giờ nhân gian này đã đổi thay cho dù ta có đại thành thì có làm được gì?”

Tượng đá đáp: “Khi phương thuật sư đại thành là có thể thi triển trận pháp thâu thiên hoán nhật, che mắt Thiên Đạo. Còn cụ thể nó sẽ làm được gì thì… thiên cơ không thể tiết lộ.”

Phó Yểu nghe lời đáp một nửa này, biết rõ đám cáo già đang dụ dỗ nàng, nàng cũng thuận thế mắc câu: “Với tư chất của ta, muốn đại thành thì cần mất bao lâu?”

“Khoảng một nghìn năm… cũng chưa có khả năng. Chủ yếu còn phải xem thử cơ duyên.” Cơ duyên là thứ hư vô mờ mịt, nói thẳng ra chính là nàng không có cơ hội đại thành.

“Nếu ta muốn các tiền bối ra tay giúp đỡ thì sao? Ta cần phải trả giá những gì?” Mấy năm nay thứ Phó Yểu học được nhiều nhất chính là: Dù có là chuyện gì cũng đều có cái giá tương ứng.

“Thứ tốt nhất trên người của ngươi cũng chỉ có chính ngươi thôi.”

“Vậy được, ta dùng bản thân mình để đổi.” Phó Yểu đáp cực kỳ dứt khoát.

“Chuyện này mà ngươi cũng không suy nghĩ kỹ hơn chút à?” Tượng đá trợn mắt nhìn nàng, nói: “Nếu đã chọn con đường này thì không còn cơ hội quay đầu nữa đâu.”

“Vậy thì không cần quay đầu nữa.”

Nàng không sợ chết, không sợ cô đơn, nàng chỉ sợ cả đời này sống mà không có một chút ý nghĩa nào.