Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 154



Tiêu Như Sắt vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Phó Yểu cũng đã nhận ra nàng ta vừa định nói gì đó.

“Ngươi muốn hỏi gì?” Phó Yểu hỏi nàng ta.

Tiêu Như Sắt lắc đầu: “Không có gì, ta vốn định hỏi tại sao các ngươi không ở trên thuyền.” Hiện giờ nàng ta cảm thấy câu hỏi này hình như hơi dư thừa.

“Chúng ta có vài chuyện cần xử lý, tiện thể tới Tây Nam một chuyến.” Phó Yểu bình tĩnh đáp, ở bên Tây Nam, chuyện liên quan tới Kỳ Sương Bạch và Phó Ngũ cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.

Tiêu Như Sắt cố gắng không để ý tới “chuyện cần xử lý” nàng nhắc tới là gì, chỉ đặt trọng tâm ở nửa câu sau: “Tây Nam?” Đó cũng chẳng phải nơi tốt lành gì: “Trước đây lúc ta xuống núi du lịch, trưởng bối trong tộc từng bảo rằng không nên tới Tây Nam, nghe nói Quỷ Vương ở đó không thích có người làm phiền mình.”

Nếu chỉ là một cô hồn dã quỷ yếu đuối, Quỷ Vương tất nhiên không để vào mắt, có điều khi một người như Phó quan chủ xuất hiện, ít nhiều gì cũng sẽ làm gợi lên vài gợn sóng.

“Quỷ Vương?” Phó Yểu và Chung Ly không nói gì, những người còn lại trên bàn đã tò mò hỏi Tiêu Như Sắt: “Nghe có vẻ rất lợi hại.”

“Là rất lợi hại.” Cái này không cần phải bàn cãi.

“Vậy so với quan chủ thì sao?” Thiên Huyền Tử hỏi.

Tiêu Như Sắt lắc đầu: “Cái này ta không biết được.” Tuy nàng ta đã hóa hình được mấy trăm năm, nhưng ba trăm năm đều bị nhốt trong cổ mộ, hoàn toàn không có chút thường thức nào với thế giới bên ngoài: “Ta chưa từng được gặp vị Quỷ Vương đại nhân kia, thế nhưng đã là danh vương giả thì đều có điểm hơn người.” Huống chi nàng ta còn chưa từng đánh nhau với Phó quan chủ, không biết nàng sâu cạn ra sao.

Vậy thì sao có thể so sánh hai người này được.

“Thế so với Chung Ly thì sao?” Câu này là Phó Yểu hỏi.

Chuyện này thì dễ trả lời hơn nhiều: “Chung Ly đại nhân là quỷ tu đệ nhất, Quỷ Vương dù có mạnh thì cũng chỉ là quỷ thôi.”

“Vậy có phải vị Quỷ Vương đó mấy trăm năm trước từng nạp một tiểu thiếp không?” Phó Yểu hỏi tiếp.

“Cái này…” Tiêu Như Sắt suy nghĩ, đáp: “Đúng là thế, có điều đó giờ Quỷ Vương không hề lộ mặt, cho nên chuyện này cũng chỉ là tin đồn mà thôi.” Nếu đã là tin đồn thì không ai dám chắc chắn là sự thật.

Phó Yểu chỉ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.



Cùng lúc đó, Phó Ngũ Nương ở Phượng thành đang ăn tươi nuốt sống một tên sơn tặc.

Tây Nam có nhiều núi, trong núi ắt sẽ có không ít sơn tặc. Nếu Phó quan chủ không cho ả lạm sát kẻ vô tội thì ả sẽ xuống tay với những đạo tặc từng dính máu người này, chắc là sẽ không thành vấn đề gì đâu.

Phó Ngũ Nương cảm nhận chỗ máu thịt tươi mưới giúp sức mạnh của ả tăng cao, suy nghĩ trong đầu cũng trở nên tham lam hơn, ả không muốn chỉ ăn có một người.

“Ngươi chờ ở đây.” Ả nói xong thì bay vào bên trong sơn trại.

Kỳ Sương Bạch nhìn thây khô dưới mặt đất, trong lòng tuy sợ hãi nhưng cũng không thể làm gì khác. Gã biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Phó Ngũ Nương sẽ càng lúc càng mạnh mẽ hơn, gã muốn thoát khỏi ả sẽ phải nhanh chóng tìm được sư phụ của Ảnh đại sư.

Từ khi rời khỏi Phượng thành, gã vẫn luôn lén để lại vài dấu vết. Nếu sư phụ của Ảnh đại sư thật sự là người tài giỏi, vậy thì chắc chắn sẽ tìm được bọn họ.

Trên thực tế, suy nghĩ của Kỳ Sương Bạch không hề sai. Phó Ngũ Nương vừa mới bay vào sơn trại không lâu thì đã có một lão nhân tóc trắng tìm tới chỗ ả.

“Ngươi là kẻ đã giết hại đồ đệ của ta?” Hai mắt của lão nhân đó chứa đầy hận thù, ông ta tìm tới đây cũng không phải là vì yêu thương gì vị đồ đệ kia. Đệ tử dưới danh nghĩa của ông ta không có cả trăm cũng vài chục người, chết một hai người đâu tính là bao, quan trọng là bọn họ chết như thế nào.

Nữ quỷ này dám chạy tới địa bàn của ông ta để diễu võ dương oai, còn giết đồ đệ của ông ta, nếu ông ta tỏ ra nhân nhượng thì về sau, toàn bộ Tương Tây này còn ai chịu nghe lời ông ta nữa chứ? Chủ nhân liệu sẽ nhìn ông ta ra sao đây?

“Ngươi là ai?” Phó Ngũ Nương có cảm giác lão nhân này không dễ chọc, thế nhưng hiện giờ ả cũng không thể bỏ chạy, cho nên đành phải mở miệng dò hỏi trước.

“Hừ, ta là người tới siêu độ cho ngươi.” Lão nhân cười lạnh, lập tức ra tay.

Quả đúng như những gì Phó Ngũ Nương lo lắng, lão nhân này thật sự không dễ chọc, cả hai vừa mới đánh vài hiệp, ả cũng đã xuống thế hạ phong, cả người tơi tả.

“Ngươi không thể giết ta!” Phó Ngũ Nương biết lão nhân này ra tay tàn nhẫn, vội vàng nhắc tới Phó Yểu: “Ta là người của Phó quan chủ, nếu ngươi giết ta, nàng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”

“Phó quan chủ?” Lão nhân không hề có ý dừng lại: “Chưa từng nghe nói.”

Chỉ với mấy chiêu, Phó Ngũ Nương đã bị ông ta tóm được, ngay khi ông muốn kéo Phó Ngũ Nương ra khỏi cơ thể Mạc Lệ Trát, từ trong cơ thể Phó Ngũ Nương lại có một con hạc giấy bay ra. Con hạc giấy đó mổ ông ta một cái, làm ông ta không tránh kịp, rớt mất một miếng thịt, Phó Ngũ Nương cũng nhân lúc này mà vội vàng bỏ chạy.

Lão nhân không biết hạc giấy từ đâu mà ra, đến khi bóp nát hạc giấy, trên người ông ta đã có thêm mấy lỗ máu, nữ quỷ kia cũng chạy trốn mất dạng.

Lão nhân sống ở Tương Tây suốt nhiều năm, chưa từng gặp phải chuyện thế này, Ông ta vừa thẹn vừa giận, muốn đuổi theo nhưng lại lo lắng người đứng sau lưng nữ quỷ đó đang âm thầm ra tay. Chỉ một con hạc giấy mà đã lợi hại tới như vậy, nếu người đó thật sự ra tay thì chẳng phải ông ta sẽ mất mạng luôn sao?

Lão nhân suy nghĩ một lát, quyết định không đuổi theo nữa mà quay đầu tìm hiểu chút về lai lịch của nữ quỷ này.

Cảnh tượng đánh nhau của hai người đã bị Kỳ Sương Bạch đứng ngoài sơn trại chứng kiến từ đầu yới cuối, Kỳ Sương Bạch thấy Phó Ngũ Nương hoàn toàn không đánh lại, chẳng nói hai lời đã nắm chặt cơ hội, xoay người bỏ đi.

Khoảng hai khắc sau, gã không thấy Phó Ngũ đuổi theo mình, trong lòng thấy vui vẻ hơn nhiều, nghĩ rằng ả đã bị tiêu diệt. Để tránh đêm dài lắm mộng, gã bỏ một số tiền lớn nhờ người đưa mình rời khỏi Phượng thành, định không quay lại Trường An mà trực tiếp đi tới thảo nguyên.

Hắn không thể dẫn Mạc Lệ Trát trở về, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Gã có thể mượn việc này làm cớ châm ngòi ly gián. Thiếu kỵ Hung nô khó lòng cản phá, cộng thêm gã ở trong bày mưu tính kế, gã tin rằng mình có thể thay đổi thế cục của thiên hạ này.

Gã cảm thấy vị Phó quan chủ kia nói rất đúng, bản thân gã đúng là quý không thể nói.

Ngay khi Kỳ Sương Bạch đang mưu tính cho tương lai mình, thư của Thẩm Tích đã truyền tới Trường An. Nội dung trnog bức thư của nàng ta quá quan trọng, liên quan tới quốc gia đại sự, binh lính bên dưới không thể tự ý quyết định được, cho nên bức thư đã nhanh chóng được đưa tới nha môn Tam Tư.

Nha môn Tam Tư tuy không cầm bức thư chưa còn được xác định thật giả này tới trước bàn vua, nhưng vẫn âm thầm cho người liên lạc với thám tử ở thảo nguyên, đồng thời còn phái người lén lút tiếp xúc với thương đội của Kỳ Sương Bạch còn đang lại ở Trường An, mẫu thân của Kỳ Sương Bạch cũng bị bám sát từ trong tối tới ngoài sáng, chỉ còn chờ lúc tin tức trong bức thư kia được xác định.

Thẩm Tích đi theo Kỳ Sương Bạch suốt dọc đường, tận mắt nhìn thấy gã ta rời khỏi Phượng thành, sau khi cải trang xong đã lập tức đi về phía Bắc, nàng ta cũng đều đặn viết báo cáo gửi về Trường An.



Trong lúc Thẩm Tích đi theo Kỳ Sương Bạch về phía Bắc, lão nhân đánh Phó Ngũ Nương bị thương cuối cùng cũng tìm được chút tin tức liên quan tới quan chủ của Thanh Tùng Quan.

Khi ông ta biết nàng rất khó đối phó thì đã tự mình tới Thủy huyện một chuyến, sau khi xác định bản thân không phải đối thủ của nàng, ông lập tức chạy tới phủ của chủ nhân.

“Ồ?” Tiêu Như Sắt dường như cảm giác được một hơi thở xa lạ: “Hình như có khách tới.”

Phó Yểu ngáp một cái, lười biếng nói: “Đánh nhỏ nên lớn tới báo thù thôi mà, phát hiện mình cũng không đánh lại nên chuẩn bị gọi già đến.”