Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 46: 46




Phó Yểu buông quân cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía hắn nói: “Biểu ca Liễu gia.

”Vừa nghe giọng nói này, ánh mắt Liễu Phú Vân lập tức trở nên sắc bén, “Ngươi không phải Tam Nương, ngươi là ai!”“Biểu ca Liễu gia tới tìm ta, thế nhưng lại chưa hỏi thăm rõ ràng xem ta là ai, việc này hình như có chút thất lễ.

” Phó Yểu nói.

Hiện tại Liễu Phú Vân làm sao còn suy xét những chuyện này, “Chưởng quầy của tiệm rượu Giang Nguyệt nói ngọc bội này là ngươi để cho nàng, vì sao ngươi lại có ngọc bội của biểu muội ta?”Ngọc bội này là khi Tam Nương cập kê mười lăm tuổi năm ấy, hắn cố ý chọn ngọc ấm khắc thành lễ vật, bên trên còn khắc hai chữ Tam Nương chìm, thế gian chỉ có một, hắn tuyệt đối không nhận sai.

“Biểu muội? Chuyện này thật đúng là kỳ quái, Phó Tam mất tích gần ba bốn tháng, cuối cùng người đi tìm lại là họ hàng như ngươi? Người của Phó gia chết cả rồi sao.

” Câu cuối cùng, Phó Yểu nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Liễu Phú Vân lại có thể tưởng tượng ra khóe miệng cười lạnh của nàng.


“Ngươi đến tột cùng là ai?” Liễu Phú Vân lúc này không còn khí thế hùng hổ doạ người vừa rồi, hắn cảm giác được, người đối diện có lai lịch không đơn giản.

“Vừa rồi đồng tử của ta không phải đã nói cho ngươi, ta là quan chủ của đạo quan này.

” Phó Yểu nói.

“Ta tới tìm người.

” Liễu Phú Vân cố gắng để bản thân bình tĩnh, “Nghe ngữ khí vừa rồi của quan chủ, hẳn là có quen biết biểu muội ta, chẳng biết có thể dẫn ta đi gặp nàng hay không?”“Muốn gặp nàng, có thể.


” Phó Yểu gật đầu nói, “Có điều trước đó ta có một nghi hoặc nho nhỏ, ngươi giải đáp giúp ta một chút.

Vì sao lâu như vậy, người của Phó gia mặc kệ không quan tâm đến việc nàng mất tích?”Rốt cuộc lúc này Liễu Phú Vân mới biết không ổn chỗ nào.

“Lúc trước quan chủ nói, Tam Nương mất tích ba bốn tháng?”“Nếu không thì sao?” Ngay sau đó Phó Yểu lại ‘à’ một tiếng, “Thì ra sau lưng việc này còn có ẩn tình khác?”Liễu Phú Vân không phải kẻ ngu dốt, trong chớp nhoáng, hắn nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Ngọc bội trong lòng bàn tay vẫn ấm áp như thế, ngón tay hắn lại không tự chủ được mà nắm chặt, “Tám tháng thi Hương, ta không có ở trong phủ, nửa tháng trước về đến nhà, mới biết được chuyện của Tam Nương.

Bọn họ nói trên đường Tam Nương thăm người thân, bỏ nhà trốn theo nam nhân khác.

Định Quốc Công giận dữ, tuyên bố với bên ngoài Tam Nương chết bệnh, về sau sẽ không nhận người cháu gái như Tam Nương nữa.

”.