Sau khi ý thức từ trong huyễn cảnh trở về thế giới thực, Lý Thuần Quân đã ngay lập tức đổ gục xuống, mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp, hai mắt trừng lớn, trông dường như hắn đang rất sợ hãi.
"Sao tự nhiên lại liên quan đến Thần rồi? Luôn có cảm giác mình vừa bị kéo vào một vũng nước rất sâu, phải nói là sâu không thấy đáy mới đúng!"
Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa ngắm nhìn Bất Diệt Thiên Đao, trên mặt lộ ra đôi vẻ trầm tư cùng do dự.
Những chuyện hắn nhìn thấy trong huyễn cảnh đã tác động đến hắn, làm hắn không còn suy nghĩ gì đến chuyện nhận lấy thanh đao này về tay nữa.
Nhận đao đồng nghĩa với nhận mệnh. Hắn không biết nữ tử kia đã gửi gắm gì lên trên người hắn, nhưng có thể khẳng định đó là một trách nhiệm cực kì nặng nề.
"Nhân quả đã kết xong, nhiều khả năng ta đã không kịp rút chân ra khỏi vũng nước đục đó nữa" Lý Thuần Quân cắn răng: "Cái gì mà Thiên luật, Thần luật rồi đến cả Cao Thiên Nguyên... Không một cái nào trong số đó là ta nhận biết cả, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra thế này?"
"Cao Thiên Nguyên? Sao lại ngươi biết đến danh tự này?" Hằng tỷ tỷ có chút kinh ngạc hỏi hắn.
Lý Thuần Quân không trực tiếp trả lời, chỉ đưa tay chỉ về phía Bất Diệt Thiên Đao.
"Thì ra là vậy, đây là hậu thủ của nàng ta sao?" Hằng tỷ tỷ lẩm bẩm: "Nàng đã mất tích rất nhiều năm rồi, từ trước cả khi người đó vẫn lạc... Ta không rõ tại sao nàng có thể chế tác ra đao rồi âm thầm bày trí ở nơi này, nhưng nhất định là có ẩn ý nào đó đằng sau chuyện này"
"Bốn thanh đao... Không, nói đúng hơn là thế giới này đã bị biến thành một bàn cờ khổng lồ rồi... Ta không rõ là ai đang đánh cờ với ai, nhưng thực tế cho thấy rất nhiều hậu thủ đã được chuẩn bị sẵn rồi... Tương lai ắt sẽ xảy ra đại loạn chưa từng thấy" Hằng tỷ tỷ lại nói.
Lý Thuần Quân: "..."
Quả nhiên là vũng bùn!
"Tỷ tỷ, ta không tham gia được không?"
"Không thể, cho dù không bị nàng ta nhìn trúng, ngươi sớm muộn gì cũng bị ép tham gia mà thôi" Hằng tỷ tỷ thở dài: "Bị nhìn trúng có khi lại là chuyện tốt, trở thành quân cờ trong tay nàng còn đỡ hơn việc trở thành quân cờ trong tay ai đó đấy"
"Tỷ, có vẻ như ngươi rất tin tưởng vị thần đó" Lý Thuần Quân miễn cưỡng cười nói.
"Nàng ta rất khác biệt, là vị thần duy nhất tâm mang thương sinh" Hằng tỷ tỷ nói: "Nàng ta xót thương chúng sinh nhưng cũng rất công bằng, thưởng phạt phân minh... Tuy là đôi lúc có hơi ngốc nghếch, nhưng nói chung thì cũng có thể xem nàng như một vị thần đầy trách nhiệm"
Lý Thuần Quân thở dài.
Như vậy cũng tốt, ít ra thì người đó vẫn là chính thần, cho nên việc làm lính cho nàng cũng không đến nỗi quá thiệt thòi.
"Tới đâu tính tới đó đi, ta hiện tại đang có quá nhiều thứ không biết... Nói trắng ra là ta quá yếu, chưa đủ tư cách để biết"
"Nói cũng không sai, phải cố gắng tu luyện vào đi, tiểu tử" Hằng tỷ tỷ cười nói.
Chạy không khỏi nắng, Lý Thuần Quân cũng không còn cách nào khác nữa. Hắn mau chóng lấy lại tinh thần rồi đứng dậy, dứt khoát rút lấy thanh đao.
Rột~
Lý Thuần Quân đã được vị thần kia công nhận nên tất nhiên là đao cũng đã nhận chủ, thành ra việc rút đao bỗng chốc trở nên vô cùng dễ dàng.
Nhưng mà, kì lạ là sau khi rút đao xong lại không có bất kì chuyện gì đặc biệt xảy ra, cứ như thể thanh đao trên tay hắn là đao thường vậy.
"Kì quái... Cái này không đúng" Lý Thuần Quân một mặt nghi ngờ.
Dù nói là đã nhận chủ nhưng bản thân hắn lại không cảm nhận được bất kì sự liên kết nào với thanh đao này cả... Nói chung là rất xa lạ, khó mà miêu tả thành lời được.
Hơn nữa, hệ thống vẫn còn đang trong giai đoạn ngủ đông nên hắn cũng không thể biết được thanh đao này đang bị gì. Nhưng cũng không thắc mắc gì nhiều, Lý Thuần Quân liền cất đao đi, nhanh chóng tìm đường thoát ra ngoài.
Chiến lợi phẩm đã thu thập xong, hắn nghĩ mình nên rời khỏi đây được rồi. Dù sao thì làm người không thể quá tham lam, huống chi là người giàu như hắn.
Sau khi ra khỏi mật phòng, sợi quang tuyến sáng màu kia đã bắt đầu đổi hướng muốn dẫn hắn đi nơi khác. Và khỏi phải suy nghĩ nhiều, Lý Thuần Quân liền nhanh chóng đoán ra nó đang dẫn hắn đi đâu.
Là lối ra chứ đâu?
Quân Thiên Tứ đúng là rất đáng tin cậy... Mặc dù là cả hai khác trận doanh.
"Sau khi quay về, ta phải bế quan một thời gian mới được" Lý Thuần Quân nói khẽ: "Có quá nhiều thứ cần phải tiêu hoá, từ tu vi đến tâm cảnh đều như vậy"
Được ý chí tàn dư của Quân Thiên Tứ đích thân dẫn đường nên Lý Thuần Quân đã mò đến lối ra với tốc độ rất nhanh. Mà quan trọng hơn là trên đường đi hắn cũng không gặp phải cạm bẫy hay quái vật, xem ra Quân Thiên Tứ quả thật không có ý định lật lọng với hắn.
Tuy nhiên, khi đã gần đến lối ra, trong một khu hoa viên vắng vẻ, Lý Thuần Quân đột nhiên có cảm giác dường như có ai đó đang theo dõi mình. Tâm lí phút chốc bị kéo căng, hắn nhanh chóng tiến vào thế thủ rồi cẩn thận quan sát xung quanh.
"Tìm~ được~ ngươi~ rồi~"
"Chậc"
Bị thứ gì đó mềm mại ấm áp bất chợt ôm lấy, Lý Thuần Quân lập tức nhận ra mình không có đoán lầm. Mộ Khuynh Tiên đã thật sự tìm đến đây, thậm chí còn thông qua một phương thức nào đó mà tìm đến tận chỗ hắn.
Hẳn là thông qua Ác Chi Hồn do nàng âm thầm cài cắm lên người hắn đi.
"Lý Thuần Quân, ta nhớ ngươi chết đi được nha... Đến bây giờ thì ngươi đừng hòng trốn tránh tình cảm của ta" Mộ Khuynh Tiên cọ cọ má hắn, đồng thời còn dùng một loại ngữ khí rất không đúng.
Cách nói chuyện này... Quen quen...
Ân, chẳng phải rất giống với lần đó nàng tự tay tẩy não hắn hay sao?
Nghĩ đến đây, lông tóc Lý Thuần Quân bỗng chốc dựng đứng hết cả lên. Hắn cứng ngắc quay qua nhìn Mộ Khuynh Tiên với ánh mắt ngập tràn sự kinh hãi, nhất thời á khẩu không biết trả lời sao.
"Sợ cái gì? Lão nương cũng không ăn thịt ngươi" Mộ Khuynh Tiên bĩu môi: "Thời gian ngươi qua đã đi đâu? Tại sao ta không tính ra được vị trí của ngươi?"
"Ngươi còn biết cả thuật thôi diễn bói toán!?" Lý Thuần Quân xám mặt: "Thôi được rồi, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Thời gian qua ta được điện chủ khá coi trọng nên đã bị dịch chuyển đi nơi khác khảo nghiệm. Có lẽ đó chính là nguyên do khiến ngươi không tính được vị trí của ta"
"Ồ... Thì ra là vậy" Mộ Khuynh Tiên nghe xong liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Lý Thuần Quân: "..."
Nếu như hắn chưa nhìn thấy bộ mặt kia của nàng thì lúc này rất có thể hắn đã bị nàng lừa.
Mộ Khuynh Tiên không hề đáng yêu, không hề ngây thơ... Nàng ta thuần túy là một nữ nhân điên.
Thấy Lý Thuần Quân biểu hiện không đúng, Mộ Khuynh Tiên bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Nàng do dự, đắn đo một chút rồi cũng mở miệng hỏi: "Ngươi có gì muốn nói với ta không? Cứ việc nói thẳng, ta sẽ không giận đâu"
"Thật?"
Mộ Khuynh Tiên gật đầu.
"Ta yêu nữ nhân khác rồi"
Mộ Khuynh Tiên nhếch môi cười lạnh: "Ngươi muốn chết?"
"Đùa thôi" Lý Thuần Quân ho khan một tiếng: "Điều ta muốn nói là... Mộ Khuynh Tiên, thời gian qua ngươi có làm gì có lỗi với ta hay không?"
Mộ Khuynh Tiên: "...?"
"Ta không có" Nàng lộ vẻ thờ ơ nói.
"Thế thì Ác Chi Hồn trên người ta là như thế nào đây? Ngươi có thể giải thích cho ta được không?" Lý Thuần Quân thuận thế tiến tới áp nàng vào vách tường: "Trực giác nói cho ta biết rằng ngươi đã âm thầm làm điều gì đó rất không đứng đắn với ta. Mau khai ra đi, người thành thật tất được khoan hồng"
Mộ Khuynh Tiên mím môi, một mặt xoắn xuýt.
"Ta... Ân, ta,... Ta vì muốn bảo vệ ngươi nên mới... Làm như vậy" Mộ Khuynh Tiên có chút hoảng loạn khoa tay múa chân: "Lý Thuần Quân, ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không bao giờ làm hại ngươi, ta sẽ không bao giờ tổn thương ngươi đâu, ngươi hiểu ý ta mà đúng không?"
"Tốt, vậy thì mau trả Ác Chi Hồn về cho ta đi, mọi chuyện sau đó liền dễ nói"
"Không được!" Mộ Khuynh Tiên điên cuồng lắc đầu: "Riêng cái này thì không được, ta không đồng ý!"
Ác Chi Hồn của Lý Thuần Quân đã hứng chịu bao nhiêu cơn nồng nhiệt sa đoạ của nàng, chứng kiến tất cả những bộ mặt đáng xấu hổ nhất của nàng... Cho nên, trước khi hắn ta hoàn toàn yêu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không trả lại!
"Quả nhiên có vấn đề" Lý Thuần Quân thở dài: "Mau trả lại đi, ta hứa sẽ không giận ngươi"
Dù sao thì khi còn trong huyễn cảnh, hắn cũng đã sơ bộ hiểu được nàng điên cỡ nào rồi, nên dù có điên hơn trước một chút... Hắn nghĩ mình vẫn có thể tiếp thụ được.
Chắc vậy.
"Ngươi sẽ không muốn biết đâu" Mộ Khuynh Tiên đỏ mặt, ấp a ấp úng nói nhỏ: "Lỡ sau khi ngươi biết được, ngươi sẽ ghét ta thì sao? Không phải ta không tin ngươi, mà là..."
Lý Thuần Quân: "Ta lấy tâm ma ra thề là được chứ gì?"
Mộ Khuynh Tiên biến sắc, vội vàng ra tay ngăn cản: "Không được! Ngươi không cần phải làm vậy! Ta sẽ trả mà! Ta sẽ trả!"
Vừa nói, nàng vừa tháo mặt dây chuyền hình hoả diệm xuống rồi hai tay dâng cho Lý Thuần Quân, trông rất đáng thương: "Ngươi đã hứa là sẽ không giận ta, không được nuốt lời"
"Được"
Nhìn thấy Lý Thuần Quân đang dung nạp thần hồn trở về, Mộ Khuynh Tiên lại bắt đầu cảm thấy chột dạ, hoàn toàn không còn dũng khí để nhìn thẳng Lý Thuần Quân mà nói chuyện.
Kì thật, chính bản thân nàng cũng không hiểu được bao nhiêu ngạo khí cùng tự tin của mình trôi đi đâu hết rồi...
Rõ ràng trước kia nàng là một vị đế vương trấn giữ một phương, không sợ trời cũng không sợ đất. Ấy thế mà bây giờ nàng lại sợ đủ thứ chuyện, càng không dám nhìn thẳng mặt một nam nhân vẫn chưa đạt đến tiên cảnh...
Nhân sinh, tình yêu cũng thật là vi diệu.
Thần hồn trở về mang theo một loại cảm xúc mừng đến phát khóc mà hoà nhập với linh hồn của Lý Thuần Quân, để hắn bắt đầu cảm thấy bất ổn. Và kết quả là chỉ không lâu sau, khi kí ức bắt đầu chảy vào não hải... Đó cũng là lúc mà Lý Thuần Quân nhận ra mình không thể nào không nuốt lời.
Nói ghét thì cũng không hẳn, sợ hãi thì đúng hơn.
"Ngươi..." Lý Thuần Quân trừng lớn mắt nhìn Mộ Khuynh Tiên, sợ hãi đến không nói ra lời.
"Ta đã nói rồi mà" Mộ Khuynh Tiên hai tay che kín mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào: "Đều tại ngươi hết. Ta chẳng qua chỉ muốn có một buổi sum họp bình thường, thế mà ngươi lại khăng khăng đòi ta trả lại Ác Chi Hồn, ngươi thật là xấu xa!"
"Là lỗi của ta?" Lý Thuần Quân khoé miệng giật một cái: "Mộ Khuynh Tiên, ngươi làm vậy coi được sao? Ngươi sờ lên lương tâm của mình mà nghĩ lại xem, trong chuyện này ai mới là ngươi bị hại?"
"Xin lỗi..."
"Ta trăm triệu không ngờ tới là ngươi lại điên đến mức độ này... Dẫu cho ta đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sự thật là ta vẫn không thể nào bình tĩnh mà tiếp thụ nổi!" Lý Thuần Quân vừa giữ khoảng cách với Mộ Khuynh Tiên vừa nói: "Khuynh Tiên, từ khi nào ngươi trở nên dâm loạn như vậy? Ta thật sự không hiểu"
"Ta không có dâm! Ta... Ta chỉ là... Khao khát tình cảm nhiều hơn người bình thường mà thôi! Nói tóm lại là ta không có dâm!" Mộ Khuynh Tiên kịch liệt phản bác.
"Còn bảo không? Coi như là Hợp Hoan Tông Thánh Nữ đến đây cũng phải gọi ngươi một tiếng sư phụ đấy! Đến cả hợp hoan bí pháp cũng đều học hết rồi, ngươi còn dám giảo biện với ta sao?"
"Ư... Đã bảo là người ta chỉ khao khát tình cảm thôi mà!" Mộ Khuynh Tiên uất ức đến phát khóc.
Nếu thập tam công công có mặt ở đây, nhất định hắn ta sẽ bị bộ dáng này của Mộ Khuynh Tiên doạ ngất.
"Uy, ngươi khóc thật đấy ư?" Lý Thuần Quân một mặt cả kinh, bao nhiêu hoả khí bất chợt vụt tắt, mà thâm tâm cũng bắt đầu cảm thấy áy náy.
"Ngươi ghét ta rồi, ngươi nuốt lời, ngươi mắng ta, ngươi không yêu ta, ngươi sẽ không ôn nhu, nuông chiều ta nữa..." Mộ Khuynh Tiên vô lực quỳ xuống khóc lớn, để Lý Thuần Quân ở đây trông không khác gì một tra nam.
Thật ra, bản thân Lý Thuần Quân cũng đang rất hoảng. Hắn biết là mình vừa rồi có hơi nặng lời, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Mộ Khuynh Tiên lại làm ra phản ứng kịch liệt như thế... Chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn.
Theo sáo lộ mà nói, lẽ ra nàng phải nổi máu điên lên, sau đó trực tiếp xông vào cưỡng đoạt hắn mới đúng chứ?
Nhưng bây giờ đã không phải lúc suy nghĩ đến chuyện đó.
"Mộ Khuynh Tiên, ta không có nuốt lời"
"Tránh xa ta ra!"
Mộ Khuynh Tiên một chưởng đem Lý Thuần Quân đánh bay, sau đó một mình phá không đi đâu mất, hoàn toàn không để lại một chút vết tích gì, để hắn thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Lẽ nào ta thật sự làm sai rồi?"
Không một ai lên tiếng đáp lại hắn, kể cả Hằng tỷ tỷ cũng không. Có vẻ như nàng không hề có ý định xen vào chuyện riêng tư của Lý Thuần Quân, mà muốn để cho hắn tự mình giải quyết.
Nghĩ lại thì, Lý Thuần Quân cảm thấy mình có lỗi thật. Tất nhiên là nàng cũng có lỗi, nhưng vấn đề ở đây không phải là nặng bên nào nhẹ bên nào.
Nàng đã rất mong chờ, cũng rất vui khi được gặp lại hắn. Thế mà chính hắn lại biến niềm vui sum họp của nàng thành một cuộc cãi vã đầy uất ức. Đó mới là lỗi của hắn.
"Ta đúng là đần thật" Lý Thuần Quân thở dài, tự kí lên sọ não mình một cái.
Lẽ ra hắn nên để khi khác hãy mắng nàng, lẽ ra hắn đã có thể xử sự thông minh hơn, kết quả là chính tay hắn đã đập tan tất cả... Và đáng giận nhất là, hắn đã để nàng phải khóc.
Thật là... Bao nhiêu năm cuộc đời tính cả trong huyễn cảnh đều đổ sông đổ bể hết rồi. Kết quả chung quy vẫn chẳng có thay đổi gì cả.
Hắn thấy mình vẫn chưa đủ trưởng thành, vẫn còn thường xuyên hành động theo cảm tính. Đây chính là tật xấu, phải sửa.
Nhưng trước tiên phải tìm Mộ Khuynh Tiên tạ lỗi cái đã.
Bất quá...
"Kể cả khi ta có lỗi thật, nhưng những gì nàng đã làm với ta vẫn thật khó chấp nhận" Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán: "Giờ thì tốt rồi, nhận thức của ta đối với sự điên loạn của nàng đã được nâng lên tầm cao mới... Thật không biết về sau nàng sẽ điên thành cái dạng gì, và ta cũng không biết chính mình liệu có chịu nổi nàng hay không nữa..."
"Trời đất..."
"Đúng là chỉ thấy vô vọng thôi"
Hằng tỷ tỷ: "..."
Tên này... Vừa đáng trách, cũng vừa đáng thương. Hi vọng hắn ta sẽ rút ra được bài học đắt giá sau những chuyện mình vừa làm.