Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 123: Người khác



Theo chân Lam Hồ Điệp tiến vào bên trong mật đạo, Lý Thuần Quân đã ngay lập tức cảm nhận được một loại áp lực vô hình, cứ như thể đang cõng một tảng đá nặng trăm cân lên trên lưng vậy.

Hắn không rõ ngọn nguồn của cỗ áp lực này là đến từ đâu, cũng không biết đây là áp lực vật lí hay là áp lực tâm lí, nhưng hắn biết là... Việc mình đang bị ai đó nhằm vào là sự thật.

"Lam Hồ Điệp, ngươi không cảm thấy mình đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm hay sao?" Lý Thuần Quân lên tiếng hỏi.

"Tất nhiên là có, ngươi vậy mà cũng nhận ra được sao?" Lam Hồ Điệp ngạc nhiên: "Với một tu sĩ mới Hoá Anh như ngươi mà nói, khả năng cảm tri của ngươi thật sự xứng tầm với quái vật đấy"

"Đừng tán thưởng ta, ngươi có thể đối phó với vật kia hay không?"

"Có thể. Nhưng nếu thật sự không đánh lại thì chúng ta có thể bỏ chạy" Lam Hồ Điệp cười nói: "Vì tính chất công việc nên ta chạy rất nhanh, coi như là tiên nhân cũng không bắt được ta, vậy nên ngươi có thể hoàn toàn yên tâm"

Lý Thuần Quân: "..."

Tin ngươi mới lạ đấy, nghe hoàn toàn không uy tín chút nào!

Hắn chẳng hiểu trong đầu Mộ Khuynh Tiên nghĩ gì mà lại hối thúc hắn đi tầm bảo với ả yêu nữ này nữa.

"Hửm?"

Đúng lúc Lý Thuần Quân đang âm thầm chửi rủa thì sắc mặt Lam Hồ Điệp bỗng nhiên ngưng lại, ánh mắt ngay tức khắc nhìn về một phương. Trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu, nàng ta đột nhiên lại lộ ra một nụ cười đầy giảo hoạt.

"Ha ha, hoá ra là có người đã vào trước chúng ta nha. Chính ta cũng không ngờ tới là ngoài ta ra vẫn còn có người khác biết về khu di tích này, thật là thú vị!"

"?"

"Ngươi nói thật? Thật sự không phải nhận lầm?" Lý Thuần Quân kinh nghi hỏi lại.

"Nói đến độn pháp, ta chính là đỉnh tiêm nhất lưu" Lam Hồ Điệp ưỡn ngực, một mặt tự đắc nói: "Mặt khác, cũng vì phải thường xuyên đào mệnh nên khả năng cảm tri của ta rất mạnh, ngay cả một cơn gió cũng không thoát khỏi tầm mắt của ta. Thế nên, dưới con mắt của ta, chỉ một con chuột nhắt như thế kia thì làm sao thoát được?"

Lý Thuần Quân: "..."

Nghe có vẻ rất tuyệt, nhưng thực tế thì nó chỉ càng khiến ngươi mất đi uy tín mà thôi.

Hắn bắt đầu có chút nghi ngờ về cuộc sống trước kia của nàng rồi. Rốt cục là nàng ta đã đắc tội bao nhiêu người, bị truy đuổi bao nhiêu lần mới có thể tự tin vào kĩ thuật đào mệnh của mình đến vậy?

Thôi được rồi.

Chốt kèo, nữ nhân này có độc, tuyệt đối không đáng để tín nhiệm.

Đó là những gì Lý Thuần Quân thầm nghĩ.

"Tiếp tục đi thôi, vài con chuột nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta đâu" Lam Hồ Điệp vừa nói, vừa lộ ra vẻ tàn khốc: "Đó là trong trường hợp chúng cùng mục đích với ta"

Lý Thuần Quân: "???"

Biểu lộ này... Lẽ nào nàng ta đã biết được chuyện gì rồi?

Thấy đối phương ném ánh mắt nghi hoặc lên người mình, Lam Hồ Điệp liền nhẹ nhàng khoát tay: "Ta tạm thời vẫn chưa xác nhận được những gì mình đang nghĩ là đúng hay không. Hơn nữa, cho dù ta không nói thì ngươi cũng sẽ nhận ra thôi"

Lý Thuần Quân vẫn lộ vẻ ngờ vực nhìn nàng. Nhưng hắn cũng biết mình sẽ không cạy ra được thông tin gì nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Đành thử động não một chút vậy.

Tiếp tục tiến sâu vào bên trong mật đạo, Lý Thuần Quân càng lúc càng cảm thấy kỳ quái. Bởi thay vì chỉ là con đường một chiều như ban đầu, nó đã bắt đầu xuất hiện ngã rẽ, mà không những vậy, chúng còn đồng loạt cho hắn cảm giác bất an.

"Chọn sai sẽ chết sao? Không đơn giản"

Vì để tránh việc làm ra những nước đi sai lầm, Lý Thuần Quân đã lựa chọn làm một phép thử. Hắn lấy một ít hạt đậu xanh ra, dùng pháp thuật biến chúng thành hình nhân rồi lại cho một sợi ý thức vào bên trong, sử dụng chúng để thăm dò ba ngã rẽ đang xuất hiện ngay trước mắt.

"Tán Đậu Pháp?" Lam Hồ Điệp có chút buồn cười: "Nhìn thì hơi kì nhưng cũng là một cách hay"

Lý Thuần Quân không trả lời, hắn giờ đã hoàn toàn tâm trung tinh thần vào việc cộng hưởng thị giác với những hạt đậu.

Năm phút sau.

Lý Thuần Quân chậm rãi mở mắt ra, có chút buồn bực nói: "Lối bên phải là cửa tử, cơ quan có rất nhiều. Lối bên trái thì càng kỳ quái hơn, bởi vì ta không cảm nhận được bất kì thứ gì cả, nó chỉ thuần túy là một mảnh bóng tối. Còn cửa giữa thì... Tốt nhất là đừng nên đi"

"Vì sao?"

"Có ai đó đã cố tình sắp đặt để bẫy chúng ta, vì những thứ đó đều còn lưu lại khí tức"

"Thế thì lại càng phải đi" Lam Hồ Điệp cười nói: "Nếu như đối phương đã có thể sắp đặt cạm bẫy bên trong đó thì ta có thể chắc chắn rằng trước đó nó là một con đường an toàn"

Lý Thuần Quân trầm mặc. Hắn tự nhiên biết rõ điều đó, chỉ là...

Đứng tại bên cạnh, Lam Hồ Điệp liếc mắt nhìn hắn, rất dễ dàng nhìn thấu được hắn ta đang nghĩ cái gì trong đầu.

Muốn lấy cớ trốn về ư? Còn lâu nàng mới cho hắn về!

"Tiếp tục đi thôi, chút cạm bẫy đó không cản được ta. Nói đến chuyện hoá giải cạm bẫy, ta cũng là một đại sư đấy" Lam Hồ Điệp nói: "Kinh nghiệm nhiều năm ấy mà, ngươi có thể đặt niềm tin vào ta"

Lý Thuần Quân: "..."

Đừng hòng.

Sau đó, hai người Lam Hồ Điệp cùng Lý Thuần Quân liền dứt khoát lựa chọn con đường ở giữa. Vì sợ Lý Thuần Quân lâm trận bỏ trốn nên nàng đã nắm tay hắn rất chặt, quyết không cho hắn được nửa khắc tự do.

Điều này để hắn không khỏi cảm thấy nữ nhân này thật phiền phức. Tiếc là hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.

Ít ra thì... Lam Hồ Điệp cũng không có lừa hắn. Nàng ta hoá giải cạm bẫy một cách rất thành thạo, từ pháp trận phục kích đến đủ loại cơ quan. Từ bẫy chông, bẫy khí độc đến bẫy yêu ma quỷ quái, tất cả đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay đại sư của nàng.

"Trò này mới, thật không ngờ chúng còn dám bắt oán linh về làm bẫy rập" Lam Hồ Điệp cầm một khối linh thạch với đủ loại đường vân chi chít trên tay, có chút tấm tắc khen ngợi: "Khâu chuẩn bị thì hơi vất vả, nhưng khâu thiết kế thì lại không quá khó khăn. Cái này ngược lại có thể mang về nghịch một lần, hẳn là có thể hố chết một vài đại thế gia... Ha ha ha~"

Lý Thuần Quân: "..."

Phá đồ của người ta thì thôi đi, đã vậy ngươi còn muốn học trộm rồi mang về đi hố người khác?

Không thể không thừa nhận đây là một cách hay, chỉ là... Có hơi thất đức.

Nhưng mà, nàng lại đang tu ma đạo nên nàng căn bản không cần để ý đến chút đạo đức vặt vãnh này.

"Lý Thuần Quân, ngươi muốn học không? Ta khá am hiểu thiết kế cơ quan cùng cạm bẫy, thế nên nếu ngươi muốn học thì ta cũng không ngại dạy cho ngươi một chút"

"Thôi được rồi, không cần đâu"

Hắn đang không có ý định thành lập động phủ hay xây bảo khố, cho nên nếu hắn học cái này thì lại biến thành thừa thãi phí công. Hắn không rảnh rỗi đến vậy.

"Phì, không học thì thôi"

Bĩu môi xong, Lam Hồ Điệp lại mặt mày hớn hở tiếp tục táy máy các cơ quan máy móc ở đây, triệt để đem những gì kẻ thù đã vất vả bài trí quậy cho tan nát.

Lý Thuần Quân tự hỏi không biết kẻ đó khi nhìn thấy những gì mình bày ra nhằm mục đích giết chết đối phương lại biến thành đồ chơi trong tay đối phương... Cảm xúc khi đó nó sẽ ra sao nhỉ?

Hẳn là tức đến nổ phổi cũng nên.

Mất khoảng vài canh giờ, Lam Hồ Điệp đã học xong tất tần tật. Trước đó nàng hoàn toàn có thể bỏ chúng vào túi, đợi về nhà rồi học cũng không muộn, nhưng mà... Chẳng qua là nàng muốn xem Lý Thuần Quân kiên nhẫn đến đâu nên nàng mới lãng phí thời gian một tí.

Kết quả xem ra... Lý Thuần Quân vẫn không có ý định lật lọng.

Không hổ là nam nhân mà nàng nhìn trúng nha, chút ít chữ tín vẫn phải có... Ân, không giống như nàng.

"Vì ngươi là người đặc biệt với ta nên lần này ta sẽ tự phá luật một chút, không toan tính lợi dụng ngươi" Lam Hồ Điệp thở dài: "Mà tên này thì có gì đáng để ta lợi dụng chứ? Không khéo lại còn bị nữ nhân kia truy sát, lúc đó thì còn phiền phức hơn"

Từ trước đến nay, Lam Hồ Điệp chỉ luôn làm việc có lợi cho mình. Và chỉ cần là có lợi, nàng tất nhiên sẽ không từ thủ đoạn mà làm, mặc kệ là nó có hèn hạ đến mức nào đi chăng nữa.

Bất quá, chiếu theo chiều ngược lại, chỉ cần việc đó không có lợi cho nàng thì nàng sẽ không làm. Tỉ như đắc tội với Mộ Khuynh Tiên ấy, chỉ nghĩ thôi là đã thấy phiền phức to rồi.

Nàng không dại gì mà để mình bị Mộ Khuynh Tiên truy sát cả. Nữ nhân đó cũng điên giống nàng, không dễ chơi.

"Này, ta xong việc rồi, chúng ta tiếp tục thôi"

Lý Thuần Quân mở mắt ra nhìn nàng, màu sắc đục ngầu nay đã bớt đi rất nhiều, thay vào đó là chút ít ánh sáng đang thoáng hiện lên trong con ngươi.

Điều đó có nghĩa là thị lực của hắn đang không ngừng hồi phục, không cần hắn phải dùng đến thủ đoạn để cảm nhận môi trường xung quanh nữa.

Nó rất tốn sức, mà hắn thì lại lười.

"Táy máy xong rồi đi?"

"Ừm, đi thôi"

Lý Thuần Quân đứng dậy ngáp một cái, biểu lộ tỏ vẻ rất nhàm chán.

Lam Hồ Điệp thì đã tìm được thứ khiến mình hứng thú rồi, nhưng hắn thì vẫn chưa. Hơn nữa... Hắn còn đang rất lười, tựa như hậu di chứng sau khi bị Mộ Khuynh Tiên vắt cạn.

"Dương khí trong người ngươi đang có hơi suy nhược nha... Hẳn là hôm đó sau khi ta ra về, nàng đã nổi xung lên giày vò ngươi một phen đi?" Lam Hồ Điệp cười cười hỏi, hoàn toàn không chút nào ngại ngùng.

Lý Thuần Quân không trả lời. Nhưng có thể coi như đó là một loại ngầm thừa nhận.

"Nhiều lúc ta cũng cảm thấy thật ghen tị với nàng ta"

Nói đến đây, sắc mặt Lam Hồ Điệp chợt biến ảm đạm đi một chút: "Ngươi có muốn nghe ta kể một câu chuyện hay không?"

"Để khi khác đi, ta vẫn chưa sẵn sàng đâu" Lý Thuần Quân khoát tay: "Vẫn nên tập trung vào chuyện trước mắt đi đã, tán dóc cứ để sau cũng không muộn"

Lam Hồ Điệp liếc mắt nhìn hắn, khoé miệng dần nâng lên một nụ cười chân thành cực kỳ hiếm thấy: "Mặc dù đôi khi ngươi có hơi đần một chút, nhưng thì ra ngươi vẫn rất là tinh tế nha"

Lý Thuần Quân: "..."

"Không nói chuyện này nữa. Ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện" Lý Thuần Quân nói: "Nếu như trong đây thật sự còn người khác, vậy thì tên đó vào đây bằng cách nào nhỉ?"

"Hẳn là thổ độn rồi, để tránh gây sự chú ý thì hắn ta buộc phải làm thế" Lam Hồ Điệp nói: "Sở dĩ ta muốn nắm trong tay Tây Phong Thành cũng có một phần nguyên nhân là như vậy. Nhưng mà, sự thật là vẫn còn một nguyên nhân khác nữa"

"Nguyên nhân gì?"

"Tuy ta hành sự có phần tàn độc nhưng ta vẫn không muốn tổn thương đến phàm nhân vô tội. Ta muốn nắm quyền Tây Phong Thành là vì ta muốn để người dân ở đây tản cư, không cần thiết phải ở lại đây nữa"

Lam Hồ Điệp nhìn hắn, dừng lại một chút rồi nói: "Ngươi biết đấy, một di tích không rõ lai lịch nằm ngay bên dưới một toà thành hàng vạn nhân khẩu. Và nếu như di tích này xảy ra vấn đề, ngươi thử nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người phải chết oan đây?"

"Ta không muốn việc làm của mình liên lụy đến sinh mạng của vô số phàm nhân" Lam Hồ Điệp vừa nói, sắc mặt cũng từ từ thay đổi, trở nên âm lãnh khiếp người: "Kẻ thù chân chính của ta là tu sĩ, toàn bộ tu sĩ có mặt trên thế gian này!"

"Đương nhiên, loại trừ ngươi. Ngươi là dạng người mà ta luôn muốn được nhìn thấy, không phải mới đây mà là từ rất rất lâu trước kia rồi"

Vừa nhìn hắn, gương mặt âm lãnh của Lam Hồ Điệp lại chậm rãi lộ ra một nụ cười, chỉ là... Nụ cười này của nàng lại cho hắn một cảm giác rất giống với cái lúc mà Mộ Khuynh Tiên thừa nhận mình muốn độc hữu hắn.

Nụ cười của những kẻ loạn trí.

"..."

"Không sao, nhìn quen liền sẽ không thấy sợ hãi nữa" Lý Thuần Quân tự trấn an.

Tuy là lòng hắn có hơi run lên một chút, nhưng đó vẫn chỉ là cảm xúc thoáng qua mà thôi, không đáng để ý.

Bất quá...

Rốt cục trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho nàng ta trở nên thù ghét các tu sĩ đến vậy? Lý Thuần Quân thật sự rất tò mò.

Nhưng thôi, để nàng tự nói là tốt nhất.

Tuy không quá thân thiết, nhưng hắn vẫn tôn trọng cảm xúc của nàng.