Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 136: Muôn người chán ghét



Mấy năm sau.

Từ cái ngày giết chết Ma Thần trở về đến nay thấm thoát cũng đã mấy năm trôi qua. Và trong suốt quãng thời gian này, ngoài việc chờ đợi tin tức của Nhân Hoàng ra thì trong lúc rảnh rỗi, Lý Thuần Quân đã thuận tiện dạy dỗ đám đệ tử, làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ.

Tất nhiên, về đại hạn của bản thân thì hắn vẫn không có ý định tiết lộ.

Như thường lệ, sau khi truyền thụ một chút kiến thức tu luyện cho đám đệ tử, Lý Thuần Quân lại trở về gian phòng của mình. Chỉ là lần này bên tai hắn đã không còn vang lên thanh âm nữ tử quen thuộc, mà chỉ còn lại một bóng hình uyển chuyển đang nằm bất động trên giường.

Ngay sau cái hôm Lý Thuần Quân phân phát binh khí, Mộ Khuynh Tiên không hiểu thấu liền lâm vào hôn mê. Nàng không nói rõ mình hôn mê vì lí do gì, chỉ nói là trong thời gian tới nàng sẽ không thể ở bên cạnh hắn được nữa.

Hắn có hỏi qua thập tam công công, nhưng thập tam công công lại cố ý né tránh, không muốn trả lời câu hỏi của Lý Thuần Quân.

Không biết phải làm gì khác, Lý Thuần Quân chỉ đành im lặng chăm sóc cho nàng. Cũng may là việc nhà đã có Trang Nhã Nhã lo liệu nên cái thân già của hắn cũng không phải gánh bao nhiêu gánh nặng.

Nói đến Trang Nhã Nhã, dù đã được Lý Thuần Quân kéo dài tuổi thọ nhưng nàng chung quy vẫn là phàm nhân, thậm chí còn nhiễm phải vận hạn đoản mệnh của Khương Chính. Lại thêm việc nàng đã quá tuổi, thành ra nàng căn bản không có cách nào tồn tại lâu dài được.

Có thể nói, nhiều khả năng là sau khi Lý Thuần Quân trở về, hắn lại phải đưa tiễn thêm một cố nhân... Hoặc là nếu như hắn không thể trở về, vậy thì con đường kia của hắn hẳn là sẽ không cô đơn.

Mặt khác, vì trong lòng có nghi ngờ nên Lý Thuần Quân đã nhờ hệ thống tra xét thử qua mệnh số của cả ba tỷ đệ họ Khương. Và cũng không ngoài dự đoán, cả ba đều dính phải lời nguyền đoản mệnh y hệt như Khương Chính cùng Trang Nhã Nhã.

Cá nhân Lý Thuần Quân không cho rằng đây là sự trùng hợp. Vạn sự trên đời đều có quy luật nhân quả, thế nên việc này chắc chắn là có nguyên nhân đằng sau.

Nhưng nguyên nhân đằng sau là gì thì... Lý Thuần Quân lại không có manh mối để điều tra. Mặt khác, hắn cũng không có thời gian để làm chuyện đó.

Sau khi tắm rửa, thay quần áo cho Mộ Khuynh Tiên xong, Lý Thuần Quân lại mò ra sân, nhàn nhã ngồi xuống uống trà. Đây là chuyện thường ngày hắn hay làm, đơn giản là vì hắn vẫn đang chờ đợi tin tức từ phía Nhân Hoàng.

"Tiểu Bạch, rõ ràng ngươi tu luyện rất chăm chỉ, thế thì tại sao đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa biết nói?"

Vừa uống trà, Lý Thuần Quân vừa xoa xoa đầu Tiểu Bạch, trong lòng nhất thời có chút không hiểu thấu tình trạng mà Tiểu Bạch đang gặp phải.

Tiểu Bạch thiên phú không thấp, lại còn rất chăm chỉ tu luyện. Thế nên, theo lí mà nói thì linh trí của nó đã sớm khai thông rồi mới phải... Nhưng đằng này thì không, ngoài việc thông minh, hiểu tiếng người và thực lực khá mạnh ra thì Tiểu Bạch cũng không khác chó thường là mấy.

"Gâu!"

Dường như thụ phải đả kích, Tiểu Bạch lại đứng dậy, thui thui về chỗ của mình ngồi xuống bế tử quan.

Lý Thuần Quân: "..."

Xin lỗi.

Sau một hồi chờ đợi, đoán rằng hôm nay vẫn sẽ không có ai đến, Lý Thuần Quân chỉ ngáp dài một tiếng rồi đứng dậy định trở vào nhà.

Cũng đúng lúc này thì một bóng hình quen thuộc đột ngột xuất hiện bên ngoài cửa, thanh âm lộ vẻ hấp tấp lên tiếng: "Lý đạo huynh, phụ hoàng đã thương lượng xong rồi, ngươi mau theo ta đến kinh đô đi"

"Ngay bây giờ?" Lý Thuần Quân hỏi.

"Đúng thế"

Lý Thuần Quân trầm mặc, ngẫm nghĩ một chút rồi ngồi xuống viết một lá thư để trên bàn, sau đó theo chân Lăng Tuyệt rời đi.

Cũng may là hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tất cả, thành ra bây giờ chỉ cần để lại lá thư từ biệt là xong chuyện rồi.

...

...

Vì không muốn lãng phí thời gian nên Lăng Tuyệt đã di chuyển rất nhanh, thậm chí còn sử dụng không gian pháp bảo để tối ưu hoá tốc độ. Kết quả là không bao lâu sau, cả hai người liền đã đến kinh đô trong sự âm thầm và lặng lẽ.

Lý Thuần Quân có thể nhận ra kinh đô lúc này đang trở nên nhộn nhịp, ồn ào hơn bình thường. Ngoài ra, hắn nhìn thấy trên bầu trời đang lơ lửng rất nhiều con thuyền sáng loáng sở hữu kích thước cực lớn, trông vô cùng sang trọng và uy nghiêm.

Thử suy nghĩ một chút, hắn liền biết hôm nay Nhân Hoàng có khách đến thăm.

"Hôm nay Hoàng Cung có khách sao?"

"Là Thần tộc" Lăng Tuyệt nói: "Thần Hoàng lần này đã đích thân đến đây. Ta không rõ là hai bên đang bàn bạc chuyện đại sự gì, nhưng đây ngược lại là cơ hội tốt để ngươi có thể theo chân họ tiến về lãnh địa Thần tộc"

Nghe Lăng Tuyệt nói, Lý Thuần Quân bản năng liền nghĩ ngay đến Ma Hoàng. Hẳn là Nhân Hoàng cùng Thần Hoàng đã phát giác ra sự cường đại của Ma Hoàng nên mới liên thủ nghĩ cách đối phó đi.

Hắn nghĩ vậy.

Bất quá, những chuyện lớn như vậy Lý Thuần Quân thật sự không có chân để chen vào, cũng không có tâm tư đi chen vào. Hắn bây giờ chỉ muốn bảo trì mạng sống, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

"Lần này xem ra là ta đã nợ Nhân Hoàng một cái nhân tình" Lý Thuần Quân nói khẽ.

Lăng Tuyệt khoát tay phản bác: "Là chúng ta đã nợ ngươi mới đúng... Không, nói đúng hơn là cả nhân tộc đều nợ ngươi một mạng... Nhưng thôi được rồi, chuyện nhân tình thì về sau lại nói đi"

Lăng Tuyệt nói chuyện rất sảng khoái rạch ròi, hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện nhân tình với Lý Thuần Quân.

Trong lúc đợi đoàn người Thần tộc trở ra, Lăng Tuyệt đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng liền mở miệng hỏi: "Lý Thuần Quân, ngươi còn nhớ cái tên Tào Chính Thuần kia không?"

"Nhớ, nhưng tại sao ngươi lại nhắc đến hắn?" Lý Thuần Quân nghi hoặc.

"Không rõ ràng lắm... Nhưng ta luôn có cảm giác rằng tên đó rất nguy hiểm. Sở dĩ ta có suy nghĩ này là vì vào ngày hôm đó, trong lúc đang thăm dò Ma Hoàng Điện, ta đã nhìn thấy hắn ta lảng vảng ở đó, dáng vẻ trông rất khả nghi" Lăng Tuyệt nghiêm túc nói: "Vì vấn đề chuyên môn nên ta đã nhờ người bói toán thân thế của hắn một chút... Nhưng tất cả đều đã bị che đậy"

"Về sau phải mất rất nhiều công sức ta mới tra ra được cái tên thật sự của hắn, gọi là Từ Tử Thần. Nhưng còn thân thế cụ thể của hắn ta thì vẫn như cũ là một dấu hỏi lớn"

Lăng Tuyệt biết Lý Thuần Quân khá để ý đến Tào Chính Thuần, do đó mới ra sức điều tra một phen. Vì không muốn bằng hữu thân thiết của mình bị hố nên hắn mới dụng tâm lương khổ như vậy.

Lý Thuần Quân trầm mặc, trong đầu thử hồi tưởng lại quãng thời gian ngắn ngủi mà hắn gặp phải Tào Chính Thuần. Hắn không cho rằng tên đó đáng nghi, nhưng nếu như vẻ mặt đó thật chỉ là diễn... Vậy thì có thể chắc chắn tên này thật sự rất nguy hiểm.

"Tạ ơn, ta sẽ lưu tâm" Lý Thuần Quân gật đầu cười nói.

Lăng Tuyệt cũng gật đầu. Hắn chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở Lý Thuần Quân cẩn thận một chút thôi. Và nếu Lý Thuần Quân đã hiểu thì hắn liền không nói gì thêm.

Đợi không được bao lâu thì Thần Hoàng cùng đám tùy tùng đã bước ra ngoài. Nhân Hoàng lần này đã đích thân đưa tiễn, thể hiện rõ thiện chí của mình đối với những đại diện của Thần tộc.

Thần Hoàng mỉm cười bắt tay, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, rất có khí chất của một vị lãnh đạo tỉnh táo. Có thể nói, so với đám tộc nhân luôn cao cao tại thượng thì Thần Hoàng rõ ràng là ổn trọng hơn nhiều.

Nói về khí chất, so với Thần Hoàng trong kí ức thế giới của Quân Thiên Tứ thì vị Thần Hoàng này cũng không kém là bao. Chỉ có điều... Đó chỉ là về khí chất mà thôi. Còn về ngoại hình thì vị Thần Hoàng đương nhiệm này có kém hơn một chút, chỉ một chút thôi.

Đúng, chỉ như vậy.

"Theo ta"

Lăng Tuyệt ra hiệu cho Lý Thuần Quân đi theo mình, cứ thế cả hai liền hạ xuống phía sau lưng Nhân Hoàng, ra mắt trước mặt Thần Hoàng.

Lý Thuần Quân ôm quyền hành lễ đàng hoàng, hoàn toàn không một động tác thừa. Thần Hoàng chỉ nhìn hắn, đánh giá qua một chút rồi gật đầu: "Ta sẽ không nhúng tay, tất cả đều xem vào vận khí cùng thực lực của ngươi"

"Đa tạ Thần Hoàng đại nhân"

"Không cần đa lễ, đi thôi"

Nói xong, Thần Hoàng liền quay lưng lên thuyền, chính thức kết thúc chuyến thăm nhân tộc lần này.

Theo chân Thần Hoàng, Lý Thuần Quân có thể cảm nhận được rõ ràng những ánh mắt soi mói của các tùy tùng đi theo phục vụ Thần Hoàng.

Mà bản thân hắn cũng không lấy làm lạ về chuyện này, vì hắn biết rõ Thần tộc là một chủng tộc cao ngạo, không thích đi cùng thuyền với ngoại tộc, thậm chí ngay cả đứng chung một chỗ cũng không thích.

Nếu đổi lại là người bình thường thì có khi đã sớm nổi đoá vì sự phân biệt đối xử này rồi, nhưng Lý Thuần Quân thì khác. Hắn đã sống quá lâu, nhìn thấy quá nhiều thứ, thành ra hắn cũng lười đi tính toán chi li với những người này.

Sau khi lên thuyền rời khỏi nhân tộc, Lý Thuần Quân liền theo sự hướng dẫn tìm về gian phòng của mình. Hắn nhìn thấy được vẻ không nguyện ý trong mắt của thủy thủ viên dẫn đường hắn, chỉ là hắn không có ý định lật tẩy mà thôi.

Người già khác với người trẻ mà. Chỉ cần không chủ động kiếm chuyện với hắn là được, không có vấn đề.

"Chuyến này đến Thần Giới... Xem ra thật sự không dễ sống" Lý Thuần Quân nằm vật ra giường, thăm thẳm thở dài một hơi.

Thần Giới thật ra cũng không vĩ đại như tên gọi của nó. Nó chẳng qua chỉ là một tiểu thế giới do Tổ Thần của Thần tộc sáng lập ra nhằm mục đích làm lãnh địa dành riêng cho Thần tộc. Vì vậy nên nó mới có cái tên là Thần Giới.

Hắn có thể cảm nhận được tham vọng khổng lồ của vị Tổ Thần kia, tham vọng muốn biến toàn bộ tộc nhân của mình thành những vị Thần thực sự.

Mà thôi kệ đi, không liên quan đến hắn.

Đến lúc này thì sắc trời cũng đã dần tối màu đi, Lý Thuần Quân đang định ngủ cho qua ngày thì bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Hắn một mặt quái lạ ngồi dậy ra mở cửa, nhưng đến khi cửa mở thò lại chẳng thấy ai đâu.

Lý Thuần Quân: "?"

"Ở đây, ở dưới này cơ!"

Lý Thuần Quân cúi thấp đầu, lập tức nhìn thấy một tiểu nữ hài tóc ngân lùn tịt đang đứng chống nạnh, hai má phồng lớn, trông có vẻ đang rất tức giận vì sự 'vô lễ' của đối phương.

"Con gái nhà ai đây? Đừng làm phiền đến thúc thúc nghỉ ngơi"

Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa đẩy cô bé ra xa, ý định đóng cửa ngủ tiếp cho sướng cái thân già.

Nghe đối phương nói vậy, gò má nữ hài liền phồng còn lớn hơn, trông hệt như hai cái bánh bao được dán lên trên khuôn mặt nhỏ. Nàng dùng sức kéo cửa ngược lại, nãi thanh nãi khí kêu lên: "Bổn cô nương đã vứt mặt xuống đây báo tin cho ngươi, thế mà ngươi lại không biết nể mặt? Lễ nghi vừa nãy của ngươi đâu rồi?"

"Báo tin? Chuyện gì?" Lý Thuần Quân vô thức hỏi lại.

"Cha ta muốn gặp ngươi" Nữ hài nói: "Hắn muốn biết thêm về chuyện gì đó... Ân, ta không biết, ngươi cứ đi gặp hắn là hiểu"

"Ta từ chối"

Nói xong, Lý Thuần Quân liền đóng sập cửa, quyết không để bản thân mắc lừa.

Dù sao thì đây cũng là đầm rồng hang hổ, mà hắn thì lại là kẻ ngoại tộc bị muôn người chán ghét. Nhỡ đâu ở đây có ai đó thấy hắn quá chướng mắt, tìm cớ giết hắn thì sao? Làm người không thể không cẩn thận được.

"Ta không biết đâu. Nếu phụ hoàng mà nổi giận thì ngươi tự chịu đi" Nữ hài từ ngoài cửa nói vọng vào, dường như nàng đã mất hết kiên nhẫn với Lý Thuần Quân rồi.

Lý Thuần Quân: "A?"

Phụ hoàng?

PHỤ HOÀNG!?

"Cái đó... Những lời vừa rồi ta có thể rút lại hay không?"

"Hừ!"