Sau khi ra ngoài, Lý Thuần Quân liền có ý định trở về phòng mình nghỉ ngơi. Nhưng chỉ đi được vài bước thì hắn đã bị cô công chúa nhỏ kia chặn đường, lớn tiếng hỏi: "Ngươi với phụ hoàng đã nói chuyện gì?"
"Trẻ con không cần biết"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền lạnh lùng rảo bước qua người cô công chúa, hoàn toàn không có ý định đếm xỉa đến cô nàng.
"Hừm~"
Cô công chúa nhỏ thấy vậy vội chạy theo bám vào bắp đùi Lý Thuần Quân, có vung kiểu gì cũng vung không đi.
Nhận thấy ánh mắt xung quanh mình đã bắt đầu trở nên nguy hiểm, Lý Thuần Quân liền vội vàng thoả hiệp: "Nha đầu... A không, công chúa đại nhân, rốt cục là ngươi đang muốn gì ở ta?"
"Nói cho ta nghe!"
"Không được, đó là những chuyện cơ mật, không một ai được biết" Lý Thuần Quân dứt khoát từ chối.
"Đã là cơ mật thì tại sao phụ hoàng lại nói với người ngoài như ngươi? Ta không tin!" Cô công chúa cực kì bướng bỉnh phản bác.
Thấy nàng cứng đầu như vậy, sắc mặt Lý Thuần Quân liền mau chóng tối sầm lại. Hắn có cảm giác nếu còn day dưa với nàng thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị những đồng tộc xung quanh của nàng hội đồng đến chết.
"Không tin thì về hỏi phụ hoàng ngươi đi!"
Phải rất vất vả Lý Thuần Quân mới có thể bứt cô công chúa kia ra khỏi đùi mình. Và ngay sau khi thoát khỏi 'động vật kí sinh' kia, Lý Thuần Quân lập tức dùng hết tốc lực lao thẳng về phòng khoá chặt cửa lại.
"Hôm nay ta vẫn ngoan cường sống tiếp được"
Tựa lưng vào cửa, Lý Thuần Quân bồi hồi lau đi đống mồ hôi hột trên trán. Hắn cảm thấy cô công chúa kia có vấn đề, tiếp xúc lâu dài sẽ rất nguy hiểm, phải giữ khoảng cách thật xa cho an toàn.
Nàng ta cơ bản chính là một cái máy hút cừu hận hình người.
Hắn biết việc mình làm vừa rồi là đang đắc tội Thần Hoàng. Nhưng hắn nghĩ Thần Hoàng sẽ hiểu cho hắn, vì bản thân Thần Hoàng đã quá hiểu tộc mình 'hung hãn' như thế nào...
Trong trường hợp tu vi đang cực độ suy thoái, chắc chắn hắn sẽ chết rất thảm nếu cứ tiếp tục ở lại dùng dằng với công chúa.
"Quyết định rồi, tốt nhất là từ bây giờ cho đến khi cập bến Thần Giới, ta tuyệt đối sẽ không ló mặt ra ngoài. Như thế vừa có thể giữ an toàn, vừa tránh khỏi đủ thứ chuyện thị phi không cần thiết" Lý Thuần Quân lầm bầm tự nói.
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền nhảy thẳng lên giường, an vị nằm ngủ ngon lành.
Khả năng thích nghi với môi trường của hắn vẫn luôn tốt như vậy.
...
...
Sáng hôm sau.
Nguyên bản đang say giấc nồng thì Lý Thuần Quân lại lần nữa bị làm phiền bởi tiếng đập cửa. Lần này hắn đã cố tình lờ đi không quan tâm, nhưng có vẻ như người bên ngoài vẫn không hề có ý định bỏ cuộc.
"Hệ thống, người bên ngoài là ai thế?"
Vì lí do an toàn, Lý Thuần Quân đã nhờ hệ thống xem thử.
[Là công chúa]
"Lại là nàng ta?" Lý Thuần Quân thật sự buồn bực, đồng thời ý chí liệt giường cũng càng thêm kiên định: "Mặc kệ nàng đi, nói chuyện với nàng chỉ tổ phiền phức"
Rắc~ Oanh~
Vừa mới dứt câu xong thì Lý Thuần Quân đã nghe thấy tiếng gì đó đang nứt gãy vang lên bên tai. Tiếp theo, một tiếng động lớn tiếp nối vang lên kèm theo tro bụi và mảnh gỗ bay tứ tung, để hắn không nhịn được giật nảy mình, một mặt thất kinh nhìn ra cửa.
"Moá, có chừa cho người ta đường sống không vậy?" Lý Thuần Quân ôm lấy chiếc chăn, không nhịn được chửi ầm lên.
Đứng tại ngoài cửa là một bóng hình kiều tiểu với mái tóc màu ngân tuyệt đẹp. Nàng sở hữu cặp mắt to sáng trong, lấp lánh như thể ẩn chứa nhật nguyệt tinh hà bên trong... Tuy nhiên nó lại không hề thiên chân vô tà như một đứa trẻ, mà ngược lại còn đang bừng bừng lửa giận.
"Họ Lý, ngươi là đang coi thường bổn cô nương sao?"
Nàng không xưng 'bổn công chúa' đã là rất nể mặt rồi!
"Không hề, ta chẳng qua chỉ không muốn tiếp xúc với ngươi mà thôi" Lý Thuần Quân rất thẳng thắn nói.
Nhưng ngay sau khi nói xong, Lý Thuần Quân liền vội vàng che miệng lại, lòng thầm hô to thiên thọ.
Nếu người ngoài mà nghe được câu này thì hắn sẽ chết rất thảm nha!
"Bổn cô nương có thù oán gì với ngươi? Nhưng thôi được rồi, phụ hoàng gọi ngươi có chuyện, mau theo ta đến gặp hắn đi" Công chúa lộ vẻ cực nhọc nói.
"Lại nữa?"
Lý Thuần Quân thở một hơi thật dài, cực kì không nguyện ý ra mặt. Nhưng nếu đã là Thần Hoàng triệu kiến thì hắn lại không thể không đi.
"Hi vọng hôm nay sẽ tiếp tục sống sót"
Trong lòng thầm cầu nguyện một câu, Lý Thuần Quân liền đứng dậy sửa sang quần áo một chút rồi bước ra ngoài.
Cánh cửa gỗ duy nhất của hắn đã bị hủy diệt rồi, thành ra bây giờ dù là ai đi ngang qua cũng đều có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ trong phòng hắn. Chuyện này để hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn cũng cần không gian riêng tư chứ.
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, lát nữa tự khắc sẽ có người đến sửa chữa cho ngươi. Hừ!" Công chúa hung ác liếc hắn, hừ lạnh một tiếng rồi đi trước.
Hai lần rồi, phụ hoàng đều gọi nàng phải đích thân đi mời tên này đến chỗ mình nói chuyện riêng. Nàng không nhìn ra tên này có điểm gì đặc biệt khiến cho phụ hoàng chú ý, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để lỡ việc của phụ hoàng.
Chỉ là... Có chút khó chịu.
Bình thường phụ hoàng chắc chắn sẽ cho nàng vào trong nghe chính sự, nhưng lần này thì không!
Còn nữa, tên này cũng rất khó hiểu. Hắn ta hết lần này đến lần khác đều cố ý tránh mặt nàng, thậm chí còn gay gắt với nàng... Hừ! Nói sao thì nàng cũng là công chúa nha, tự nhiên bị ghét bỏ như vậy thì nàng làm sao có thể không bực mình?
Đừng tưởng là nàng trông vậy mà còn nhỏ nha! Nàng năm nay đã hơn trăm tuổi rồi đấy nhé! Nói cách khác, nàng bây giờ đã là người lớn rồi!
Nhìn thấy tiểu tổ tông nhà này sinh khí, Lý Thuần Quân liền không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn biết rõ nàng nổi giận vì lí do gì, nhưng mà... Nàng ta lại không nhận ra nguyên do chính khiến hắn cố ý tránh mặt nàng sao?
Khả năng đọc bầu không khí thật kém...
Bất quá, những chuyện không nên nói thì hắn sẽ không nói. Vì lúc này nàng đang sinh khí, vậy nên những lời kia của hắn chắc chắn sẽ không khác gì đang châm dầu vào lửa... Đến lúc ấy thì hắn sẽ gặp phiền to với cô nàng này.
Im lặng là vàng.
Đi theo lối nhỏ quen thuộc, Lý Thuần Quân đã lại lần nữa tìm đến phòng làm việc của Thần Hoàng. Tuy rằng đây đã không phải lần đầu, thế nhưng cái khí chất sang trọng lịch lãm kia vẫn để hắn không thể nào thích ứng ngay được.
Thấy Lý Thuần Quân định hành lễ, Thần Hoàng liền nhẹ nhàng khoát tay: "Không có người ngoài thì không cần hành lễ. Bàn về bối phận, ta với ngươi cũng không hơn kém nhau là mấy"
"Khác chứ, người là lãnh đạo của cả một đại chủng tộc, còn ta thì chỉ là một phần tử nhỏ bé không đáng nhắc đến mà thôi" Lý Thuần Quân ôm quyền cười khan.
"Ngươi sờ lên lương tâm của mình rồi thử nghĩ xem... Ngươi nói câu ấy mà không cảm thấy thật có lỗi với đồng bào hay sao?" Thần Hoàng cười mỉm.
Lý Thuần Quân: "..."
"Bất kể thế nào thì địa vị của ngươi trong thế giới này vẫn như cũ không phải thấp. Ngay cả Nhân Hoàng còn nể mặt ngươi thì tại sao ta lại không được nể?" Thần Hoàng vừa nói, vừa ra hiệu mời ngồi.
"Chiêu Dương, ngươi cũng mau vào đây đi. Chuyện lần này ngươi được phép lắng nghe" Thần Hoàng lại lên tiếng kêu gọi công chúa đang đứng canh bên ngoài.
Chiêu Dương? Chiêu Dương công chúa?
Thương Hy Chiêu Dương Kính?
Trong này chắc chắn có quan hệ!
Nghe tiếng phụ hoàng kêu gọi, Chiêu Dương công chúa ở bên ngoài liền mừng rỡ chạy vào, ngồi gọn trong lồng ngực Thần Hoàng. Trong dáng vẻ có lẽ tình cảm của hai cha con nhà này rất không tệ.
"Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi một chút về lai lịch của nha đầu này, cũng như sứ mệnh mà nó phải mang theo ngay từ lúc sinh ra" Thần Hoàng nghiêm giọng nói.
"Sứ mệnh?"
"Đúng vậy, sứ mệnh" Thần Hoàng gật đầu: "Ngươi cũng hiểu cuộc đại chiến với Ma tộc sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh của cả thế giới. Thậm chí, khi chiến tranh diễn ra quá lâu dài, nghiệp lực cùng ác niệm của sinh linh tồn trữ không được hoá giải sẽ đem thế giới này hủy diệt"
"Nói thật, ta vẫn luôn rất biết ơn Phật Môn, vì nhất mạch đạo thống kia vẫn luôn âm thầm bảo vệ thế giới... Chỉ là không mấy người biết được chuyện này, ngược lại còn không ngừng chèn ép Phật Môn"
"Hệ thống, hắn nói thật đúng không?"
[Thật, vì Thiên Đạo chính là vì sinh linh mà tồn tại. Cho nên, một khi oán niệm mà sinh linh tạo ra đủ lớn thì Thiên Đạo sẽ tự động thoái hoá, thậm chí sụp đổ. Từ đó kéo theo tất cả pháp tắc, quy luật, trật tự, và cả thế giới này cũng đều sẽ sụp đổ]
"Nha đầu Chiêu Dương này thuận theo ý chí của thế giới mà sinh, là một kẻ mang thiên mệnh đúng nghĩa. Bằng chứng là ngay thời khắc nàng xuất sinh, đủ loại dị tượng trong thiên địa đã xuất hiện, kèm theo một thân thiên phú kinh khủng, những thứ đó như đã ngầm xác nhận sứ mệnh của nàng" Thần Hoàng dõng dạc nói.
"Thiên mệnh?"
Lại thêm một khái niệm mới nữa rồi? Thì ra hắn không phải người duy nhất mang thiên mệnh?
Thấy sắc mặt mờ mịt của Lý Thuần Quân, Thần Hoàng rất kiên nhẫn giải thích: "Mỗi cái thời đại đều sẽ có những người mang thiên mệnh xuất thế. Họ có thể đến từ bất cứ chủng tộc nào, tuy nhiên tất cả họ đều có chung một mục đích duy nhất là bảo vệ thế giới này"
"Nói đúng hơn là mỗi khi Thiên Đạo cảm thấy nguy hiểm, nó sẽ bản năng vận động, âm thầm tạo ra những kẻ mang thiên phú động trời để thay nó giải quyết vấn đề. Về chuyện này cũng không thể trách Thiên Đạo được, vì suy cho cùng thì nó cũng chỉ là quy tắc, không có ý thức tự chủ"
Lý Thuần Quân: "..."
Có đấy, ngay bên cạnh ta có một cái, là Thiên Đạo cô nương. Không những vậy, nàng ta còn có ý đồ xấu với ta nữa cơ.
"Cho nên, Chiêu Dương công chúa đây chính là một nhân vật như vậy?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Đúng vậy, có thể chắc chắn là sau này con gái ta sẽ trở thành đồng đội của ngươi. Vì vậy, giữa hai người các ngươi tuyệt đối không được xảy ra bất hoà" Thần Hoàng cực kì nghiêm túc nói.
"Hệ thống!"
[Thần Hoàng không hề nói sai, mỗi cái đại thế đến đều sẽ có những người mang thiên mệnh xuất hiện. Nhưng ngươi thì lại không giống họ, vì ngươi chính là người được ta chọn ra để lãnh đạo những kẻ mang thiên mệnh, cũng được gọi là Thiên Mệnh Giả]
Lý Thuần Quân: "..."
Cũng đúng, nguy cơ lần này thật đáng sợ, và viễn cảnh đáng sợ nhất hắn cũng nhìn thấy rồi, vậy nên hắn mới không phản bác lại được.
Thiên Mệnh Giả có thể nhiều, nhưng nếu như cứ chiến đấu lẻ tẻ, không có sự thống nhất, thậm chí là bất hoà với nhau thì có tác dụng gì? Cho nên, họ mới cần một vị lãnh đạo dẫn dắt.
Và người đó không ai khác chính là hắn.
"Thiên Mệnh Giả tuy sở hữu thiên phú tuyệt đỉnh, khí vận cường hoành nhưng cũng không phải không thể chết" Thần Hoàng nói: "Trái lại, số lượng thiên mệnh giả chết trong loạn thế còn nhiều hơn cả số lượng còn sống sót đến sau cùng. Lịch sử đã chứng minh điều đó"
"Vì sao?"
"Vì tự ngạo, không coi ai ra gì chứ sao?" Thần Hoàng bất đắc dĩ nhún vai: "Bọn hắn ỷ mình có thiên mệnh rồi đi gây chuyện khắp nơi, coi trời bằng vung, hoàn toàn không biết kiêng nể là gì... Và sau đó thì chắc ngươi cũng hiểu rồi, không bị đại lão đánh chết thì cũng bị hội đồng đến chết"
Lý Thuần Quân: "..."
Nghe có vẻ rất ngu ngốc.
"Tóm lại là hiện giờ loạn thế vẫn chưa tới, thành ra số lượng Thiên Mệnh giả vẫn đang rất thưa thớt" Thần Hoàng trịnh trọng nhắc nhở: "Nhưng mà, những Thiên Mệnh Giả xuất hiện sớm thường sẽ mạnh hơn nhóm xuất hiện sau rất nhiều. Ngươi nhất định phải cố gắng tìm kiếm rồi bồi dưỡng những người này thật sớm, đừng để hoa nở chóng tàn"
"Hoa nở chóng tàn? Ta hiểu rồi"
Không chỉ các Thiên Mệnh Giả tự tìm đường chết, mà vẫn còn nguyên nhân khác đằng sau nữa. Lý Thuần Quân có thể hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Thần Hoàng.