Trở về vô số năm trước kia, chẳng biết nguồn gốc cụ thể từ nơi đâu, một nhân vật kinh tài tuyệt thế đã đột ngột xuất hiện trên thế giới, gần như ngay lập tức khuấy đảo cả thế cục thời bấy giờ.
Với cái tên Thiên Nhai Tử, người đó đã đứng ra lập nên Phương Tiên Nhất Phái, từng bước trở thành một trong những thế lực hùng mạnh bậc nhất lịch sử thế giới.
Phương Tiên Thuật Sĩ không mạnh ở mặt chiến lực, mà mạnh ở trí tuệ cùng khả năng tiên đoán tuyệt đỉnh, không chỉ có thể tính được vận mệnh của bản thân mà họ còn tính được cả vận mệnh của thương sinh. Do nhiều nhiều lần ra tay tương trợ Nhân Hoàng, Phương Tiên Nhất Phái từ khi xuất hiện liền đã trở thành một cái gai trong mắt Ma Hoàng.
Với trí tuệ phi thường, sự xuất hiện của Phương Tiên Thuật Sĩ gần như đã trải dài khắp cả lãnh địa nhân tộc. Từ những môn phái nhỏ bé không có tiếng tăm đến vương đô lộng lẫy xa hoa, Phương Tiên Thuật Sĩ nghiễm nhiên trở thành những mưu sĩ được tín nhiệm nhất, cũng là tài giỏi nhất trong tất cả các mưu sĩ cùng thời.
Thậm chí ngay cả Thánh Sư - Vị Thái Sư lỗi lạc nhất lịch sử Nhân tộc từng phụng sự cho Thái Hoàng cũng là một đệ tử kiệt xuất đến từ Phương Tiên Nhất Phái.
Trí tuệ phi phàm kết hợp với khả năng tiên đoán vận mệnh, nắm bắt tương lai... Nhân tộc thời điểm đó gần như đã đạt đến đỉnh cao của sự phát triển dưới sự dẫn dắt của các Phương Tiên Thuật Sĩ.
Cũng cùng thời điểm đó, tại phía đối diện của chiến tuyến, Ma Hoàng dường như đã nhận ra điều này sau nhiều lần thất bại cay đắng... Và thế là, kẻ đáng sợ nhất đã quyết định động thủ, quyết tâm chặt đứt hậu hoạn trước khi quá muộn.
Phương Tiên Nhất Phái bản lĩnh thông thiên, thế nên tất nhiên là họ đã đoán trước được việc Ma Hoàng sẽ tìm đến tận cửa để tính sổ. Thiên Nhai Tử đã ra lệnh tạm thời giải tán môn phái hòng tránh khỏi sát kiếp... Thế nhưng đến sau cùng, họ vẫn là đã đánh giá thấp Ma Hoàng.
Sau một trận khổ chiến dai dẳng hơn mười ngày đêm, Thiên Nhai Tử đã bị Ma Hoàng đánh trọng thương đến sắp chết. Cũng may là ngay lúc đó Thái Hoàng cùng Thánh Sư đã kịp thời đến ứng cứu, bằng không thì Thiên Nhai Tử có lẽ đã nhận phải một kết cục cực kì thảm khốc.
Kể cả vậy, Thiên Nhai Tử vẫn chỉ sống được vài hôm rồi qua đời. Tuy những lời tiên tri do ông ta để lại là vô cùng quý giá, thế nhưng sự ra đi của Thiên Nhai Tử vẫn gần như là dấu chấm hết cho Phương Tiên nhất mạch cũng như sự thịnh vượng của cả Nhân tộc đương thời.
Thời gian sau đó, dẫu cho có được bảo vệ đến mấy, Phương Tiên Thuật Sĩ vẫn luôn là tâm điểm cho sự truy sát điên cuồng của Ma tộc. Cứ thế thật nhiều năm về sau, họ dần dần biến mất khỏi thế gian... Và ngay cả Thánh Sư lừng danh cũng đã bị Ma Hoàng đích thân sát hại trong một trận chiến trường kì.
Từ đó trở về sau, Phương Tiên Nhất Phái đã triệt để chìm vào dòng sông lịch sử, trở thành những dòng chữ mang đầy sự tiếc nuối trên những trang giấy cổ... Và kéo theo đó là sự thoái trào không ngừng của cả Nhân tộc, thậm chí đến tận ngày nay vẫn chưa thể khôi phục lại như xưa.
Đó là tất cả thông tin Lý Thuần Quân đã thu thập được thông qua những trang sách cổ ơi là cổ, gần như chỉ còn lại vài quyển đang tồn tại trên thế giới này.
Ngoài ra, người viết sách còn tiên đoán rằng tổ tiên của Thường Sơn nhất mạch thật ra đều là những kẻ ăn may nhặt được truyền thừa rời rạc của Phương Tiên Nhất Phái. Bởi vì theo những bằng chứng khảo cổ, thuật chiêm tinh của Thường Sơn nhất mạch sở hữu khá nhiều điểm tương đồng với những miêu tả về thuật pháp của các Thuật Sĩ Phương Tiên.
Tuy nhiên, tộc Thường Sơn luôn phủ nhận cáo buộc này, và người viết nên quyển sách đó cũng không có minh chứng rõ ràng chứng minh cho suy đoán của mình.
Nhưng bây giờ thì... Lý Thuần Quân đã phần nào tin vào chuyện đó rồi.
Phương Tiên Nhất Phái thật sự tồn tại... Hoàn toàn không phải một thứ truyền thuyết li kì không có giá trị tin tưởng!
"Với cái phông nền xâu tạc thiên như vậy, ta không thể không thử liều mạng một phen" Lý Thuần Quân chắp tay cọ xát, đâu đó trên gương mặt xinh đẹp dần hiện lên vẻ tham lam: "Ta không cần tài sản, chỉ cần truyền thừa mà thôi... Đúng vậy, chỉ một quyển sách thôi cũng được!"
Hằng tỷ tỷ: "..."
"Sao cứ cảm thấy mấy khả năng này nghe quen quen..." Nàng lẩm bẩm.
"Tỷ vừa nói gì?"
"Không có gì, chúng ta mau đi thôi"
"A? Được"
...
...
Mất một khoảng thời gian chạy nước rút, Lý Thuần Quân cùng Hằng tỷ tỷ đã tìm đến nơi, tận mắt chứng kiến toàn cảnh khu di tích đổ nát của Phương Tiên Nhất Phái trong truyền thuyết.
Chỉ có thể nói... Thật không hổ là siêu cấp tông môn có tiếng tăm nhất lịch sử! Mau nhìn thử thứ diện tích này đi, nó là bao nhiêu toà thành cộng lại mới sánh bằng? Chục? Trăm? Thậm chí là hàng nghìn?
Có khi còn lớn hơn cả Hoàng Đô ở thời điểm hiện tại ấy chứ!
"Ta ngất mất, muốn khám phá hết mọi ngóc ngách của khu di tích này thì phải mất hết bao nhiêu thời gian?" Lý Thuần Quân có chút tái mặt.
"Mà lại, chắc gì đã có thu hoạch cho ngươi nữa... Đừng quên Ma tộc đã điên cuồng như thế nào với Phương Tiên Nhất Phái. Ta khá chắc là truyền thừa của họ đã đoạn tuyệt hoàn toàn rồi" Hằng tỷ tỷ nói.
Lý Thuần Quân: "..."
Đệ còn chưa đặt chân vào đâu, sao tỷ lại cứ thích làm đệ nhụt chí thế?
Thở dài, Lý Thuần Quân không tiếp tục do dự nữa mà trực tiếp bước vào trong di tích thám hiểm... Ân, trước khi hắn bị tỷ tỷ nhà mình làm cho đổi ý.
Ngay khi bước vào, Lý Thuần Quân đột nhiên cảm thấy đất trời như muốn đảo lộn, nhất thời không giữ được thăng bằng mà ngã lăn ra đất.
Đến khi hồi phục tinh thần, hắn đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mặt trời nữa, mà thay vào đó là một lớp sương đen đang bao trùm toàn bộ di tích, khiến cho cả khu di tích như hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Lý Thuần Quân: "???"
Mất một lúc để xem xét thật kĩ, Lý Thuần Quân mới bất ngờ phát hiện ra những gì mình nhìn thấy khi đứng từ bên ngoài nhìn vào thật ra đều là giả tượng che mắt.
Cảnh vật, khí tức, thậm chí là công trình kiến trúc... Hầu hết tất cả mọi thứ có ở đây đều không giống với những hình ảnh mà hắn đã nhìn thấy khi đứng từ bên ngoài nhìn vào. Nói cách khác, tất cả những gì di tích bày ra ngoài kia là ảo ảnh! Toàn bộ!
"Cái này là cự hình kết giới trận sao... Trông có vẻ không giống lắm..."
Lý Thuần Quân nhíu mày, quyết định chọc một nhánh cây vào lớp sương đen kia thử xem sao... Và kết quả là ngay khi chọc vào, nhánh cây đã bị màn sương ăn mòn mất một đoạn, trông tựa như bị nhão ra vậy.
"Thứ này người bình thường không chạm vào được..." Lý Thuần Quân xoa cằm, trong vô thức nhìn về phía Hằng tỷ tỷ: "Tỷ tỷ này, ta đút tỷ vào đó xem thử có được không? Ta tin là..."
"Tỷ tỷ sẽ từ mặt ngươi, Lý Thuần Quân" Hằng tỷ tỷ trừng mắt, lên tiếng cắt ngang lời đề nghị oái oăm của đối phương.
"..., Coi như đệ chưa nói gì"
Lý Thuần Quân khá chắc là Hằng tỷ tỷ sẽ không bị ảnh hưởng bởi thứ đồ chơi này... Vì dù sao thì Hằng tỷ tỷ cũng là chí tôn trong binh khí mà, làm sao có thể bị một thứ không rõ lai lịch như thế này ăn mòn?
Chẳng qua là... Có lẽ Hằng tỷ tỷ không thích nghe những lời đề nghị có phần vô cảm của hắn.
"Trong bất xuất, ngoại bất nhập... Điều này có nghĩa ảnh ảo ngoài kia còn pha thêm vài loại thủ đoạn liên quan đến không gian áo nghĩa... Và việc ta có mặt ở đây cũng là nhờ sự dịch chuyển không gian" Lý Thuần Quân bước đầu kết luận.
Nhận định này đã phần nào giải thích việc Lý Thuần Quân đột nhiên bị choáng khi quyết định tiến vào đây thám hiểm. Đó là hệ quả thường thấy khi một người bình thường bị cưỡng ép dịch chuyển không gian một cách bất chợt mà không có sự chuẩn bị từ trước.
Mà lại, thủ pháp còn cao minh đến mức khiến Lý Thuần Quân hoàn toàn không nhận ra sự biến động của vĩ độ không gian khi thực hiện dịch chuyển nữa... Phương Tiên Nhất Phái quả nhiên phi thường hệt như những miêu tả trong sách vở.
"Được rồi, nếu đã không ra ngoài được thì chỉ còn một con đường duy nhất: Đi thẳng!" Lý Thuần Quân không hề nao núng khi nhận ra sự thật, ngược lại còn tràn đầy nhuệ khí nói ra: "Đã nhốt lão tử vào đây rồi thì nhớ mà đãi ngộ cho tốt, bằng không thì... Ha ha ha"
Hằng tỷ tỷ: "..."
Thì như thế nào?
Chết rồi, dường như Lý Thuần Quân đang càng ngày càng trở nên khó đoán hơn rồi... Lẽ nào đây là hệ quả của việc hắn bị biến thành nữ nhân quá lâu ngày sao?
Ngẫm lại cũng không sai... Vì thường thì não bộ sẽ tự động điều chỉnh tính cách, cảm xúc, cũng như hành động sao cho thật phù hợp với những sự biến đổi sinh hoá đang diễn ra trong cơ thể... Thế nên, dù Lý Thuần Quân có biến trở nên nữ tính thêm vài phần thì nàng cũng không thấy lạ.
Mà lại, nàng cũng khá chắc chắn là bản thân Lý Thuần Quân đang không hề nhận ra những cử chỉ nữ tính của mình đang xuất hiện ngày một nhiều.
Hắn nay đã biết để ý chải chuốt mái tóc của mình hơn, biết nói chuyện nhỏ nhẹ hơn, dáng đi nhẹ nhàng hơn, tư thái uyển chuyển hơn, dễ nổi giận hơn... Kể cả khi trong cơ thể đó là linh hồn của một thằng đàn ông thực thụ...
Thế mới nói những sự thay đổi xuất hiện từ trong vô thức mới là những sự thay đổi đáng sợ nhất!
Giờ ngồi nhớ lại cái cách mà hắn ôn nhu với nàng bấy lâu nay... Ân, đột nhiên nàng lại nghĩ hắn cứ mãi là nữ nhân liền tốt. Bất quá thật đáng tiếc là bách hợp không thể sinh con... Nếu không thì nàng nhất định sẽ bán đứng Lý Thuần Quân cho Mộ Khuynh Tiên bằng được mới thôi.
Lý Thuần Quân: "Hắt xì! Kì quái, sao tự nhiên sống lưng lại muốn phát lạnh? Lẽ nào ả Yêu Nữ chết giẫm đó lại âm thầm giở trò tính kế ta nữa rồi?"
Hằng tỷ tỷ khẽ mỉm cười, nhưng thần thái lộ vẻ có phần mất tự nhiên.
Lý Thuần Quân đủ nhạy cảm để nhận ra có ai đó nảy sinh ý đồ đen tối với mình... Nhưng vì quá tin tưởng vào đối phương nên hắn không hề cho rằng người đó là Hằng tỷ tỷ, mà ngược lại còn hung hăng ném nồi lên lưng Lam Hồ Điệp.
Hằng tỷ tỷ thật sự mừng thầm khi Lý Thuần Quân không nghi ngờ mình... Bởi vì nàng không phải loại người biết nói dối, cũng như che giấu sự dối trá của bản thân.