Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 97: Cao thủ



Nhiều năm sau.

Đến tận hôm nay, Lý Thuần Quân hoàn toàn quên mất đã bao nhiêu năm kể từ khi hắn đặt chân vào thế giới này.

Và trong suốt khoảng thời gian đó, hắn vẫn không ngừng tu luyện, không ngừng thu thập thông tin về ma tộc... Cũng như tìm cách hoá giải chấp niệm của Quân Thiên Tứ.

Kết quả là sau nhiều năm chờ đợi, rốt cục, Lý Thuần Quân đã chờ được đến ngày mà Vương Nguyên sẽ xuất hiện trước mặt hắn.

Trong những năm này, phải nói là Lý Thuần Quân đã vô cùng vất vả. Đường công danh vốn dĩ luôn khó đi. Hắn không chỉ phải lập nhiều chiến công để thăng quan tiến chức, mà mặt khác hắn còn phải ngày đêm phòng bị sự ám toán đến từ chính đồng minh của mình.

Vì đây chính là quan trường!

Nếu phải nói thẳng ra, Lý Thuần Quân hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú với công danh lợi lộc, càng không để ý đến cái gọi là quyền lực. Cũng chính vì tính cách này nên hắn được bề tôi vô cùng yêu mến, tin tưởng.

Đổi lại, bề trên thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Mặc dù đã bị bề trên chèn ép rất nhiều lần nhưng Lý Thuần Quân vẫn có thể an ổn vượt qua. Tuy đại bộ phận những người đó đều có ý định ám hại hắn, nhưng đâu đó vẫn có những người muốn giúp đỡ hắn.

Còn trong sự giúp đỡ kia có toan tính gì khác hay không thì còn phải suy nghĩ.

Bất quá... Sau ngày hôm nay, có lẽ những chuỗi ngày vất vả đó sẽ phải kết thúc rồi.

"Hôm nay ngươi có nhiệm vụ tuần tra ở khu vực trung lập. Vùng đất đó chính là nơi cư ngụ của vô số hỗn huyết thấp kém"

Trước mặt Lý Thuần Quân, một nam nhân với vẻ mặt hầm hầm, lườm ngang lườm dọc hắn một lúc rồi mới nói tiếp: "Nghe nói nơi đó có rất đông quân phản loạn đang hoạt động, hi vọng ngươi có thể điều tra kĩ càng, đừng có trắng tay mà ra về"

Lý Thuần Quân không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu chấp thuận rồi lẳng lặng rời khỏi nơi này.

Sau khi Lý Thuần Quân đã rời đi, sắc mặt của nam nhân kia lập tức thay đổi, trở nên tràn ngập ác ý cùng hận ý: "Hừ, làm đại thống lĩnh thì ngon lắm sao? Ta đây có muôn vàn cách để khiến ngươi sống không bằng chết!"

Bên ngoài, Lý Thuần Quân vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm. Tất nhiên là hắn đã nghe hết những lời vừa rồi, nhưng hắn lại không quá để tâm đến chuyện này.

Đằng nào thì sau nhiệm vụ lần này hắn cũng sẽ rời khỏi chốn quan trường thôi.

"Tiểu Bạch, đi thôi"

Bạch Tường Vi bên cạnh nhẹ gật đầu. Nàng nhu thuận dẫn ngựa đến cho Lý Thuần Quân rồi cùng nhau rời khỏi chốn thị phi này.

Tính đến nay thì Bạch Tường Vi đã theo chân hắn rất nhiều năm, nói đúng hơn là bắt đầu ngay từ cái ngày mà hắn lần đầu tiên đặt chân vào con đường tràn ngập nguy hiểm này.

Dẫu cho nàng đã thừa nhận là mình đã thích Lý Thuần Quân từ rất lâu, thế nhưng nàng lại chưa từng mở lời yêu cầu hắn làm bất kì điều gì vì mình cả... Nói thẳng ra là nàng không cầu nên duyên nên phận với hắn, chỉ cần có thể tiếp tục như thế này đã là quá đủ với nàng rồi.

Sau khi bị nàng tỏ tình, đến tận bây giờ Lý Thuần Quân vẫn không thể lí giải nổi suy nghĩ của nàng.

Mặc dù hắn cũng muốn đáp lại tình cảm của nàng, nhưng bản thân hắn lại không phải kẻ đa tình... Hắn không làm được.

"Không cần nghĩ cho ta, người được yêu không có lỗi" Bạch Tường Vi đột nhiên nói: "Ta biết ngươi thuộc về người khác, một người có thể tương xứng với ngươi về mọi mặt... Còn ta, ta chỉ cần được nhìn thấy ngươi mỗi ngày là đủ rồi"

Nàng từ trước đến nay vẫn luôn là một người phụ nữ sắc sảo. Thế nên, chỉ cần nàng thoáng nhìn biểu lộ của Lý Thuần Quân một chút là nàng đoán được ngay hắn đang nghĩ gì.

Nàng cứ nghĩ hắn đã quên... Nhưng không ngờ hắn vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện này... Dẫu cho nó đã trải qua khá nhiều năm rồi.

"Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?" Lý Thuần Quân hỏi lại.

— QUẢNG CÁO —

"Nói dối đó"

Bạch Tường Vi ngập ngừng một chút rồi thẳng thắn thừa nhận: "Làm gì có ai lại không muốn ở bên cạnh người mình yêu theo cách đó đâu? Nhưng ta biết rõ trong lòng ngươi không hề có ta... Mà ta cũng chẳng cần sự thương hại của ngươi, nên cứ như thế này là tốt nhất rồi"

"..."

Nghe được những lời này từ nàng, không hiểu sao Lý Thuần Quân lại thấy nhẹ lòng. Nàng im lìm không nói mới là có vấn đề đấy... Vậy nên, việc nàng thẳng thắn thừa nhận như vậy ngược lại là đang gỡ ra một nút thắt trong lòng hắn.

Hắn biết tất cả mọi thứ ở đây đều là hư ảo, và cả Bạch Tường Vi cũng vậy... Nhưng mà, hắn cũng là con người, làm sao có thể bỏ mặc mọi thứ, kể cả tình cảm mà ai đó đang dành cho mình được?

Đó không phải hắn.

"Cơ mà, ngươi cũng đừng có hiểu lầm" Bạch Tường Vi lại đột nhiên lên tiếng: "Ta nói vậy cũng không có nghĩa là ta không có bất kì suy nghĩ gì đối với ngươi. Ta đã áp chế những cảm xúc đó rất nhiều năm rồi, cho nên nha... Đừng đó kích thích ta, đại~ thống~ lĩnh~"

Lý Thuần Quân: "..."

Từ trên người nàng, hắn đã thấp thoáng nhìn thấy bóng ma của Mộ Khuynh Tiên. Hắn không biết đó có phải ảo giác hay không, nhưng phần tính cách này thật sự quá giống!

Thấy mặt Lý Thuần Quân xám như tro tàn, Bạch Tường Vi không nhịn được bật cười. Nàng vui vẻ phóng ngựa đi trước, chỉ thuận miệng để lại một câu: "Sau này nhớ nhắc nhở vợ ngươi phải cảnh giác với ta một chút"

"..."

Bà điên!

...

...

Sau nhiều ngày hành quân không ngừng nghỉ, rốt cục Lý Thuần Quân đã đến được khu vực trung lập.

Dưới trướng hắn lúc này đang có đến mười vạn quân nên hắn cũng không lo lắng về việc mình sẽ bị tập kích cho lắm, ngược lại hắn còn thoải mái cho quân tổ chức tiệc nghỉ ngơi lấy lại sức.

Trong lúc quân đang ăn tiệc, Lý Thuần Quân đã âm thầm lẻn ra phía sau, chọn một nơi không ai nhìn thấy rồi một mình ngắm nhìn toà đại sơn cao chót vót.

Đó là nơi mà Vương Nguyên đang sinh sống, cũng chính là nơi mà vận mệnh của Quân Thiên Tứ phát sinh thay đổi.

"Có lẽ qua vài hôm nữa là chuyện đó sẽ xảy ra..." Lý Thuần Quân nhíu mày: "Có lẽ ta nên cử quân ở lại do thám nhằm phòng ngừa bất trắc"

Sự tấn công của đám sơn tặc kia chính là nước cờ đầu tiên của Ma Hoàng trong kế hoạch thao túng Minh Quỷ Giới. Và thân là người sẽ hoá giải chấp niệm, bằng mọi cách hắn nhất định phải bảo vệ Vương Nguyên khỏi ma trảo của Ma Hoàng.

Mặt khác, từ sau khi cứu được công chúa trở về, đến nay Lý Thuần Quân đã không nghe thêm bất kì tin tức gì về nàng nữa. Nhưng mà, chỉ biết là sau ngày hôm đó, Thần Hoàng đã đích thân xuất chinh chinh phạt Ma Hoàng... Điều này đã nói lên tất cả rồi.

Ma Hoàng gặp phiền phức dẫn đến kế hoạch của hắn ta sẽ phát sinh một số điểm không ổn định, thậm chí là lỗ hổng. Và Lý Thuần Quân chính là muốn tận dụng những lổ hỗng đó để bảo vệ Vương Nguyên.

"Lần này ta sẽ không đi vào vết xe đổ của ngươi nữa... Quân Thiên Tứ"

Khe khẽ thì thào một câu, Lý Thuần Quân liền nâng cằm nốc cạn một chén rượu. Tất nhiên hắn sẽ không uống cho say, mà chỉ để giải toả căng thẳng một chút thôi.

"Đang suy nghĩ gì đó?"

— QUẢNG CÁO —

Trong bóng tối, một bóng hình uyển chuyển quen thuộc bước ra ngồi xuống bên cạnh Lý Thuần Quân. Nàng cũng tay nâng chén rượu, mặt hơi đỏ hồng, có vẻ như đã ngấm một chút men say vào trong người rồi.

"Một vài chuyện vặt vãnh thôi... Mà này, ngày mai chúng ta còn phải đi điều tra đấy, ngươi uống nhiều như vậy không tốt đâu" Lý Thuần Quân nhắc nhở.

Bạch Tường Vi không trả lời hắn. Nàng cứ lắc lắc người, vẻ mặt mơ mơ màng màng, cặp môi hồng cứ chúm chím nhấp rượu mà không thèm nói gì... Nhưng cũng rất đáng yêu theo một cách nào đó.

"Đại đội trưởng là đồ ngốc"

Lý Thuần Quân: "..."

Phải là đại thống lĩnh chứ?

Còn nữa, đừng có hễ mở miệng ra là mắng ta ngốc có được không? Ta đã thông minh hết mức có thể rồi đấy nhé!

"Rõ ràng là ta đã cố gắng như vậy... Vì cái gì mà một chút cảm xúc đối với ta ngươi cũng không có? Thật không công bằng! Không công bằng chút nào!"

Bạch Tường Vi vừa nói vừa đập thụp thụp lên lưng Lý Thuần Quân, khiến hắn suýt chút hộc hết cả rượu trong bụng.

"Ngươi vẫn còn bực mình về vụ này nha..." Lý Thuần Quân lau khoé miệng, phải thật vất vả mới nói ra được một câu.

Cô nàng này là nữ nhân, thân hình cũng thướt tha uyển chuyển, thanh lệ yêu kiều... Ấy thế mà lực khí của nàng lại lớn đến khó hiểu, thậm chí còn có thể sánh với võ nhân già dặn kinh nghiệm chứ chẳng chơi.

Nàng đào đâu ra loại thần lực này thế?

"Ta có thể không bực sao!? Bao nhiêu cố gắng của ta đều bị ngươi gạt phăng đi, ngươi có biết ta đã ủy khuất đến cỡ nào hay không? Hừ!"

Lý Thuần Quân cười khổ vỗ vỗ đầu nàng: "Chính miệng ngươi đã nói ta không có lỗi rồi nha... Hơn nữa, ngươi đang quá say rồi, mau về ngủ một giấc cho tỉnh rượu đi"

"Ứ chịu!"

Roạt~

Sau khi cởi sạch lớp áo ngoài, Bạch Tường Vi đã vùi đầu vào lồng ngực Lý Thuần Quân mà ngủ thiu thiu. Rõ ràng là trời đang khá lạnh nhưng cơ thể nàng lại truyền tới cảm giác nóng rực, mồ hôi nhễ nhại làm ướt cả quần áo của hắn.

"Lý do ngươi cởi đồ đây ư?" Lý Thuần Quân trợn trắng mắt, nhưng chỉ sau đó lại thở phào nhẹ nhõm: "May quá..."

"Cơ thể ta... có hơi nhạy cảm với khí nóng của rượu..." Bạch Tường Vi yếu ớt nói: "Mặt khác, ngươi có thể... làm gì tùy thích"

"Thế ư?"

Nghe hắn nói vậy, tâm trí Bạch Tường Vi tự nhiên có một chút mong chờ. Nhưng sau một lúc vẫn không thấy đối phương động đến mình, nàng bắt đầu buông lỏng tâm thần, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lần này là ngủ thật.

Nhận thấy hô hấp của nàng biến trở nên đều đặn, Lý Thuần Quân đã nhẹ nhàng đẩy nàng ra khỏi lồng ngực, mang vào trong lều đắp chăn đàng hoàng.

Còn bản thân hắn thì vội vàng đi thay quần áo, bởi vì y phục của hắn lúc này đang ngập tràn mùi mồ hôi của nàng rồi. Nếu để quân sĩ nhìn thấy mà nói, thế nào hôm sau cũng những có lời đồn không hay.

Thế nhưng, một chuyện 'không hay' đã thật sự xảy ra.

Ngay lúc Lý Thuần Quân sắp sửa thay đồ xong thì sau lưng hắn đột nhiên truyền tới một cảm giác mềm mại, ấm áp đến kì lạ. Bạch Tường Vi đã chủ động tiếp cận hắn trong trạng thái khoả thân, và ánh mắt của nàng cũng không giống như một người đang có thần trí...

— QUẢNG CÁO —

Ngược lại, nó lại giống như một sinh vật đang bị dục vọng chi phối.

"Bạch... Cô nương?"

Thấy rõ sự vô thần trong ánh mắt của nàng, da đầu Lý Thuần Quân lập tức tê rần rần, mặt mày biến tái nhợt. Hắn thử lên tiếng gọi nàng, nhưng phản ứng của nàng lại vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Nàng đã cười.

Đó là một nụ cười mà hắn chưa từng nhìn thấy ở nàng.

"Xin lỗi vì đã che giấu, nhưng ta là một Mị Ma hàng thật giá thật đấy" Bạch Tường Vi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tràn đầy xuân ý: "Uống rượu sẽ khiến cho dục tính của ta trỗi dậy... Ta chỉ mãi lo giải sầu mà quên mất chuyện này, thật xin lỗi"

"Ngươi... Có thể nhịn không?" Lý Thuần Quân vừa lùi về sau ba bước vừa thấp giọng hỏi.

"Ta mà nhịn được thì làm gì có mặt ở đây?" Bạch Tường Vi dửng dưng như không mà đáp trả: "Tóm lại là mau giao tinh lực của ngươi ra đây, ta không muốn bị dục vọng của mình cắn chết đâu. Hơn nữa, trong chuyện này ngươi cũng có trách nhiệm"

"...?"

Trách nhiệm cái khỉ gì? Là ngươi tự làm hết nha! Ta có liên quan gì đâu!? Tại sao lại bắt ta phải chịu trận!?

"Hừ, cứng đầu"

Lý Thuần Quân: "???"

Từ đã, tiếng hừ lạnh này nghe có hơi quen tai thì phải?

"Xem ra ngươi vẫn muốn kháng cự, vậy thì ta cũng không còn cách nào khác"

Nói rồi Bạch Tường Vi liền xoè lòng bàn tay ra, ném thẳng một viên đan dược lam sắc vào trong miệng Lý Thuần Quân: "Nếm thử xuân dược đặc chế của ta đi! Chuyên trị tên đầu gỗ như ngươi đấy!"

"???"

"Mị Ma có khả năng mị hoặc trời sinh, cớ gì ngươi lại chơi trò này?" Lý Thuần Quân nhịn không được hỏi lại.

"Ngươi có lực miễn dịch vô cực với xinh đẹp" Bạch Tường Vi cười lạnh: "Nhưng lại có lực phản kháng bằng không với những thứ đáng yêu"

Lý Thuần Quân: "???"

Ôi mẹ ơi, đây có thật sự là Bạch Tường Vi mà hắn biết hay không vậy?

Nàng làm sao biết được chuyện này?

Chưa kịp trả lời cho câu hỏi này thì Lý Thuần Quân đã bắt đầu ngấm thuốc. Đó là xuân dược chuyên trị hắn nên hắn khó mà kháng cự lại được thứ dược lực này.

Cuối cùng, toàn bộ lí trí của hắn đều bị dồn xuống chỗ sâu trong tiềm thức, còn cơ thể thì đã hoàn toàn bị dục vọng chấp chưởng, chủ động làm ra những chuyện không nên làm.

Cao tay như vậy, nữ nhân này tuyệt đối không phải Bạch Tường Vi.