Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không

Chương 1: Chương 1




Lại là một năm xuân ấm, toàn bộ trên dưới đệ tử cũ và mới của Bạch Vũ Kiếm Tông từ trong ánh nắng ban mai đẩy cửa ra, bắt đầu rồi một ngày tu hành.

Lúc Cố Nhàn Ảnh đẩy cửa Kiếm các ra, bên trong đang náo loạn, vô cùng nóng, điều này không nằm ngoài dự đoán của nàng, dù sao những đệ tử bái nhập Bạch Vũ Kiếm Tông, vốn cũng không có mấy người sẽ tính hảo hảo tu hành.

Bạch Vũ Kiếm Tông lập tông đã mấy ngàn năm, từng xuất hiện vô số cao thủ, nhiều năm qua đều thành thủ lĩnh tông môn thiên hạ, nơi đây đã từng là thánh địa tu hành mà các thiếu niên tranh giành nhau muốn tới.

Nhưng hiện giờ vật đổi sao dời, mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện thêm cao thủ thiếu niên nào, Bạch Vũ Kiếm Tông cũng bởi vậy mà xuống dốc.

Bất quá thanh danh nhiều năm của Bạch Vũ Kiếm Tông vẫn còn đó, vẫn có rất nhiều thiếu niên nhà giàu không ngừng bị đưa tới đây, không phải vì nơi này có thể tu luyện được mạnh như thế nào, mà là bởi vì nơi này vừa là danh môn chính phái, lại không cần phải tốn quá nhiều sức tu luyện.


Đám con nhà giàu này là khó đối phó nhất, phải chiếu cố đến cả gia thế của bọn họ, không thể mắng cũng không thể phạt, trong Kiếm Tông có không ít người đều không thể làm gì được bọn họ, chưởng môn đã tìm rất nhiều biện pháp nhưng đều không có hiệu quả, cuối cùng bất đắc dĩ mới phải đến cầu cứu Cố Nhàn Ảnh.

Những tiếng cười ồn ào ầm ĩ trong Kiếm Các bởi vì sự xuất hiện của Cố Nhàn Ảnh mà thoáng chốc biến mất.

Trong các tổng cộng chỉ có năm tên đệ tử, vừa thấy Cố Nhàn Ảnh liền im như ve sầu mùa đông, thi nhau cúi đầu làm ra bộ dáng an tĩnh, không hề có cảm giác khó huấn luyện như các trưởng lão đã nói.

Chuyện này tất nhiên là có nguyên nhân.

Địa vị của Cố Nhàn Ảnh ở Bạch Vũ Kiếm Tông có chút đặc biệt.

Nàng không phải là trưởng lão môn phái, cũng không được tính như là đệ tử bình thường, hàng năm nàng phụ trách trông coi Kiếm các quan trọng nhất trong môn phái, lại có thể không cần nghe theo sự sai phái của chưởng môn.

Bởi vì bối phận của nàng còn cao hơn cả chưởng môn, hoặc có thể nói là cao hơn bất kỳ một người nào trong môn phái này.

Các đệ tử của Bạch Vũ Kiếm Tông không biết rốt cuộc nàng đã sống bao nhiêu năm, cũng không biết tu vi của nàng đến tột cùng cao bao nhiêu, chỉ biết mấy trăm năm qua đi, đệ tử Kiếm Tông thay đổi biết bao nhiêu đời, chỉ có Cố Nhàn Ảnh lasd vẫn còn canh giữ Kiếm Các, thậm chí ngay cả dung mạo cũng chưa từng có sự thay đổi.

Ngay cả người tu đạo có tu vi cao thâm là có thể trường mệnh, sống ba bốn trăm năm là chuyện bình thường không đáng nói, nhưng người sống nhiều năm như Cố Nhàn Ảnh, lại còn có thể giữ gìn được dung nhan vĩnh cửu như vậy thì đúng là vô cùng ít.

Mà cũng chính là vì nguyên nhân như thế, nên đám con nhà giàu bái nhập Kiếm Tông dù có không sợ trời không sợ đất thì vẫn phải thập phần kính cẩn nghe theo khi đối mặt với Cố Nhàn Ảnh.


“Thái Sư Thúc Tổ!” Mắt thấy Cố Nhàn Ảnh tiến vào, vài tên đệ tử vội vàng đứng dậy hô lên.

Tầm mắt Cố Nhàn Ảnh nhẹ nhàng lướt qua từng người, trên mặt mang theo thần sắc cười như không cười, nhẹ nhàng gật đầu coi như là trả lời.

Ở cùng đám đệ tử này hơn nửa năm, phải làm như thế nào mới có thể khiến chúng nó kinh sợ, Cố Nhàn Ảnh sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đám gia hỏa này không sợ mềm cũng không sợ cứng, lạnh mặt răn dạy hay nhẹ nhàng khuyên bảo đều vô dụng, ra vẻ cao thâm làm cho bọn chúng không nắm rõ con đường của mình, bọn chúng mới có thể kiêng kị ba phần.

Tính tình của Cố Nhàn Ảnh đúng là rất yên ổn nhàn tản, so với các đệ tử hay các quản giáo ở tông môn thì nàng thích ngồi ở dưới tàng cây uống trà phơi nắng hơn.

Nhưng nếu đã đáp ứng với chưởng môn thì nàng sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Nàng vẫn duy trì biểu cảm cao thâm khó đoán, chậm rãi quay đầu nhìn thiếu niên đứng ở bên cửa sổ một cái.


Thiếu niên này gọi là Diệp Ca, là nhị sư huynh trong đám đệ tử này, phụ thân là thiên hạ đệ nhất phú thương, mẫu thân là cao thủ danh chấn thiên hạ, bản nhân không có bản lĩnh gì khác ngoài tiền nhiều đến mức đếm mãi không xong, tính tình lại thối đến mức không ai có thể quản, là gia hỏa khó đối phó nhất giữa đám đệ tử này.

Lúc này, vị đại thiếu gia đang lười nhác chống tay lên cửa sổ, cùng một tiểu sư muội trong đám người mắt qua mày lại.

Cảm giác được tầm mắt của Cố Nhàn Ảnh, không thể nào bỏ qua nên hắn đành quay đầu lại, lúc này ý cười trên mặt hắn mới thu lại đôi chút.

Cố Nhàn Ảnh không nói gì, đối phó với tiểu gia hỏa như thế này, biện pháp tốt nhất chính là dùng khí thế đến áp đảo hắn.

.