Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không

Chương 3: Chương 3




Nói tới đây, nàng nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười: “Đám tiểu quỷ này tưởng là đang ước nguyện sao, còn vứt đồng tiền cho ngươi?”Việc này nói ra đúng là làm người khác phải bật cười, sơn động này không phải chuyện gì bí mật, ngày thường tuy rằng có đệ tử trông coi, nhưng cũng không cách nào ngăn được hết đám đệ tử kia muốn tiến vào.

Mấy trăm năm này đã sớm lưu truyền chuyện trong Thanh Vụ Động có người bị đóng băng, huống hồ người này còn là một tuyệt sắc, dần dà người trộm tới người cũng càng ngày càng nhiều, thanh danh của sơn động này cũng vì thế mà càng lúc càng lớn.

Thậm chí có con cháu gia đình giàu có chỉ vì được trông thấy người đẹp bị đóng băng trong truyền thuyết ở sơn động này mà bái nhập Bạch Vũ Kiếm Tông.

Về sau cũng không biết là từ năm nào, có người đối với người đang ngủ say trong tấm băng nói ra tâm nguyện ẩn giấu nhiều năm, ai ngờ vừa rời khỏi sơn động, nguyện vọng kia liền được thực hiện.

Chuyện này nhanh chóng liền bị người nọ truyền ra ngoài, mọi người từ đây về sau đều xem sơn động này như phúc trạch bảo địa, đem người bị đóng băng biến thành thần tiên có thể thực hiện được nguyện vọng của mọi người, so với tượng thần trong điện thần còn được mọi người biết đến nhiều hơn, người tới nối liền không dứt, bao gồm cầu nhân duyên, cầu bình an, thậm chí còn có cầu cả con cái…Cố Nhàn Ảnh vô cùng kinh ngạc, càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là người đến cầu nguyện vô cùng nhiều, thậm chí ngay cả trưởng lão trong tông môn thành thân cũng chọn nơi này, một hai đòi phải dính tiên khí của Thanh Vụ Động.


Về sau tuy rằng có Cố Nhàn Ảnh uy hiếp ở đây, người tới đã ít rất nhiều, nhưng vẫn có đệ tử không sợ chết như cũ, lẻn vào trong, thời điểm mỗi lần Cố Nhàn Ảnh tới sơn động, đều có thể ngẫu nhiên nhìn thấy được một hai đồng tiền hoặc là nén bạc, hoặc là cống phẩm rượu, mỗi lần nhìn thấy nàng đều dở khóc dở cười.

Bất quá nàng cũng không thật sự tức giận.

Nàng thu lòng bàn tay lại, nắm chặt mấy đồng tiền được nhặt từ trên mặt đất trong tay, tầm mắt hướng về người đang ngủ say trong tấm băng, nhịn không được nở nụ cười.

Nói thật, có người tới này sơn động này nói chuyện với hắn, có thể làm giảm bớt vẻ tịch mịch không thú vị.

Ở trong sơn động một hồi lâu, Cố Nhàn Ảnh cũng đã thu thập hết một phen trong sơn động xoay người rời đi, nhưng mà vừa đi được không xa, nàng lại xoay người lại nhìn thoáng qua cành hoa lê trên mặt đất mà chính nàng đem tới, cánh hoa mới nở, tuyết trắng mềm mại, chính là khung cảnh đẹp nhất mùa xuân.

Ngày xuân đã đến, cũng là thời điểm băng tuyết nên tan chảy.

Cố Nhàn Ảnh xoay người rời đi, lại không chú ý tới mặt tường băng ở chỗ góc, nơi đó đã có thêm một vết nứt rất nhỏ.

Cố Nhàn Ảnh từ trong sơn động rời đi cũng không lập tức trở về, việc đầu tiên nàng làm là đi tìm trưởng lão Thích Đồng, lấy được lá trà mà nàng dặn trước, sau lại đến bên hồ cho cá ăn, lúc này nàng mới chậm rãi trở lại chỗ ở của chính mình ở phía sau rừng hoa lê.


Thân là người có bối phận lớn nhất Bạch Vũ Kiếm Tông, chỗ ở của Cố Nhàn Ảnh xưa nay sẽ không có người đến, nhưng lần này lại có ngoại lệ, Cố Nhàn Ảnh vừa đi đến cửa viện đã thấy cửa gỗ trong sân bị người đẩy ra, nàng cũng đã đoán được đại khái, sau khi đi vào sân, nhìn đến người đang chờ ở ngoài viện mới thầm nghĩ, quả nhiên là như thế.

Chờ ở nơi đó là tiểu hậu bối của nàng, Tô Hành, đương nhiên hiện tại cũng chỉ có nàng mới dám xưng hô với hắn như vậy, bởi vì tiểu hậu bối này hiện giờ là chưởng môn của Bạch Vũ Kiếm Tông.

Tô Hành đối Cố Nhàn Ảnh rất kính trọng, mỗi lần gặp mặt luôn là bộ dáng trịnh trọng, lần này cũng không ngoại lệ, nghiêm mặt lại tạo thành một bộ dáng nặng nề.

Cố Nhàn Ảnh không muốn nhìn thấy bộ dáng này của hắn, bật cười gọi hắn vào phòng.

Tô Hành ngồi xuống ở trước bàn, Cố Nhàn Ảnh vừa lúc thử xem tới lá chính nàng mới vừa lấy về.

Nàng không nhanh không chậm pha trà, cũng không có dò hỏi Tô Hành đến có ý đồ gì, Tô Hành dường như có chút không được tự nhiên, tầm mắt quét qua nửa vòng ở trong phòng, sau mới nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cố Nhàn Ảnh đang pha trà mà nói: “Đám tiểu quỷ kia, may mà có sư thúc tổ hao tâm tổn trí chiếu cố.


”Cố Nhàn Ảnh nở nụ cười, “Mấy tiểu tử kia, chính là thích náo loạn một chút, có thể phí tâm gì chứ?”Tô Hành nghẹn lời, có thể cảm thấy bọn họ chỉ là một đám tiểu quỷ thích náo nhiệt, sợ là cũng chỉ có Cố Nhàn Ảnh mới nghĩ thế.

Trong thời gian nói chuyện, Cố Nhàn Ảnh đã pha xong trà, Tô Hành sợ hãi đứng dậy, Cố Nhàn Ảnh liền ấn hắn ngồi xuống, nói tiếp: “Nói đến náo nhiệt, ngươi khi còn nhỏ cũng thú vị giống như bọn chúng.

”Tô Hành vừa uống một ngụm trà liền bị sặc, âm thanh giải thích không rõ ràng: “Sư thúc tổ, ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi.

”.