Ta Có Thể Sờ Đuôi Của Chàng Không

Chương 35: Chương 35




Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bất đắc dĩ, nhịn cười nói: "Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi thì mau tiếp tục luyện, có thể vào top 50 hay không ta không biết, dù sao luyện tập thì cũng sẽ không thua quá khó coi.

”Hạ Uẩn liên tục gật đầu, mấy người Trầm Ngọc Sơn bên cạnh cũng đang chú ý đối thoại bên này, nghe thấy Cố Nhàn Ảnh nói như vậy vội vàng trưng ra vẻ mặt đau khổ hỏi: "Thái sư thúc tổ, chúng ta đã luyện vung kiếm mấy ngày rồi, thật sự hữu dụng sao, chúng ta khi nào mới có thể học kiếm chiêu? ”"Các ngươi cứ vung là được rồi, ta biết khi nào nên dạy các ngươi." Cố Nhàn Ảnh tự nhiên không nói cho bọn họ biết, hiện giờ vung như vậy đã là vì phương pháp nhanh nhất rồi, nếu không phải vì có kỳ hạn hai tháng này, bọn họ tất nhiên còn phải vung một năm rưỡi mới có thể bắt đầu học tập kiếm chiêu.Nói như vậy, Cố Nhàn Ảnh tiếp tục nhìn thành quả luyện kiếm của bọn họ, nhưng mà ánh mắt nhìn lướt qua, lại nhìn thấy Diệp Ca đang trốn ở trong góc nắm cổ tay vừa lúc nghỉ ngơi.Cố Nhàn Ảnh nhịn không được nhíu mày, đi về phía Diệp Ca.Nàng còn nhớ rõ Diệp Ca là người duy nhất từng nói muốn lấy đệ nhất tỷ thí Bích Hà Phong, nhưng mà mấy ngày nay, Cố Nhàn Ảnh cho tới bây giờ chưa từng thấy Diệp Ca dụng tâm luyện kiếm, vị đại thiếu gia nhà giàu nhất thiên hạ này luôn tiện tay vung kiếm hai cái liền trốn dưới tàng cây nghỉ ngơi, còn không thì chính là mang theo những người khác cùng nhau nghỉ ngơi, luôn đứng trong chốc lát liền mệt đến thở hồng hộc, xách theo một thanh kiếm phảng phất liền giày vò nửa cái mạng.Nếu luyện kiếm như vậy cũng có thể lấy được đệ nhất đại hội Bích Hà Phong, vậy chỉ sợ ngay cả trời cũng sụp xuống.Cố Nhàn Ảnh im lặng đã đi đến trước mặt Diệp Ca, nơi Diệp Ca luyện kiếm ở dưới bóng cây, Cố Nhàn Ảnh liền dứt khoát dựa vào cây mà đứng, ôm hai tay cười như không cười nói: "Ngươi luyện ta xem một chút.


”Diệp Ca đang cúi đầu xoa cổ tay, nhìn vẻ mặt đã sớm nhận ra Cố Nhàn Ảnh đến, nhưng lại đợi đến khi nàng mở miệng mới ngẩng đầu lên.Ánh mắt thiếu niên thoáng vẻ nặng nề, cất giấu kiêu căng cùng sự lãnh đạm hằng ngày.Cố Nhàn Ảnh nếu ngay cả ánh mắt này cũng không đối phó được, liền coi như sống vô ích nhiều năm như vậy, nàng không hề động đậy, lại nói: "Vung kiếm, ta xem ngươi luyện như thế nào.

”Diệp Ca vẫn trầm mặc như trước, tầm mắt lóe lên vài phen, rốt cuộc miễn cưỡng nhấc kiếm lên, theo tiếng gió rạch một cái trên không trung.Lần này thật sự không có quy luật gì, động tác vừa nặng vừa chậm chạp, đuổi muỗi cũng ngại không đủ."Được rồi." Cũng không đợi người nhìn thêm vài lần, Diệp Ca ném kiếm trong tay, không hề nhúc nhích nữa, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn Cố Nhàn Ảnh.Hàng lông mày Cố Nhàn Ảnh nhẹ nhàng nhíu lại, nhìn chằm chằm kiếm trên mặt đất như có điều suy nghĩ một lúc lâu, lúc này mới lần nữa nhìn về phía Diệp Ca, lần này cô nhìn chính là tay Diệp Ca.

Cổ tay và ngón tay mảnh khảnh thon dài, đôi tay này tự nhiên là thuộc về đại thiếu gia từ nhỏ đã an nhàn sung sướng.Thời gian đã không còn sớm, mắt thấy Diệp Ca không có ý giải thích gì, Cố Nhàn Ảnh cũng thu hồi tầm mắt, sau đó nói với mọi người bốn phía: "Hôm nay luyện đến đây thôi, các ngươi tự mình trở về cân nhắc thật kỹ, ngày mai lại tiếp tục luyện.


”Ngay sau khi nàng nói xong lời này, Diệp Ca lập tức liền nhặt kiếm trên mặt đất xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cố Nhàn Ảnh cũng không truy cứu nhiều, xoay người đi tìm Hoa Ly.Nhưng mà chờ nàng quay đầu lại, mới phát giác trong đình phía sau trống rỗng, Hoa Ly sớm đã không thấy bóng dáng.Từ sau khi Hoa Ly tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh mỗi ngày đến Kiếm Các dạy học cho các đệ tử, đều sẽ mang theo Hoa Ly theo, thường xuyên là buổi sáng Cố Nhàn Ảnh đến chỗ của Hoa Ly đón y, chờ mặt trời sắp lặn, Cố Nhàn Ảnh dạy đệ tử xong liền cùng Hoa Ly trở về, Cố Nhàn Ảnh sớm đã quen với việc như thế, cho nên sau khi cùng các đệ tử tản đi liền tự giác đi tìm Hoa Ly.Nhưng không nghĩ tới lần này chỉ mới trì hoãn một lát, Hoa Ly đã sớm rời đi.Nhìn đình trống rỗng, Cố Nhàn Ảnh lắc đầu cười cười, bốn phía không có người, sự cô đơn liền hiện hết trên mặt.Cố Nhàn Ảnh đối với nhân tình thế thái xem như đã hiểu rõ, nhưng chỉ có đối với tâm tình của mình lại thủy chung hỗn loạn không rõ.


Hoa Ly vốn không phải là của một mình nàng, nếu y đã tới Bạch Vũ Kiếm Tông, sớm muộn gì cũng phải quen với cuộc sống của Bạch Vũ Kiếm Tông, quen biết bằng hữu khác, cũng có thể hảo hảo ở chung với nàng, hết thảy vốn nên như thế, nàng vốn không nên vĩnh viễn vây khốn Hoa Ly ở bên cạnh nàng.Nhưng nàng lại không nghĩ tới vừa mới bắt đầu, nàng đã không quen..