Là con gái của thị trưởng, cho nên rất nhiều bữa tiệc đều có mời cô ấy, chẳng qua ngày thường cô không thích tham gia mấy bữa tiệc như thế thôi.
Tô Nguyên Nguyên vừa nghe vậy thì cao hứng:
- Được a, chị An Nam, chúng ta cùng anh hai em đến đó đi. Nhiều người cùng đi thì mới náo nhiệt, chị còn có thể làm bạn nhảy của anh em nữa, aizzz anh em từng tuổi này rồi mà còn chưa tìm được bạn nhảy đó, thật là đáng thương mà.
Tưởng An Nam cùng Hoắc Cần:
- ---
* * *
Buổi chiều, công ty xí nghiệp Trần thị còn chưa tan tầm, Trần Cảnh Hoa gọi Lý Thanh Diệp vào văn phòng gặp mặt hắn.
Lúc Lý Thanh Diệp vào, tim cô có chút bang bang nhảy lên.
Hai ngày này, cô có thể cảm nhận được Trần Cảnh Hoa đối với cô có chút không bình thường.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng đôi khi ánh mắt vô tình chạm vào nhau, cảm xúc lúc ấy cô vẫn cảm thấy rất rõ ràng.
- Trần tổng.
- Cô đến rồi.
Trần Cảnh Hoa ngẩng đầu lên cười với cô:
- Tối nay tôi có một buổi vũ hội, còn đang thiếu một bạn nữ, cô cùng tôi đi đi.
Lý Thanh Diệp nghe thấy vậy, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn:
- Tôi đi thì không thích hợp lắm đâu Trần tổng.
- Không có gì, cô là bí thư của tôi, đương nhiên là có nghĩa vụ này.
Trần Cảnh Hoa cười cười nói, sau đó hắn chỉ một cái hộp được đặt trên bàn.
- Bên trong là quần áo cùng giày để tham dự bữa tiệc tối nay, cô có thể đi thử xem sao. Cứ ở phòng nghỉ của tôi mà thử đi.
Lý Thanh Diệp đỏ mặt cầm chiếc hộp lên sau đó xoay người đi vào bên trong phòng nghỉ.
Nhìn thấy bóng dáng Lý Thanh Diệp, Trần Cảnh Hoa sờ sờ ngực mình, hắn có hơi rung động với cô gái này.
Trước kia, hắn không hề chú ý đến người bên cạnh hắn lại có một người đặc biệt như Lý Thanh Diệp. Từ sau lần trước hắn cứ không tự chủ được mà quan sát cô gái này, rồi cứ từ từ phát hiện ra nữ nhân này không giống những nữ nhân khác. Cô ta rất biết tiến tới, cũng biết nỗ lực, trên người cô có một loại khí chất kiên cường không chịu thua. Đây cũng là chỗ thua kém của các thiên kim tiểu thư xuất thân tốt đẹp. Hơn nữa cô gái này không hề ham mộ hư vinh. Điểm này từ việc cô ấy cự tuyệt Hoắc Cần có thể nhìn ra.
Cũng khó trách Hoắc Cần đối với cô ấy cầu mà không được như vậy, đến bản thân hắn cũng đã có chút động tâm thật với cô gái này.
Bữa tiệc tối được cử hành ở một nhà hàng quốc khánh ở thành phố.
Tô Nguyên Nguyên mặc một thân lễ phục màu hồng phấn, trang điểm như một tiểu công chúa vậy. Bên trái cô nắm tay Hoắc Cần tuấn nhã bất phàm đang mặc một thân tây trang lạnh lùng, tay phải cô lại nắm tay Tưởng An Nam dịu dàng hào phóng như tiểu thư khuê các. Vừa tiến vào họ đã gây chú ý rất lớn.
Tô Nguyên Nguyên nhưng không có tâm tình chú ý ánh mắt của người khác, cô đang bận nơi nơi tìm kiếm nam nữ chủ. Nhìn quanh một vòng, cô phát hiện họ vậy mà chưa tới.
Đang buồn bực thì đột nhiên ở cửa truyền vào một trận xôn xao. Cô nhìn thoáng qua bên kia, liền thấy nam nữ chủ đang kim quang lấp lánh bước vào.
"Thật chói mắt a." Tô Nguyên Nguyên nhìn về chiếc vòng cổ lục bảo trên người Lý Thanh Diệp thầm nghĩ.
Quả nhiên là đãi ngộ của nữ chủ có khác. Tùy tiện tham gia một tiệc tối cũng mang trang sức giá trị liên thành. Sau đó sẽ khiến toàn bộ mọi người phải oanh động vì mình.
Nhưng loại oanh động này chỉ trong nháy mắt mà thôi, bởi vì rất nhanh đa phần mọi người đều đến chỗ của Hoắc Cần để hàn huyên.
Rốt cuộc Hoắc Cần là đại lão giới bất động sản. Không thể đắc tội hắn được. Mà người bạn nữ của hắn cũng rất ghê gớm, tuy cô ấy không thường tham dự những buổi tiệc tối, nhưng vẫn rất nhiều người nhận ra cô ta, họ đều biết đây là thiên kim nhà Tưởng thị trưởng.
Mà Tưởng thị trưởng rất nhanh sẽ lại được thăng chức. Cho nên con gái của hắn không thể khinh thường được.
Nhìn thấy Tưởng An Nam được một đám người vây quanh, Hoắc Cần rất có ý xấu cười cười nói xin lỗi với những người bên cạnh hắn, rồi dẫn Tô Nguyên Nguyên ra khỏi đám người:
- Bé à, chị An Nam đang rất bận rộn, nên chúng ta đi ăn chút gì trước đi. Đợi lát nữa lại qua đây.
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy làm như vậy không tốt lắm, cô còn đang do dự thì Tưởng An Nam ra tới, thấy Hoắc Cần muốn dẫn Tô Nguyên Nguyên đi, cô ta liền giữ chặt tay Tô Nguyên Nguyên lại hỏi:
- Hoắc Cần, anh muốn dẫn bé đi đâu?
Quá xấu rồi, dám thừa dịp cô bị người khác vây quanh mà đem bé đi, để cô một mình ở lại đó!
Những người bên cạnh thấy tình hình này, lại nghĩ là đôi tình nhân trẻ tuổi đang ve vãn đánh yêu giận hờn vu vơ với nhau, nghĩ lại Tưởng thị trưởng coi trọng Hoắc Cần thì đã biết mối quan hệ hai người là gì rồi. Họ cười nói:
- Hoắc tổng cùng Tưởng tiểu thư thật là trai tài gái sắc.
- Đúng vậy, Hoắc tổng, khi nào chúng ta được uống rượu mừng của hai người đây.
- Hoắc tổng, chuyện hỉ sự như vậy mà không chia sẻ cho mọi người biết một chút, thật là không được nha.
* * *
Mọi người mồm năm miệng mười nói đến bầu không khí đều vui mừng.
Hoắc Cần cùng Tưởng An Nam mở to mắt nhìn nhau, Tưởng An Nam giải thích nói:
- Không phải như mọi người nghĩ đâu, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường thôi.
- Không sai, Tưởng tiểu thư là giáo viên dạy vũ đạo cho em gái ta.
Tô Nguyên Nguyên nói:
- Đúng vậy, bọn họ chỉ là bằng hữu thôi, một người là anh cháu, một người là giáo viên của cháu thôi.
Ha hả, tính lừa ai cơ chứ. Mặt mọi người đều tỏ vẻ 'ta đã hiểu'.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, khẳng định là ngượng ngùng rồi, mọi người đều hiểu mà.
Bên Hoắc Cần náo nhiệt vô cùng, còn bên Trần Cảnh Hoa cùng Lý Thanh Diệp trước đó lên sân khấu náo nhiệt như vậy giờ lại có chút ảm đạm.
Rốt cuộc hiện tại Trần Cảnh Hoa còn không được xem như người thừa kế chân chính, hơn nữa rất nhiều lần đều bại dưới tay của Hoắc Cần, mà Lý Thanh Diệp cũng chỉ mà một nhân viên bình thường ở xí nghiệp Trần thị. Người khác đến chào hỏi một chút liền đi rồi, không có lôi kéo làm quen như bên Hoắc Cần.
Trần Cảnh Hoa liếc mắt nhìn bên kia một cái, hắn liền nhấp môi sau đó duỗi tay làm Lý Thanh Diệp khoác tay hắn, cùng nhau đi qua chỗ Hoắc Cần.
- Hoắc tổng, đã lâu không gặp.
Hoắc Cần đang ứng phó với những người khác, thấy Trần Cảnh Hoa đến chào hỏi thì lễ phép gật đầu:
- Đã lâu không gặp.
Lúc nhìn qua Lý Thanh Diệp, hắn nhận ra đây là nữ nhân điên trước đó xông vào văn phòng của mình, thấy vậy hắn liền thu hồi tầm mắt.
Trần Cảnh Hoa thấy hắn chú ý tới Lý Thanh Diệp, thì cười nói:
- Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi, cũng là trợ thủ đắc lực nhất của tôi.
Lý Thanh Diệp nghe vậy thì vừa vui mừng lại vừa lo sợ nhìn về phía Trần Cảnh Hoa.
Tô Nguyên Nguyên:
- ---
Không phải nói còn đang ái muội thôi sao, sao chuyển sang chính thức luôn rồi?
Hoắc Cần vẫn luôn cảm thấy Trần Cảnh Hoa chỉ là khuyết thiếu kinh nghiệm thực tế, cho nên mới thua trong tay hắn, không nghĩ đến ánh mắt còn kém như vậy, lại thích một nữ nhân đầu óc có bệnh. Nhưng hắn vẫn thực lễ phép chúc phúc:
- Hai người rất xứng đôi, chúc mừng.
Trước kia giao tiếp với nhau, Hoắc Cần luôn bộ dạng vân đạm khinh phong bình tĩnh cho nên Trần Cảnh Hoa cũng không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Trần Cảnh Hoa cố ý nói tiếp:
- Lại nói tiếp, anh cùng Thanh Diệp trước kia đều từ một thôn ra tới. Chắc trước kia cũng quen biết nhau?
Hoắc Cần gật đầu:
- Xác thực là có quen biết, nhưng không thân.
Tô Nguyên Nguyên vội vàng gật đầu:
- Không thân.
Trần Cảnh Hoa nghe vậy thì hoài nghi nhìn về phía Lý Thanh Diệp, lại thấy mặt cô ta đầy nan kham cùng thống khổ nhưng lại không có chột dạ. Hắn liền áp xuống nghi hoặc trong mình còn cười nói với Hoắc Cần:
- Bạn nữ bên cạnh của anh, sao không giới thiệu một chút đi?
Hoắc Cần giới thiệu nói:
- Bạn nữ của tôi, tiểu thư Tưởng An Nam.
Tưởng An Nam hào phóng khéo léo cười với Trần Cảnh Hoa.
Nghe Hoắc Cần giới thiệu, Trần Cảnh Hoa liền càng xác nhận Hoắc Cần đối xử khác biệt đối với Lý Thanh Diệp. Làm trò trước mặt Lý Thanh Diệp không gọi vị Tưởng tiểu thư này là bạn gái mà là bạn nữ.
Nhìn sắc mặt mất tự nhiên của Lý Thanh Diệp, Trần Cảnh Hoa trong lòng lại có chút ghen tuông, nắm tay cô cười nói:
- Tôi dẫn bạn gái mình đi gặp mấy bằng hữu cũ đây, xin lỗi không tiếp được.
Sau đó nắm tay Lý Thanh Diệp đi rồi.
Tô Nguyên Nguyên nhìn bóng dáng họ mà cảm khái nói:
- Thật xứng đôi nha.
Cứ ở bên nhau như vậy đi, đừng tới gây họa cho anh trai của cô là được rồi.
Đột nhiên, bụng cô lại ục ục kêu. Tưởng An Nam cười kéo tay cô nói:
- Bé đói bụng rồi sao, chị cũng sớm đói bụng rồi, chúng ta cùng đi ăn gì đó đi, để anh em đi xã giao.
- Được ạ.
Tô Nguyên Nguyên gật đầu tán thành:
- Anh hai, anh không cần vội đâu, em với chị An Nam đi ăn cái gì là được, không cần anh đi theo đâu.
Hoắc Cần:
- ---
Chờ Tô Nguyên Nguyên cùng Tưởng An Nam mang thức ăn đến ban công an tĩnh chuẩn bị ăn, đột nhiên phát hiện ở ban công đang có người ôm nhau.
Hai người sợ quá chạy nhanh khỏi chỗ đó.
Chờ phản ứng lại, Tô Nguyên Nguyên mới nhớ đến hai người kia mặc đồ giống nam nữ chủ.
888 nói:
- Chính là bọn họ.
Tô Nguyên Nguyên:
- ---Cái tiến độ này có phải quá nhanh rồi sao?
Không phải mới chuyển sang chính thức yêu nhau thôi sao?
Nhìn anh trai nhà mình còn đang một mình đi xã giao, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy đãi ngộ của nam chính cùng vai ác thực khác biệt quá đó.
Từ buổi yến hội trở về, mỗi ngày Tô Nguyên Nguyên đều có thể ăn không ít cẩu lương của nam nữ chủ.
Tuy mới bắt đầu hẹn hò nhưng tình cảm hai người tăng lên thực nhanh chóng, mới mấy ngày đã gắn bó keo sơn.
Chờ Tô Nguyên Nguyên kết thúc nghỉ hè, lên cấp hai thì hai người đã trở thành hôn phu hôn thê.
Đương nhiên, cái này vẫn là Trần Cảnh Hoa nói với bên ngoài thôi, cứ không được người nhà thừa nhận.
Trần gia từ nước ngoài đến, cho nên trong lòng họ vẫn luôn xem thường loại người không có gia thế bối cảnh như Lý Thanh Diệp. Huống chi cô ta còn là trợ lý của con trai mình.
Trong lòng họ đều cảm thấy Lý Thanh Diệp là hồ ly tinh, nhìn trúng gia sản Trần gia cho nên lợi dụng công việc để câu dẫn con trai họ.
Mà trong nguyên cốt truyện, Lý Thanh Diệp bởi vì là người nắm giữ chức vụ cao của tập đoàn Hoắc thị cho nên bọn họ đã quên đi xuất thân của cô ta, bởi vậy khi biết hai người bên nhau họ cũng không ngăn trở. Huống chi, Lý Thanh Diệp lúc ấy còn lợi dụng chức vụ ở Hoắc thị để đem lại vài món lời lớn cho Trần thị, hai người lén lút bên nhau, người Trần gia thậm chí còn thực tán đồng.
Hiện giờ đã không còn chức vị ở tập đoàn Hoắc thị cho nên cảnh ngộ Lý Thanh Diệp khác biệt với đời trước một trời một vực.
Nhưng với Trần Cảnh Hoa thiên chi kiêu tử này, hắn cũng rất có tính tình, người trong nhà càng phản đối, hắn lại càng muốn thành đôi với Lý Thanh Diệp. Thậm chí trong lén lút còn về quê với Lý Thanh Diệp. Vấn an cha mẹ của cô ấy.
Toàn bộ thôn Lý Tử hiện giờ bởi vì sự giúp đỡ của Hoắc Cần mà thay đổi rất lớn.
Hoắc Cần quyên tiền sửa đường cho quê quán, làm mọi người dễ dàng vào thành hơn. Từng nhà đều có làm buôn bán nhỏ, còn có một số người làm việc cho công ty của Hoắc Cần nữa.
Dù sao họ đều kiếm lời được không ít tiền.
Muốn nói duy nhất không thay đổi gì, thì đó là nhà Lý thợ mộc.
Mấy năm nay nhà Lý thợ mộc vẫn không có thay đổi gì, hơn nữa con gái bỏ nhà trốn đi đã trở thành trò cười trong thôn.
Nhưng hôm nay lại khác, đứa con gái bỏ trốn của nhà họ đã trở về. Không chỉ có thể, còn mang theo một người con rể nghe nói rất ghê gớm cùng về.
Nghe nói là ông chủ lớn từ nước ngoài trở về.
Cũng vì Trần Cảnh Hoa cùng về nhà với Lý Thanh Diệp, cho nên hai vợ chồng Lý thợ mộc đều không trách cứ việc bỏ trốn trước kia của Lý Thanh Diệp. Ngược lại đều giống như cha mẹ hiền từ vậy quan tâm cô mấy năm nay ở bên ngoài chịu khổ.
Lý Thanh Diệp nhìn ba mẹ nhiều năm không gặp, cô đỏ mắt. Đặc biệt là khi thấy người trong thôn đều ở nhà mới, mà chỉ có nhà mình vẫn là căn nhà đất khi trước, trong lòng càng thêm tự trách bản thân đã liên lụy người nhà.
Chờ một nhà ôn chuyện cũ xong, Lý Thanh Diệp mang Trần Cảnh Hoa đi dạo quanh thôn. Cô có chút sợ Trần Cảnh Hoa sẽ xem thường nhà mình.
- Nhà em thật ra như vậy.. là do em liên lụy.
Cô cúi đầu giải thích.
Trần Cảnh Hoa xác thật có chút chướng mắt nhà Lý Thanh Diệp. Không chỉ chướng mắt nhà cô nghèo, mà còn chướng mắt người thân của cô. Tuy hắn biết là không đúng, nhưng ở trong xương cốt tự giác nghĩ vậy.
Nhưng hắn yêu Lý Thanh Diệp, cho nên phải bao dung hết thảy, hắn an ủi cô:
- Thanh Diệp, sao có thể trách em được? Đừng nghĩ lung tung.
Ở hắn xem ra cái nhà này không giàu có là do đàn ông trong nhà không chịu lao động.
Lý Thanh Diệp lắc đầu:
- Không, thật sự do em liên lụy. Anh xem, người trong thôn đều xây nhà chỉ duy nhất nhà em.. Bởi vì trước đó Hoắc Cần mang theo người trong thôn đi kiếm tiền, nhưng bởi vì..
Cô càng nói càng khó chịu.
Trần Cảnh Hoa thế mới biết chuyện cũ này đó.
Nhìn trong thôn ai cũng xây nhà mới, chỉ duy nhất nhà của Lý Thanh Diệp là vẫn căn nhà cũ, Trần Cảnh Hoa càng thêm khinh thường cách làm người của Hoắc Cần.
Bởi vì yêu mà không được, lại trả đũa như vậy. Đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Người như vậy chú định là không đi xa được.
Trước khi về, Trần Cảnh Hoa còn giúp nhà Lý thợ mộc xây lại nhà mới.
Hắn muốn chứng minh, Lý Thanh Diệp lúc trước không chọn Hoắc Cần là chính xác.
Lý Thanh Diệp cùng Trần Cảnh Hoa về quê thăm cha mẹ đã khiến Trần phụ nổi giận lôi đình.