.
Minh nhìn những dấu chân trên đất mà ông lão để lại xung quanh mình, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo của lộ tuyến 7 bước lớn, chồng lên 7 bước nhỏ, cứ thế đan xen nhau, đều đặn.
Lúc này cậu giống như đứng giữa một đồ trận bằng bước chân vô cùng kỳ diệu, Minh nhìn từng vị trí một, trong đầu cậu cũng hiện lên thế bước của ông lão, thế là cậu bắt đầu thử nghiệm.
Ban đầu cậu di chuyển chậm rãi đập chồng lên từng dấu chân một mà ông lão để lại, cậu bắt đầu tính toán vẽ ra đồ hình chòm sao Đại Hùng và Tiểu Hùng trong đầu, rồi áp xuống dấu chân dưới mặt đất.
Từ từ, từng chút một, vô cùng cẩn thận, sợ vội vã sẽ tạo ra dấu chân khác phá vỡ đồ hình tuyệt đẹp tuyệt hoàn hảo này.
Ánh mặt trời tỏa rạng, len qua từng khóm cây tán lá, bóng cậu cũng trải dài trên mặt đất, từ từ vẽ thành một vòng cung tròn trên mặt đất.
Ông lão lúc này đã lui ra xa nhìn cậu, biết cậu đang trong trạng thái diệu huyền, liền chỉ im lặng nhìn, sợ đánh thức cậu khỏi trạng thái vi diệu này.
Minh cứ di chuyển từng chút một, quen rồi thì đi nhanh hơn dần, động tác thoăn thoắt, nhìn từ xa như một người đang đi vòng vòng quanh một tâm điểm tưởng tượng, quái lạ, nhưng cũng toát lên vận vị khó nói nên lời.
Với trí nhớ siêu việt lúc này của tu sĩ đã tu luyện thần thức, mà thần thức cậu sau đêm ở nhà thờ hấp thụ năng lượng niềm tin của giáo dân ở đó, đã sáng rực rỡ và to lớn hơn xưa rất nhiều, khiến tư duy vận động trong đầu cậu càng nhanh nhạy và thông suốt rõ ràng hơn gấp nhiều lần.
Cậu lúc này giống như đã biến cước bộ thành một thói quen di chuyển, như thể nó ghi nhập vào trong tư duy vận động của cậu vậy, đến nỗi cậu không cần cố ý di chuyển, thân người cũng chuyển di đúng theo đồ hình dấu chân bên dưới, không chệch đi một chút nào.
Lúc này đây, Minh không chú tâm vào bước chân nữa, mà cậu đang lẩm lẩm đọc lại khẩu quyết của ông lão vừa nãy, càng đọc càng thấy mình rơi vào một cảm giác vi diệu quen thuộc, giống như khi đọc quyển sách chép Thanh Tĩnh Kinh vậy.
Do đã từng quen thuộc, nên cậu vào ‘trạng thái đặc biệt’ này rất nhanh.
Không những vậy, cậu đang bắt đầu lý giải khẩu quyết.
Chòm sao Đại Hùng là Dương, 7 bước đi từ khởi đầu đến đến thúc, chuyển sang 7 bước Tiểu Hùng là Âm, rồi từ 7 bước Âm lại đi sang 7 bước Dương. Đây là lúc đầu ông lão bước theo thuận dòng, Âm Dương Dương Âm nối liền không dứt.
Bước chân cậu từ từ trở nên nhanh vô cùng, tuy không đến nỗi để lại tàn ảnh như ông lão, nhưng mức vận động lúc này đã vượt xa tốc độ người thường, từng vòng từng vòng được cậu bước ra, khởi đầu lại kết thúc, lại khởi đầu..
Tuy nhanh đến chóng mặt nhưng dấu chân bên dưới không lệch một chút nào so với dấu chân ông lão để lại.
Do cậu luyện tập quá nhiều mà dấu chân bây giờ đã lún sâu vào đất hơn rất nhiều so với ban đầu ông lão chỉ là để lại phớt nhẹ dấu trên nền.
Không biết qua bao lâu, động tác cậu mới chậm dần lại, thân thể có chút liêu xiêu, cuối cùng Minh phải nhảy ra ngoài vòng để tránh làm hư dấu chân bên trong, bởi vì này cậu đã cạn kiệt linh lực, thần thức lẫn sức lực.
Nhảy ra ngoài vòng, vừa mới thở dốc lấy lại hơi, thì mới nhận ra trời đã sập tối tự lúc nào, mà cả người cậu lúc này lại toát ra mùi thối và lớp nhớp nháp đen tạp khí.
Cậu mới nhận ra đây cũng là một môn Luyện Thể, lại liên tưởng đến, có lẽ ông lão nói mỗi sáng ông lão công phu là luyện môn Bộ Pháp này.
Nghĩ tới đây làm cậu thấy xấu hổ, vì mấy ngày trước chính cậu đã chê không chịu học môn Bộ Pháp huyền vi mà ông lão bảo là ‘dưỡng sinh’ này, cảm thấy chính bản thân mình có chút tức cười.
Đang mải suy nghĩ cùng nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng ông lão vang lên, ông vừa nói ra từ phía trong nhà.
“Luyện xong rồi thì đi tắm rửa cho sạch mùi rồi vào đây ăn, nhớ đi tắm ở suối xa đừng lội xuống ao cọ rửa nữa, tạp khí để lại trong ao làm dơ nước, cá cũng không sống nổi đâu.”
Minh vừa nghe liền hiểu ra ngay, hèn chi thái độ của sư huynh ông lão sáng nay có chút ‘không vui’ với cậu.
“Dạ, con biết rồi ông, con đi ngay đây, chốc con về liền”
Minh hiểu ra chuyện, liền chạy thẳng một mạch, không dám ở lại lâu.
..
Cậu không rành không vực này, làm gì biết con suối ở đâu đâu, thế là đánh một vòng ra phía sau nhà, từ đằng xa quan sát ao cá.
Không hiểu sư huynh ông lão đào cái ao này mất bao lâu vì cậu nhìn thấy nó khá là rộng, nước được dẫn từ một con thác nhỏ đổ xuống, kỳ lạ là nước đổ liên tục mà không thấy cái ao này đầy tràn ra ngoài, mực nước ngày đêm cũng vẫn giữ nguyên như vậy, cậu đoán thầm phải có mạch nước ngầm.
Nhưng việc đó không quan trọng lúc này, giờ cậu phải tìm ra con suối mà ông lão bảo, thế là Minh nhìn theo con thác chỗ ao cá mà tính toán đường đi men theo, cậu nghĩ đi ngược lên kiểu gì cũng tìm được đầu nguồn.
Cậu bắt đầu di chuyển, xuyên qua đám cây rừng rậm rạp, leo lên sườn dốc núi, mừng là cậu đã luyện khí tầng 4, lại cũng đã Luyện Thể, nên sức đã mạnh hơn lúc đầu vào đây nhiều.
Thoăn thoắt leo qua con dốc nhỏ, đến một vùng đồi núi trập trùng, cậu quan sát đúng thật là có con thác lớn ở phía xa xa, mà nó đổ xuống vùng nước bên dưới, từ vùng nước đó mới rẽ nhánh chảy về chỗ ao cá.
Đã xác định vị trí, Minh bắt đầu băng rừng đi về vùng nước rộng lớn đó.
Dưới ánh trăng mờ mờ, cả vùng thác nước rộng lớn lộ diện trước mắt Minh, xuyên qua hết đám cây, là đã tới vùng thác bên dưới, mặt đất phủ đầy những viên đá nhỏ, tròn tròn.
Lần đầu tiên Minh mới có cảm giác tự do tự tại giữa thiên nhiên thế này, hơi nước cùng khí hậu trong rừng cuối năm, mang lại một không gian tuyệt diệu khó tả nên lời.
Không chừng chờ, cậu cởi hết quần áo để trên bờ, rồi phóng nhanh xuống làn nước mát lạnh.
Vẫy vùng một hồi cho thỏa thích, ban đầu cậu vốn không biết bơi, nhưng xuống nước mới nhận ra bản thân đã thông qua luyện khí mà nén hơi được rất lâu, lại sức lực tay chân cũng mạnh hơn xưa rất nhiều, dễ dàng tạo ra lực đẩy di chuyển trong nước.
Phát hiện ra điều này, càng làm cậu thích thú bơi qua bơi lại dưới làn nước, một cảm giác tự do tự tại đến tuyệt vời.
Mãi một lúc sau, cậu nhìn đám đen đen trên da mới nhớ ra mục đích tới đây của mình, mới bắt đầu kỳ cọ lớp tạp khí đen bẩn bám bên ngoài da, vừa kỳ vừa quan sát cơ thể bao quanh bởi làn nước trong vắt, cùng ánh trăng mờ.
Vốn dĩ trước đây cậu do không tập thể dục thể hình, lại thuộc loại người ít vận động, nên cũng không có cơ gì múi gì, lại thêm thừa mỡ, nên cơ thể có trông hơi không được thon gọn. Vậy là chỉ thông qua tu luyện, luyện hóa thân thể tẩy trừ tạp khí, không chỉ sức lực cậu mạnh hơn mà dáng người cũng được rèn luyện, thông qua Luyện Thể, linh lực không chỉ tẩy trừ tạp khí, mà lượng mỡ thừa cùng chất độc hại tồn dư trong cơ thể cũng thông qua đó bị đẩy ra bên ngoài.
Minh chạm vào từng khối cơ bụng, xem đường nét cơ thể ẩn ẩn những khối cơ, không quá lồ lộ mà ẩn hiện dưới da, cùng khung xương cũng trở nên phát triển rắn chắc, vạm vỡ hơn, không to mà lại cho một cảm giác nội liễm..
Xem cơ thể mình dưới ánh trăng trắng mờ xuyên qua làn nước, mà cậu có cảm giác huyền huyễn thế nào ấy, lắc lắc đầu, không để ý nữa, dáng người đẹp hơn thì càng tốt chứ có sao đâu, cậu chính là nghĩ như vậy..
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
Minh nhìn những dấu chân trên đất mà ông lão để lại xung quanh mình, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo của lộ tuyến 7 bước lớn, chồng lên 7 bước nhỏ, cứ thế đan xen nhau, đều đặn.
Lúc này cậu giống như đứng giữa một đồ trận bằng bước chân vô cùng kỳ diệu, Minh nhìn từng vị trí một, trong đầu cậu cũng hiện lên thế bước của ông lão, thế là cậu bắt đầu thử nghiệm.
Ban đầu cậu di chuyển chậm rãi đập chồng lên từng dấu chân một mà ông lão để lại, cậu bắt đầu tính toán vẽ ra đồ hình chòm sao Đại Hùng và Tiểu Hùng trong đầu, rồi áp xuống dấu chân dưới mặt đất.
Từ từ, từng chút một, vô cùng cẩn thận, sợ vội vã sẽ tạo ra dấu chân khác phá vỡ đồ hình tuyệt đẹp tuyệt hoàn hảo này.
Ánh mặt trời tỏa rạng, len qua từng khóm cây tán lá, bóng cậu cũng trải dài trên mặt đất, từ từ vẽ thành một vòng cung tròn trên mặt đất.
Ông lão lúc này đã lui ra xa nhìn cậu, biết cậu đang trong trạng thái diệu huyền, liền chỉ im lặng nhìn, sợ đánh thức cậu khỏi trạng thái vi diệu này.
Minh cứ di chuyển từng chút một, quen rồi thì đi nhanh hơn dần, động tác thoăn thoắt, nhìn từ xa như một người đang đi vòng vòng quanh một tâm điểm tưởng tượng, quái lạ, nhưng cũng toát lên vận vị khó nói nên lời.
Với trí nhớ siêu việt lúc này của tu sĩ đã tu luyện thần thức, mà thần thức cậu sau đêm ở nhà thờ hấp thụ năng lượng niềm tin của giáo dân ở đó, đã sáng rực rỡ và to lớn hơn xưa rất nhiều, khiến tư duy vận động trong đầu cậu càng nhanh nhạy và thông suốt rõ ràng hơn gấp nhiều lần.
Cậu lúc này giống như đã biến cước bộ thành một thói quen di chuyển, như thể nó ghi nhập vào trong tư duy vận động của cậu vậy, đến nỗi cậu không cần cố ý di chuyển, thân người cũng chuyển di đúng theo đồ hình dấu chân bên dưới, không chệch đi một chút nào.
Lúc này đây, Minh không chú tâm vào bước chân nữa, mà cậu đang lẩm lẩm đọc lại khẩu quyết của ông lão vừa nãy, càng đọc càng thấy mình rơi vào một cảm giác vi diệu quen thuộc, giống như khi đọc quyển sách chép Thanh Tĩnh Kinh vậy.
Do đã từng quen thuộc, nên cậu vào ‘trạng thái đặc biệt’ này rất nhanh.
Không những vậy, cậu đang bắt đầu lý giải khẩu quyết.
Chòm sao Đại Hùng là Dương, 7 bước đi từ khởi đầu đến đến thúc, chuyển sang 7 bước Tiểu Hùng là Âm, rồi từ 7 bước Âm lại đi sang 7 bước Dương. Đây là lúc đầu ông lão bước theo thuận dòng, Âm Dương Dương Âm nối liền không dứt.
Bước chân cậu từ từ trở nên nhanh vô cùng, tuy không đến nỗi để lại tàn ảnh như ông lão, nhưng mức vận động lúc này đã vượt xa tốc độ người thường, từng vòng từng vòng được cậu bước ra, khởi đầu lại kết thúc, lại khởi đầu..
Tuy nhanh đến chóng mặt nhưng dấu chân bên dưới không lệch một chút nào so với dấu chân ông lão để lại.
Do cậu luyện tập quá nhiều mà dấu chân bây giờ đã lún sâu vào đất hơn rất nhiều so với ban đầu ông lão chỉ là để lại phớt nhẹ dấu trên nền.
Không biết qua bao lâu, động tác cậu mới chậm dần lại, thân thể có chút liêu xiêu, cuối cùng Minh phải nhảy ra ngoài vòng để tránh làm hư dấu chân bên trong, bởi vì này cậu đã cạn kiệt linh lực, thần thức lẫn sức lực.
Nhảy ra ngoài vòng, vừa mới thở dốc lấy lại hơi, thì mới nhận ra trời đã sập tối tự lúc nào, mà cả người cậu lúc này lại toát ra mùi thối và lớp nhớp nháp đen tạp khí.
Cậu mới nhận ra đây cũng là một môn Luyện Thể, lại liên tưởng đến, có lẽ ông lão nói mỗi sáng ông lão công phu là luyện môn Bộ Pháp này.
Nghĩ tới đây làm cậu thấy xấu hổ, vì mấy ngày trước chính cậu đã chê không chịu học môn Bộ Pháp huyền vi mà ông lão bảo là ‘dưỡng sinh’ này, cảm thấy chính bản thân mình có chút tức cười.
Đang mải suy nghĩ cùng nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng ông lão vang lên, ông vừa nói ra từ phía trong nhà.
“Luyện xong rồi thì đi tắm rửa cho sạch mùi rồi vào đây ăn, nhớ đi tắm ở suối xa đừng lội xuống ao cọ rửa nữa, tạp khí để lại trong ao làm dơ nước, cá cũng không sống nổi đâu.”
Minh vừa nghe liền hiểu ra ngay, hèn chi thái độ của sư huynh ông lão sáng nay có chút ‘không vui’ với cậu.
“Dạ, con biết rồi ông, con đi ngay đây, chốc con về liền”
Minh hiểu ra chuyện, liền chạy thẳng một mạch, không dám ở lại lâu.
..
Cậu không rành không vực này, làm gì biết con suối ở đâu đâu, thế là đánh một vòng ra phía sau nhà, từ đằng xa quan sát ao cá.
Không hiểu sư huynh ông lão đào cái ao này mất bao lâu vì cậu nhìn thấy nó khá là rộng, nước được dẫn từ một con thác nhỏ đổ xuống, kỳ lạ là nước đổ liên tục mà không thấy cái ao này đầy tràn ra ngoài, mực nước ngày đêm cũng vẫn giữ nguyên như vậy, cậu đoán thầm phải có mạch nước ngầm.
Nhưng việc đó không quan trọng lúc này, giờ cậu phải tìm ra con suối mà ông lão bảo, thế là Minh nhìn theo con thác chỗ ao cá mà tính toán đường đi men theo, cậu nghĩ đi ngược lên kiểu gì cũng tìm được đầu nguồn.
Cậu bắt đầu di chuyển, xuyên qua đám cây rừng rậm rạp, leo lên sườn dốc núi, mừng là cậu đã luyện khí tầng 4, lại cũng đã Luyện Thể, nên sức đã mạnh hơn lúc đầu vào đây nhiều.
Thoăn thoắt leo qua con dốc nhỏ, đến một vùng đồi núi trập trùng, cậu quan sát đúng thật là có con thác lớn ở phía xa xa, mà nó đổ xuống vùng nước bên dưới, từ vùng nước đó mới rẽ nhánh chảy về chỗ ao cá.
Đã xác định vị trí, Minh bắt đầu băng rừng đi về vùng nước rộng lớn đó.
Dưới ánh trăng mờ mờ, cả vùng thác nước rộng lớn lộ diện trước mắt Minh, xuyên qua hết đám cây, là đã tới vùng thác bên dưới, mặt đất phủ đầy những viên đá nhỏ, tròn tròn.
Lần đầu tiên Minh mới có cảm giác tự do tự tại giữa thiên nhiên thế này, hơi nước cùng khí hậu trong rừng cuối năm, mang lại một không gian tuyệt diệu khó tả nên lời.
Không chừng chờ, cậu cởi hết quần áo để trên bờ, rồi phóng nhanh xuống làn nước mát lạnh.
Vẫy vùng một hồi cho thỏa thích, ban đầu cậu vốn không biết bơi, nhưng xuống nước mới nhận ra bản thân đã thông qua luyện khí mà nén hơi được rất lâu, lại sức lực tay chân cũng mạnh hơn xưa rất nhiều, dễ dàng tạo ra lực đẩy di chuyển trong nước.
Phát hiện ra điều này, càng làm cậu thích thú bơi qua bơi lại dưới làn nước, một cảm giác tự do tự tại đến tuyệt vời.
Mãi một lúc sau, cậu nhìn đám đen đen trên da mới nhớ ra mục đích tới đây của mình, mới bắt đầu kỳ cọ lớp tạp khí đen bẩn bám bên ngoài da, vừa kỳ vừa quan sát cơ thể bao quanh bởi làn nước trong vắt, cùng ánh trăng mờ.
Vốn dĩ trước đây cậu do không tập thể dục thể hình, lại thuộc loại người ít vận động, nên cũng không có cơ gì múi gì, lại thêm thừa mỡ, nên cơ thể có trông hơi không được thon gọn. Vậy là chỉ thông qua tu luyện, luyện hóa thân thể tẩy trừ tạp khí, không chỉ sức lực cậu mạnh hơn mà dáng người cũng được rèn luyện, thông qua Luyện Thể, linh lực không chỉ tẩy trừ tạp khí, mà lượng mỡ thừa cùng chất độc hại tồn dư trong cơ thể cũng thông qua đó bị đẩy ra bên ngoài.
Minh chạm vào từng khối cơ bụng, xem đường nét cơ thể ẩn ẩn những khối cơ, không quá lồ lộ mà ẩn hiện dưới da, cùng khung xương cũng trở nên phát triển rắn chắc, vạm vỡ hơn, không to mà lại cho một cảm giác nội liễm..
Xem cơ thể mình dưới ánh trăng trắng mờ xuyên qua làn nước, mà cậu có cảm giác huyền huyễn thế nào ấy, lắc lắc đầu, không để ý nữa, dáng người đẹp hơn thì càng tốt chứ có sao đâu, cậu chính là nghĩ như vậy..
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?