Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 70



.

Mặt trời lên từ đằng đông đã lâu, chim chóc gọi nhau, rừng cây tràn ngập tiếng hoạt động thiên nhiên hoang dã.

Minh lúc này mới dậy, đêm qua cậu uống quá nhiều, ngủ lúc nào cũng không hay, cũng không biết làm sao về phòng được.

Sáng ra chỉ thấy mọi thứ, từ hai hộp đựng kiếm, 1 cái túi đeo của cậu và cái túi mới ông lão tặng, đều được sắp xếp ngăn nắp, để trên bàn cạnh giường.

Cậu ngồi dậy, xuống giường.

Vừa đứng lên thì chợt phát hiện cả người sức sống căng tràn, linh lực sung mãn, liền lấy làm lạ.

Thói quen mở điện thoại kiểm tra Cấu Trúc một vòng, bất ngờ thấy cậu đã Luyện Khí Tầng 8, cùng trong người không có một chút xíu tạp khí nào, vô cùng quái, khiến cậu nghĩ mãi cũng không ra lý do tại sao, trong khi quỹ tích vẫn còn đúng 96%.

“Dù gì cũng là chuyện tốt” - cậu lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.

Minh đi tới bàn thu dọn đồ, cậu lấy Quyển Kinh Phật cũ, Hộp Bài Tarot, Kính Râm cùng con Búp Bê Phong Ấn bỏ qua túi đeo mà ông lão tặng, bên trong đã có sẵn quyển sách chép Thanh Tĩnh Kinh của thầy ông lão.

Rồi cậu lấy thanh kiếm gỗ từ hộp vuông đặt vào sang ống tròn đựng kiếm mà sư huynh ông lão mới làm.

Riêng điện thoại thì cậu bỏ vào túi đeo nhỏ bên hông mà Nhật tặng.

Xong đâu đó, vừa định mang theo tất cả lên đường, nhưng đột nhiên cậu khựng lại.

Cậu lại đặt chiếc túi cũ của mình, cùng hộp gỗ vuông lên giường, cậu không muốn rời đi hẳn.

Cậu còn muốn trở về nơi này, cũng giống như nhà ông lão ở núi Bà, nhà sư huynh ông cậu cũng đã đánh dấu vào Địa Điểm An Toàn trong Cấu Trúc nâng lên tổng thành #5.

Minh cảm nhận được nơi đây, cũng giống như nhà mình, một nơi an toàn, một chỗ mà cậu muốn dành thời gian ở lại.

Nghĩ thông suốt, liền bước ra ngoài.

Cậu đi rất chậm, như thể muốn lưu giữ từng chút một khung cảnh nơi này trong tâm.

Vừa ra ngoài cửa chính, ánh mặt trời chiếu soi rạng rỡ, đã thấy ông lão cùng sư huynh ông đứng chờ sẵn ở bóng râm dưới gốc cây nơi mảnh sân thường ngày cậu vẫn tập.

Từng vết kiếm còn rõ ràng, cả đồ hình dấu chân in sâu xuống nền đất, đều làm Minh nhớ đến những luyện tập, nhớ đến những ngày vừa rồi đã trải qua, tuy thời gian không dài nhưng trong lòng cậu đã có rất nhiều kỷ niệm cùng nơi này.

Ông lão cùng người đàn ông vẫy tay chào cậu, rồi khởi hành đi trước, không nói một lời, Minh cũng cất bước theo sau.

Từng hàng cây, mảnh đồi, vách núi, bỏ lại sau bước chân ba người.

Lần di chuyển này với Minh đã không khó khăn gì, cậu dễ dàng theo kịp bước chân hai người phía trước, xuyên qua rừng núi với tốc độ không chậm.

Mãi rất lâu sau, ông lão cùng sư huynh ông dừng lại ở một sườn dốc, Minh lúc này xa xa đã thấy ngôi nhà dân ở phía dưới.

Minh quay qua nhìn, thấy hai người mỉm cười, vẫy vẫy tay ra hiệu với cậu.

Minh cúi chào thật sâu cả hai.

Rồi hít một hơi dài, trước đi lao xuống bên dưới.

Minh không nhìn lại.

Cậu quyết tâm còn sẽ trở về..

Ông lão và sư huynh ông vẫn đứng đó lúc một lúc lâu sau khi Minh đã lên xe, chạy ra khỏi vùng núi này, không ai nói lời nào..

Rừng núi tĩnh mịch, hoang vu lại trở về dáng vẻ hoang vu, tĩnh mịch vốn có của nó.

..

Vùng núi nơi sư huynh ông lão ở, cách khá xa quê cậu.

Con đường từ rừng ra tới khu dân cư sinh sống bên ngoài, càng lúc càng đông người.

Cuối năm tiết trời ui ui, nhưng thấy sắc hiện ai cũng hân hoan.

Tuy Tết tây không phải là Tết truyền thống, theo thói quen từ lâu, người ta vẫn ăn mừng ngày này, mà hôm nay cũng đã là 31 tháng 12 rồi.

Minh chạy ra khỏi vùng hồ, lại đi vào con đường cắt ngang qua núi Bà, dẫn về quê cậu, cậu muốn thăm mẹ ngày cuối năm này, rồi mai sẽ lên thành phố sớm..

Ngôi nhà với giàn bông giấy phía trước vẫn vậy, quen thuộc trong lòng cậu.

Minh dắt xe vào trong với tiếng kêu inh ỏi của hai con chó, từ sân, cậu đã nghe mùi thức ăn cậu thích bay ra từ phía sau bếp.

Minh mỉm cười, nói lớn từ ngoài.

“Mẹ ơi con về rồi ạ”

..

Vừa về đến nhà cậu đã thay ra bộ quần áo mới, mấy hôm rồi mặc đúng một bộ, dơ rồi giặt, khô lại dơ tiếp, mà giặt cũng không có xà bông hay gì, lại dính mùi tạp khí, không phải dễ ngửi.

Lúc này cậu mang quần áo cũ lên sân thượng bỏ vào thau ngâm, rồi giặt tay, cậu không dám bỏ vào máy giặt, sợ cái mùi ngai ngái này bám vào máy.

Thu dọng xong hết thảy, cậu mới yên tâm, xuống nhà ăn trưa cùng mẹ.

‘Một ngày êm dịu trôi qua’, đó là cảm nhận của cậu, cảm giác bùi ngùi lúc sáng khi rời khỏi vùng núi cũng được xoa dịu phần nào..

Minh dành cả ngày bên mẹ, cùng mẹ đi siêu thị rồi vào chợ, mua đồ chuẩn bị cho Tết âm lịch năm nay đến sớm, nhà cửa trước đó cũng đã được dọn dẹp tươm tất.

Hôm nay cả nhà cùng nấu đồ ăn, dọn lên sân thượng, cùng ăn, quay quần đón giao thừa Tết tây.

Mảnh vườn của mẹ dưới những ngọn đèn nhấp nháy ánh vàng, treo dọc trên đầu, len qua giàn cây sử quân tử, khiến mọi thứ cũng lấp lánh theo, làm không gian cũng có chút mơ màng..

Trải qua cả buổi bày biện, nấu nướng, cuối cùng bàn ăn cũng dọn xong, với rất nhiều món cậu thích.

Mẹ, vợ chồng cô út, cùng cậu năm cũng có mặt, tuy còn thiếu mấy đứa em họ ở thành phố, cùng dì của cậu ở nước ngoài, dịp Tết âm mới về, nhưng không khí cũng vô cùng ấm áp, xum vầy và tràn ngập tiếng cười.

Chồng cô út nướng đồ ăn, trong khi mẹ với út thì hát karaoke, âm thanh vang vang phát ra từ cái loa kéo, những bài hát tình cảm nghe không hợp lắm với không khí chuyển giao sang năm này, nhưng Minh lại thấy rất vui vẻ.

Hai con chó cũng lăng xăng chạy qua chạy lại, lâu lâu giỡn nhau sủa vang trời, không gian nhộn nhịp ngày cuối năm..

Nhìn xa xa qua những sân thượng của những nhà xung quanh, thấy người ta cũng quây quần bên nhau dịp cuối năm, cùng bày bàn trên sân thượng, ăn uống, tiếng cụng ly vang vang khắp nơi, mà cũng có nhà hát karaoke, như nhà cậu.

Bỗng chốc cả khu vực sinh động hẳn lên, người ở đây ngoài những dịp lễ lộc như thế này, nhà nhà người lớn đều đi ngủ sớm, chỉ có người trẻ mới đi chơi la cà đêm khuya.

Mà nhân dịp này con cái trong nhà cũng quây quần tụi hội, hát ca vui đùa.

Đang ngồi ăn, cùng nói chuyện với mẹ, bỗng nghe tiếng xung quanh đều hò hét vang rền, rồi nâng ly chúc mừng.

Minh biết đã qua 12h giờ đêm, cũng đột ngột điện thoại cậu rung lên, không phải là điện thoại tải trò chơi, mà là chiếc điện thoại cũ.

Minh ngạc nhiên bấm mở lên xem, thấy báo hiệu có tin nhắn mới đến, là một dãy những tin nhắn chúc mừng của bạn cậu, đọc qua thì thấy có vẻ như là tin nhắn hàng loạt quen thuộc..

Cậu đọc từ từ, thấy có tin nhắn của Thành và Na, có cả tin của Huyền, cô bạn thân mà cậu hay gọi là ‘bạn đọc sách’ của cậu, vì sở thích đọc và học của hai người khá giống nhau, nên cậu hay giới thiệu sách cho cô bạn này đọc, lâu dần thành thân thiết.

Đọc và trả lời lại từng tin, đa số cũng là cậu chúc mừng ngược lại, đang nhắn thì bỗng điện thoại lại rung lên.

Minh ấn ra ngoài xem, thì thấy có tin nhắn mới đến từ một số điện thoại lạ.

Cậu ngạc nhiên bấm vào, tin nhắn hiện ra.

“Nhật đây, Chúc anh năm mới vui vẻ”

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?