Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 84



.

Minh sau khi lấy túi đeo của mình, liền bước đi vội ra khỏi cổng sắt chính của ngôi biệt thự tráng lệ xa hoa.

Vừa ra bên ngoài, luồng gió dịu mát mang theo hơi đêm của đất trời, cùng sự tĩnh lặng của đêm đen không một bóng người, làm cậu thấy dễ chịu hơn nhiều, như vừa thoát khỏi một chốn ngục tù giam hãm tinh thần con người.

Minh cứ đi bộ như vậy, qua hết dãy xe hơi sang trọng nhưng trống rỗng vô hồn bên ngoài.

Bước qua khỏi khu vực chốt bảo vệ, lúc này những người bảo vệ cũng nhận ra cậu, chỉ lấy làm hiếu kỳ lúc vào thì có xe, có gái đẹp đón rước, sao lúc này ra về lại đi bộ một mình, lửng thửng như vậy.

Lời qua tiếng lại, bàn tán xôn xao..

Minh cũng không quan tâm, phía ngoài khu vực này luôn có xe taxi chờ sẵn, cậu cũng lên đại một chiếc, về lại khu quận cũ.

Kéo cánh cửa kính của ô tô xuống, cho gió bên ngoài lùa vào.

Cảnh vật xung quanh tràn vào đôi mắt cậu, xe cộ đông đúc cùng nhiều tiếng động hỗn loạn vang vào tai cậu bỗng nhiên có chút làm cậu thoát ra khỏi tâm trạng trống rỗng, ủ dột..

Cậu cứ thế nhìn dòng người, nhìn cuộc sống chuyển động xung quanh, chẳng có suy nghĩ hay chủ ý gì

Cậu cứ nhìn như vậy.

Nhìn đời sống trôi qua..

Mãi đến khi chiếc xe dừng lại, giọng tài xế có chút rung rẩy gọi cậu, Minh mới giật mình.

“Anh, anh gì ơi, đến.. đến nơi anh đặt rồi..”

Minh nhìn thấy người tài xế sợ sệt, cậu cũng có chút hiểu ra.

Ai đời đêm khuya thế này, lại đặt xe chở tới một cây đa lớn ở quận cũ, vốn lâu đời với những truyền thuyết đô thị, bên dưới cây đa còn có một miếu thờ, bên trong ngọn đèn dầu lay lắt cháy.

Ai gặp tình trạng này cũng sẽ sợ, không sợ ma quỷ, cũng sợ bị cướp giật các thứ.

Minh nhanh chóng trả liền, nói cảm ơn rồi bước xuống, người tài xế còn không kịp đếm tiền, vội vàng lái xe phóng thật nhanh ra khỏi khu vực mù mịt tối này..

“Chào cậu, chào Xuyến Chi, xem ra cô đã thành công hóa Linh.”

Minh nhìn về phía chỗ miếu nhỏ, thì thấy một thân ảnh cụ già hiện lên, trông hoàn toàn tương tự như tượng đá được thờ bên trong, cân đai áo mão, khuôn mặt hiền từ..

Cậu nhận ra đây là chân thân Thổ Công, liền lễ phép chào.

“Con chào ông ạ, tối đến còn làm phiền ông.”

Xuyến Chi lúc này cũng vừa từ chiếc nhẫn trên tay cậu thoát ra, hiện lên, đứng bên cạnh cậu.

Minh cũng mỉm cười quay qua nhìn cô, lúc nãy nghe Thổ Công nói, cùng với nhớ tới lúc cô hấp thụ nguồn năng lượng còn lại sau khi tịnh hóa chấp niệm tiến hóa, và trạng thái ‘chân thật’ của cô ngay sau đó, cậu liền hiểu, cũng quay qua nói.

“Chúc mừng Xuyến Chi đã thành công hóa Linh”

Xuyến Chi chào ông lão xong, nghe cậu nói, cũng quay sang bái một bái thật sâu, làm Minh giật mình.

Cô mới nói tiếp.

“Tất cả là nhờ Minh, nếu không Chi cũng không thành công hiển hóa nhân thể, cũng xin lỗi vì chưa được sự cho phép của Minh mà đã tự tiện hấp thu nguồn năng lượng từ chấp niệm tiến hóa kia..”

“Xuyến Chi cũng giúp Minh, nếu không có Xuyến Chi, Minh cũng không hoàn thành được việc tịnh hóa, càng không còn sống sót, có mặt ở đây lúc này.”

“Đây hoàn toàn là điều Xuyến Chi nên có được, thậm chí còn không đủ để tạ ơn Xuyến Chi..”

Dừng một lát, như cảm giác được điều gì, Minh hỏi.

“Xuyến Chi dự định sắp tới thế nào?”

Cô gái mặc váy trắng, gương mặt thanh tú, dịu dàng, mỉm cười nhìn Minh, trả lời chân thành.

“Hiện giờ Chi đã có nhân thể, tuy chỉ là trạng thái Linh, nhưng đã phá vỡ được ràng buộc của chấp niệm, cũng đã không bị thiên địa bài xích, có thể tu luyện linh lực như tu sĩ, mà không cần phải thông qua hấp thụ công đức tu luyện chuyển hóa nữa..”

“Chi dự định sẽ rời đi, Chi muốn quan sát thế giới này, Chi muốn..”

“Chi muốn được trải nghiệm cuộc đời của chính mình..”

Minh nhìn cô, nghe giọng nói đầy khao khát của cô về một cuộc sống mới, một cuộc đời mới, trải nghiệm một thứ gì đó cô chưa từng được tiếp xúc cảm nhận qua.

Vì cô bây giờ đây chính là Xuyến Chi, một ‘thực thể’ độc lập, một sinh mệnh như bao sinh mệnh khác sống giữa đất trời.

Cậu cũng mừng cho cô, cùng hiểu quyết định của cô.

Chính cậu dường như cũng nghĩ đến điều gì..

Xuyến Chi nhìn Minh, cô vô cùng biết ơn chàng trai này, nếu không có cậu, cô có lẽ không thể trải qua cảm giác mình thật sự sống như lúc này, cô lại nói.

“Trước khi đi, Chi có món quà tặng Minh, đây là phương pháp tu luyện công đức mà ngày xưa ông lão pháp sư truyền cho Chi, cùng với ký ức cùng công pháp tu luyện của chấp niệm tiến hóa, mà Chi hấp thụ năng lượng bị tịnh hóa lúc nãy, còn lưu lại..”

“Đây là thứ quý giá nhất hiện giờ Chi có thể có, để đền đáp cho Minh, tuy không thể nào đủ đáp đền công ơn, nhưng Minh xin vui lòng nhận lấy nó.”

Nói lời, cô lại một lần nữa bái cậu, cùng đột ngột, có một đốm ánh sáng từ trán cô bay ra chạm vào trán Minh rồi hòa tan vào thần thức cậu.

Thổ Công đứng quan sát tất cả, ông chẳng nói gì, chỉ im lặng mỉm cười hiền hậu.

Ông cũng mừng thầm cho Xuyến Chi, không như ông bản thể là một bức tượng đá, không thể rời đi nếu chưa tu luyện hóa nhân thật sự.

Bản thể của Xuyến Chi là thần trí sinh ra từ chấp niệm, cô chỉ cần tịnh hóa cắt đứt được sự ràng buộc của chấp niệm cũ, đúc lại thân thể mới gọi là Linh, liền có thể tự do đi đến khắp mọi nơi đất trời..

Ánh trăng tròn chiếu soi, sáng bừng lên toàn bộ không gian.

Cảnh vật bỗng trở nên huyền ảo trong mắt nhìn..

..

Minh khi về đến nhà, đêm đã rất khuya sang ngày..

Trăng 16 còn tròn và sáng hơn hôm qua rất nhiều.

Trong nhà đã tắt đèn, ba cậu có lẽ đã ngủ.

Minh nhè nhẹ, mở cổng, đi qua mảnh vườn.

Thấy ngọn đèn nhỏ ở cửa chính vẫn mở, biết ba để đèn cho cậu về.

Cảm giác có người chờ khi trở về, thật sự làm trong lòng cậu thấy ấm áp vô cùng.

Có chút gì đó cảm giác như mình không cô đơn khi trở về nhà, lúc đó mới chính là trở về nhà thật sự..

Minh cẩn thận không phát ra tiếng động, khi mở khóa cửa chính.

Trước khi lên phòng cũng tắt đi ngọn đèn chờ cậu.

Sáng mai ba thức dậy từ dưới nhà đi lên, thấy ngọn đèn đã tắt, sẽ biết ngay cậu đã về nhà an toàn..

..

Đêm nay trôi qua quá dài, ban đầu những tưởng cậu đã tính toán hoàn hảo mọi sự, giảm thiểu khả năng nguy hiểm của mình và người khác.

Nhưng ai dè đâu, dường như sự an toàn của cậu, lại nằm dưới sự tính toán của người khác nữa..

Cảm giác không tự bảo vệ được cho mình và người mình quan tâm, do bởi thực lực yếu ớt của bản thân, lại càng làm chính cậu thấy phiền lo.

Ngã người xuống chiếc ghế dài, gỡ kính râm, nhìn ra khoảng ban công cậu vừa mở toang cho ánh trăng cùng hơi đêm vào phòng.

Cậu không mở đèn, chỉ để cho cả căn phòng sáng lên nhập nhoạng nhờ ánh trăng mười sáu.

Minh cứ nằm vậy nhìn vào khoảng không, thẫn thờ.

Chẳng biết nghĩ gì..

Một chốc sau.

Cậu ngồi dậy.

Xốc lại tinh thần.

Lẩm bẩm.

“Đừng bao giờ phản bội bản tâm mình.”

“Đừng bao giờ phản bội bản tâm mình..”

“Đừng bao giờ phản bội bản tâm mình…”

Minh cứ lẩm bẩm, lẩm bẩm.

Cậu suy ngẫm cái gọi là bản tâm của chính cậu?

Quả thật hơn tháng trôi qua, kể từ lúc tình cờ tải trò chơi < In Another World > này về, rồi dần mở ra cánh cửa huyền ảo, thông tin về những thế giới khác lần lượt đến với cậu.

Cậu cũng được tiếp xúc tu luyện công pháp, khám phá những bí ẩn xung quanh, cùng với bao hiểm nguy ẩn tàng, rình rập trong mỗi bước trên con đường..

Lúc này đây cậu đang suy ngẫm lại, những tháng ngày vừa qua, cậu đã làm gì?

Minh còn nhớ như in cái cảm giác của buổi sáng sớm hôm đó ngồi trên sân thượng, lúc cậu thừ người ngồi nhìn màn sương mờ mịt che khuất cả ánh rạng đông.

Sự trống rỗng, chán chường lúc đó..

Cái cảm giác cậu dường như không thuộc về nơi nào..

Nhất là sự tự cảm thấy, cậu đang không thật sự sống cho chính bản thân mình..

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?