Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 89



.

“Sao em biết hay vậy Khoa?” - Minh nghe giọng quen thuộc cùng thái độ niềm nở của chàng trai, cậu không nhịn được bật cười nói qua điện thoại.

“Thì mấy lần anh nghỉ ngang được vài tuần, rồi cũng gọi lại cho em, mà lần nào gọi cũng là lại bảo cho anh chia gian cùng.”

Chàng thanh niên cũng cười, rồi mới nói tiếp.

“Mà em cũng như anh mà, nhớ nghề, em mở tiệm xăm rồi, nhưng mà cuối tuần nào cũng ra mở sạp, em nhớ cái không khí vui vẻ nơi này. Mà anh biết không, từ lúc anh không còn làm, khách hàng tới hỏi em quá trời, em cũng không dám cho họ số điện thoại của anh. Giờ anh ra làm lại, bảo đảm họ kéo tới nha..”

Minh cũng quen với tính tình chàng trai, nên cũng cười, im lặng nghe chàng trai nói như bắn rap không dừng.

“Anh còn nhớ địa điểm mà phải không? Hội chợ cuối tuần không dời đi đâu, vẫn ở chỗ cũ ấy, anh tới đi, em ở ngoài này sẵn rồi, đi vào tới khoảng giữa hội chợ là thấy em ngồi liền à..”

Sau khi nói địa điểm xong, chàng trai lại tám cùng cậu một hồi.

Mất một lúc sau mới cúp điện thoại vì có khách tới.

Minh bỏ điện thoại lại vào túi, lắc đầu cười, đúng là tính tình của Khoa cũng y vậy không khác chút nào.

Một cậu trai tâm huyết, cởi mở, vui tính, phóng khoáng, cùng, nói rất nhiều.

Ngày xưa lúc Minh mới bắt đầu ra hội chợ, chính Khoa là người đã giúp cậu rất nhiều, từ việc chỉ cách thuê gian hàng ở vị trí nào để có nhiều khách, rồi các cách để không bị người ta gạt, hay bị móc túi ở hội chợ..

Cuối cùng về sau, cậu cũng ghép gian chung với Khoa, rồi Khoa cũng lôi cậu đi hết hội chợ này tới hội chợ khác.

Thời gian đó vô cùng vui, cậu lang bạt kỳ hồ khắp nơi cùng nhóm hội chợ, chỉ tiếc là sau có biến cố từ việc cá nhân riêng của cậu, nên cậu không tham gia nữa, cũng không gặp lại Khoa.

Minh leo lên xe, chạy đi, giữa tiết trời đầu năm nắng nhạt.

Cậu vẫn nhớ đường tới khu hội chợ nằm ở bên hông một sân vận động.

..

Vừa chạy vào tới khuôn viên bãi giữ xe, đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình, cùng tiếng người xôn xao.

Minh vừa lái xe vào bãi vừa nhìn dòng người nối nhau len qua những gian hàng trang trí đèn hoa lấp lánh, đặt gần cạnh nhau, với vô vàn món hàng, đủ mọi chủng loại, từ quần áo, trang sức, giày dép, đồ trang trí, tới sách, tranh ảnh,..

Nơi này có gần như là đầy đủ những gì người trẻ tìm kiếm, mẫu mã cũng cập nhật luôn luôn.

Bước ra từ chỗ gửi, không khí tươi vui ở đây, làm cậu có chút cảm giác nhớ lại ngày xưa.

Minh đi qua hàng dài gian hàng, đi tới khu chính giữa.

Đứng từ xa đã thấy rất nhiều những bạn nữ vây quanh một cậu trai, cậu ta vừa cầm tay một cô gái vừa bóp túi mực trên tay mình, vẽ lên trên bàn tay cô gái những hình họa trang trí đông phương vô cùng đẹp mắt.

Còn các cô gái còn lại phần vì chờ tới lượt mình, phần vì ngắm nghía không rời mắt khỏi chàng thanh niên điển trai đeo kính cận, toát lên vẻ thư sinh kia.

Cậu vừa đi tới, nghe tiếng những cô gái bên cạnh xôn xao.

Khoa ngước mắt nhìn.

Thấy một người thanh niên cao dong dỏng, tóc dài búi thành cuộn sau đầu, mặc một chiếc quần jeans đen bó sát cùng với một cái áo thun đen rộng thùng thình so với người, cũng không giấu được tướng tá săn chắc của cậu ta.

Lại còn đeo một cặp kính râm đen gọng tròn, cùng cái túi đeo chéo, thêm cái ống gì đó sau lưng.

Đặc biệt là cái túi nhỏ đeo ở một bên hông chàng trai vô cùng đặc biệt, mà Khoa nhìn là muốn hỏi chàng trai mua ở đâu.

Bản thân Khoa cũng muốn có một cái.

Vừa thấy người thanh niên đi về phía mình, các cô gái xung quanh cũng dừng lại ánh mắt trên người thanh niên đó, chẳng hiểu sao Khoa lại thấy người đó, có chút quen quen.

Thấy người đó nở nụ cười chào mình, lại nhớ tới cuộc điện thoại vừa mới nhận được xong.

Khoa bất ngờ, đứng dậy, bước tới ôm người thanh niên kia thật chặt, rồi hồ hởi nói.

“Anh Minh, anh trông khác dữ vậy? Mới có mấy năm không gặp thôi mà bây giờ em đã không cao bằng anh rồi, với cả sao anh trắng vậy?” – Nói đoạn cậu trai nhoài người gần Minh, nói nhỏ.

“Em hỏi chút, anh có can thiệp thẩm mỹ, rồi kéo chân gì không? Sao gương mặt anh, cùng với chiều cao, nó..”

Không kịp để cậu ta nói tiếp, Minh giơ tay gõ vào đầu cậu ta một cái, hành động vô cùng quen thuộc, cùng nhuần nhuyễn.

Làm Minh nhớ tới ngày xưa cũng vậy, liền nói.

“Thời gian qua đi, ai mà chả thay đổi, đừng nói mấy chuyện này nữa, khách em đang chờ kìa.”

Khoa giật mình nhớ ra cô gái mình đang vẽ, lại chạy lại ngồi xuống xin lỗi rối rít, mà miệng của cậu ta cũng ngọt như mật, nói một chút là cô gái kia lại bật cười, rồi cậu ta lại tiếp tục vẽ, vừa vẽ vừa không quên nói với Minh.

“Em dọn sẵn bàn kế bên cho anh rồi đó, anh bày biện đi, có cần gì thì nói em nha, khách đông quá, một chút mình tám chuyện sau..”

Minh bật cười bước qua chỗ cậu, tới cái bàn kế bên, ngồi xuống.

Cậu chưa vội làm gì, liền ngó nghiêng xung quanh một lát, rồi phát hiện ra ở hội chợ không chỉ có một người vẽ Henna như Khoa, nhưng tiệm Khoa luôn luôn đông nhất, không chỉ vì cậu ta đẹp trai thu hút khách, mà còn thật là vì cậu ta vẽ vô cùng đẹp, khó có ai có tay nghề vẽ Henna vượt qua cậu ta được.

Minh cũng chú ý thấy bên trong hội chợ, có một chỗ xem bài Tarot khác, đúng là mấy năm nay, xem bói bài không phải là việc hiếm thấy như hồi xưa lúc cậu còn làm.

Minh cho tay vào túi đeo, lấy ra hộp bài, để lên bàn, mặt bàn đã được Khoa trải một tấm vải trang trí hoa văn trên nền đen rất đẹp, cậu ta cũng để sẵn tấm bảng trống, cùng cây viết lông cho cậu.

Minh có chút cảm thán vì cậu ta vẫn nhớ thói quen ngày xưa của cậu, từ tấm khăn trải bàn với cả tấm bảng ghi thông báo..

Minh cười, lấy bút viết lên tấm bảng.

“Một câu 200k”

Rồi đặt tấm bảng qua một bên, chỗ dễ cho người ta thấy nhất, xong cứ ngồi vậy chờ đợi.

Lúc nãy, khi cậu đụng trúng hộp bài, không hẳn là cậu muốn dùng nó chỉ vì mục đích kiếm tiền.

Điều cậu thật sự muốn bên cạnh việc có thêm thu nhập, còn là vì cậu muốn sử dụng bộ bài để mở khóa kỹ năng Bói Toán, như Cấu Trúc giới thiệu, ‘khi sử dụng bộ bài sẽ có xác suất mở ra kỹ năng chủ động Bói Toán’.

Nhưng thông qua lần trước sử dụng lên cậu, cậu đã dính vào tịnh hóa nguyền rủa trên cuộn da rắn mà vô tình bị một thế lực nào đó ở một Giới khác mang địch ý, khiến cậu cũng không dám loạn dùng.

Việc thông qua bộ bài xem bói cho người khác, cậu đoán có lẽ cũng sẽ có nguy cơ nào đó tìm ẩn, cho nên cậu mới nảy ra việc đặt ra quy định cho người xem bói, hòng giảm bớt đi khả năng dính những thứ không kiểm soát được.

Còn việc để mức giá 1 câu 200k, là cao hơn so với mọi người ở đây nhiều, nhưng là do cậu muốn người ta sẽ thực sự cân nhắc việc mình muốn xem và xem những điều gì, cùng với số tiền này, cũng có thể tránh các bạn trẻ hỏi những câu ngớ ngẩn..

Đúng như suy đoán, sau khi cậu để tấm bảng lên, ban đầu có mấy người lại gần, tính ngồi xuống xem, nhưng khi nhìn thấy tấm bảng đề giá một hồi, cũng đi mất, vừa đi vừa quay lại nhìn cậu, nói gì đó, mà cậu cũng không để tâm.

Mãi rất lâu trôi qua, Khoa đã vẽ được thêm mấy cô gái, mà bàn Minh cũng không có ai ngồi xuống xem, chỉ có những người đứng xung quanh phía xa xa một chút nhìn qua, cùng bàn tán xầm xì.

Minh cũng ngồi hơi có chút chán, đang định bụng đứng lên đi một vòng hội chợ xem, nhờ Khoa trông gian hàng, thì bỗng có một cô gái vừa ngồi xuống trước mặt Minh.

Minh vội quay nhìn, là một cô gái còn trẻ, khuôn mặt thanh tú cùng mái tóc đen dài để tự nhiên, mặc một bộ váy màu hồng nhạt.

Thấy cô gái có chút ngại ngùng không nói gì, thái độ cũng hơi kỳ lạ, Minh liền hỏi.

“Em muốn xem bài phải không?”

Thấy cô gật đầu cậu mới tiếp.

“Anh nói trước với em là có 3 việc anh không xem, thứ nhất là anh không xem về thời gian cụ thể, vì mọi việc đều có thể thay đổi, khó lòng nói trước điều gì.”

“Thứ hai, anh không xem những việc bâng quơ, không quan trọng, vừa nghĩ ra trong đầu về một tương lai xa xôi nào đó, những việc ngẫu nhiên không rõ ràng,.. anh không xem, vì chưa có dữ kiện gì để hình thành chúng cả.”

“Cuối cùng là về bệnh tật, tai nạn, những việc về duyên nghiệp, anh từ chối không xem.”

Đoạn, Minh nhìn cô gái, nói giọng rất nghiêm túc.

“Em hiểu rồi chứ, em còn muốn xem tiếp không?”

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?