.
“Hahaha.. Rốt cuộc cũng đến được Phàm Giới, đại ca ra tay với nó đi, chúng ta nhịn lâu lắm rồi..”
“Các người! các người!.. ta là Ân Huy con trai độc nhất của tộc trưởng tương lai Ân Gia, các ngươi bọn tiểu nhân chó săn sao dám làm như vậy?..”
“Tộc trưởng tương lai?.. Hahaha, rắm thúi, khi ngươi đến được đây thì ba ngươi cũng đã bị phế khỏi vị trí đó rồi, đừng mộng tưởng nữa..”
“Đại ca đừng nhiều lời, trên người nó chắc chắn có mang theo tài bảo của ba mẹ nó cho, giết người đoạt của, là chuyện thiên lý thường tình..”
“Không! Các người đừng lại đây!..”
“Khôngggggggg..”
..
“Ta..”
“Ta là ai?”
“Là ta sống lại một đời?”
“Không! Ta không phải Ân Huy..”
“Ân Huy đã chết..”
“Ta là một sinh mệnh hoàn toàn mới..haha..”
“Cảm ơn ký ức của ngươi Ân Huy, ta có thể tu luyện, ở thế giới này, ta tuyệt đối sẽ không để ai có thể bắt nạt được mình, chỉ có người khác nằm dưới chân của ta, haha..”
“Haha..bọn phàm nhân sâu kiến, gọi ta to nữa lên, ta chính là thần linh, thần linh của bọn ngươi.. còn các ngươi chỉ là những cúng phẩm cho thần, hãy kính dâng lên sinh mệnh của mình..”
“Các ngươi hãy mang những đồ vật chứa Nguyên Lực của ta mang ra thật xa, phát tán rộng rãi, để thêm phàm nhân hiến tế cho ta.. đợi thời cơ chín muồi sẽ là lúc thu hoạch tất cả..”
“Ồ, bọn phàm nhân ti tiện kia lại làm lễ kêu gọi ta, haha, tới lúc hấp thu Nguyên Lực rồi..”
“Hừ, bọn phàm nhân ngu muội, không có Nguyên Căn, mà mơ mộng làm ma pháp sư..”
“Các ngươi yên phận làm dinh dưỡng, lấy sinh mệnh của mình mà nuôi nguyên lực cho ta đi..”
“Ha. Ha… haaaaa”
“Không đúng! Tại sao ở đây lại có một kẻ phàm nhân không bị khống chế liên kết, hấp thu Nguyên Lực..”
“Có chuyện đáng ngờ..”
“Xin vị đại tu sĩ tha cho kẻ hèn mọn này, vốn tiểu nhân không có xúc phạm quy định của tu sĩ ở phàm giới này, tiểu nhân không hề hại qua một vị tu sĩ nào, trước giờ chỉ nhắm vào phàm nhân..”
“Xin đại nhân, rộng lượng, mà tha cho kẻ tiểu nhân lần này..”
“Chỉ cần ngươi thả ta rời đi, đợi ta tiến giai Nguyên Tố Thần Đàn sẽ là lúc tìm ngươi tính sổ, ta đã nhớ khí tức của ngươi..”
“Không! Ta không muốn tiêu biến, ta còn phải làm Pháp Thần.. Ta còn phải quay lại Tu Thần Giới giết hết bọn gia tộc họ Ân khốn nạn kia..”
“TA KHÔNG CAM LÒNG”
Minh vừa như cảm giác trải qua một đời, vô cùng kỳ lạ.
Cậu thấy một thế giới rộng lớn kỳ ảo vô cùng, ở đó người ta không tu luyện Linh Khí mà tu một thứ gọi là Nguyên Năng, thế giới họ cũng tiếp xúc với các Giới khác, tự gọi là Tu Thần Giới.
Cậu trong ký ức trải qua một đời của người tên Ân Huy, từ lúc sinh ra đã được hưởng mọi người kính sợ, cùng xu nịnh vì là con của tộc trưởng tương lai của gia tộc.
Lớn lên trong những lời dối trá không thật, cùng chưa từng gặp sự đời bạc bẽo, vậy mà khi tới tuổi thành niên lần giác tỉnh Nguyên Căn trước toàn thể sự chứng kiến của người trong tộc, lại thức tỉnh tạp Nguyên Căn 4 màu Nguyên Tố, phế vật nhất trong tất cả tạp Nguyên Căn.
Bị tất cả những người theo mình từ đó đến giờ, trở mặt, cả gia tộc cười chê..
Tộc trưởng đương thời gạch tên hắn, đuổi khỏi gia tộc, đồng thời còn bị bắt đưa đến Phàm Giới, cả đời không thể trở lại.
Tưởng theo lời ba mẹ, sẽ sống một đời sung sướng ở Phàm Giới, thì ngay khi vừa đặt chân đến nơi đã bị đám người đưa hắn đi, giết chết, lấy hết tài sản mà ba mẹ cho trên người..
Chấp niệm đau khổ, tổn thương, cùng không chấp nhận số phận của mình, lớn đến nổi vẫn còn trôi nổi ở nhân gian, không biết qua bao lâu thời gian mà sản sinh linh trí, biến thành chấp niệm tiến hóa.
Chấp niệm tiến hóa này kế thừa ký ức của Ân Huy, sinh ra từ Ân Huy nên cũng có thể tu luyện Nguyên Năng.
Mà đúng là ở Phàm Giới, Nguyên Năng không mỏng manh tột độ như Linh Khí, mà vô cùng đầy đủ để tu luyện.
Chỉ là tiến độ quá chậm, nên chấp niệm tiến hóa nghĩ ra cách bẫy phàm nhân làm vật hiến tế, dùng sinh mệnh lực của chính bản thân nuôi dưỡng cho Nguyên Lực mà hắn truyền vào những đồ vật đầy quyền năng, dùng chiêu dụ những người này lúc nào cũng mang theo bên mình.
Hắn đã thành công nhiều lần, cũng khiến tu vi hắn lên đến thắp được 8 khối ánh sáng trên Thần Đàn, mặc dù so sánh hơi không rõ ràng nhưng cũng có thể xem là mức năng lượng tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 8.
Chỉ là lần này, gặp phải Minh, bị năng lực Tịnh Hóa của cậu khắc chết..
Lúc này đây, vừa lướt qua cuộc đời Ân Huy cùng chấp niệm tiến hóa, trong ký ức của cả hai đều còn quá nhiều thứ mà Minh phải nghiên cứu.
Nhưng không phải lúc này.
Cậu vừa tỉnh lại, liền nhớ là bản thân trước đó còn đang ở căn hầm với những người trong hội nghiên cứu Tarot và tâm linh, cậu chỉ không biết là đã qua bao nhiêu lâu rồi..
Khi Minh mở mắt ra, tưởng chừng đã qua cả hai kiếp người, vậy mà nhìn quanh, thì phát hiện..
Đám người kia lúc này đang chao đảo nghiêng ngã bởi vì bị nguồn linh lực của Minh cùng năng lượng kỳ lạ của chấp niệm tiến hóa va đập, tạo ra xung chấn.
Mà bọn họ cũng nào có hay, chỉ tưởng là thần linh hưởng ứng với họ, cho nên lại càng quỳ sụp xuống đất, vừa lạy liên tục, vừa khóc ròng ròng.
Lúc này liên kết của chấp niệm tiến hóa với bọn họ đã bị Minh cắt đứt, một phần của sinh mệnh khí tức của họ còn chưa bị chấp niệm tiến hóa hấp thu cũng đã trả lại cho họ.
Chỉ là sau hôm nay, có lẽ họ sẽ suy yếu cả nửa năm hơn, do cạn kiệt sinh lực, cần phải bồi bổ dưỡng chất thật đầy đủ thì mới may ra hồi phục lại, nhưng mà tuổi thọ cũng đã giảm đi nhiều..
Minh cũng nhanh cơ hội họ không chú ý, liền lẳng lặng thoát thân, không để lại chút dấu vết nào.
Mà lúc này cũng không một ai để ý đến cậu..
Minh lắc đầu.
Cậu cũng chẳng biết đúng sai thế nào, Ân Huy gặp nóng lạnh tình người, ôm bội phản tâm tình mà chết đi.
Chấp niệm của hắn vẫn đau đáu cơn hận trả thù, khi sinh ra linh trí thì nội tâm cũng vặn vẹo, coi kẻ thấp kém hơn phải phục vụ cho nhu cầu của hắn, là lẽ đương nhiên.
Mà những người trong hội này, thông qua ký ức của chấp niệm tiến hóa mà cậu đã trải qua, họ cũng dùng những khả năng ‘tâm linh’ thông qua Nguyên Năng của chấp niệm tiến hóa, mà làm ra những điều chỉ để thỏa mãn cho tâm tư riêng của từng người.
Có kẻ hại người vì tiền, có kẻ mê hoặc người để có được tình yêu, kẻ lại say mê quyền năng, kẻ mong có được người cung phụng, sùng bái..
Bây giờ họ bị ra tình cảnh này, mà ngay chính bản thân họ cũng không hay, vẫn đang quỳ lạy, sùng tín đến cuồng loạn.
Minh cũng chẳng muốn để ý đến họ, vốn dĩ việc họ gặp phải cũng là một phần cái giá mà họ phải trả tương xứng.
Cậu nghĩ, sau ngày hôm nay, họ sẽ phát hiện mình không còn chút ‘khả năng đặc biệt’ nào nữa, cũng không thể được ‘thần’ của họ đáp lại.
Nhóm này theo cậu đoán, sẽ không tồn tại lâu.
Cũng là từ hôm nay, họ mới chính thức nhận lãnh hậu quả cho những gì họ gây ra cho kẻ khác.
Không còn ‘quyền năng’ có được từ chấp niệm tiến hóa, thì tất cả những người đã bị họ dùng quyền năng ảnh hưởng đến, sẽ đối đãi ngược lại với họ thế nào, chính là phải xem hành động trước đó của từng người trong bọn họ.
Gieo nhân nào thì gặp quả nấy..
Minh đi ra bên ngoài quán cafe.
Những vị khách ở đây, chẳng ai hay biết những gì đã và đang xảy ra ở tầng hầm ngay bên dưới họ.
Những tiếng cười nói râm ran, tiếng nhạc vang vang.
Minh lặng lẽ bước ra ngoài cổng chính, lấy xe và rời đi.
Ngọn gió đêm thổi qua người cậu lành lạnh, bên ngoài người xe tấp nập.
Cuộc sống phố thị thường nhật vẫn diễn ra như nó vốn vậy..
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
“Hahaha.. Rốt cuộc cũng đến được Phàm Giới, đại ca ra tay với nó đi, chúng ta nhịn lâu lắm rồi..”
“Các người! các người!.. ta là Ân Huy con trai độc nhất của tộc trưởng tương lai Ân Gia, các ngươi bọn tiểu nhân chó săn sao dám làm như vậy?..”
“Tộc trưởng tương lai?.. Hahaha, rắm thúi, khi ngươi đến được đây thì ba ngươi cũng đã bị phế khỏi vị trí đó rồi, đừng mộng tưởng nữa..”
“Đại ca đừng nhiều lời, trên người nó chắc chắn có mang theo tài bảo của ba mẹ nó cho, giết người đoạt của, là chuyện thiên lý thường tình..”
“Không! Các người đừng lại đây!..”
“Khôngggggggg..”
..
“Ta..”
“Ta là ai?”
“Là ta sống lại một đời?”
“Không! Ta không phải Ân Huy..”
“Ân Huy đã chết..”
“Ta là một sinh mệnh hoàn toàn mới..haha..”
“Cảm ơn ký ức của ngươi Ân Huy, ta có thể tu luyện, ở thế giới này, ta tuyệt đối sẽ không để ai có thể bắt nạt được mình, chỉ có người khác nằm dưới chân của ta, haha..”
“Haha..bọn phàm nhân sâu kiến, gọi ta to nữa lên, ta chính là thần linh, thần linh của bọn ngươi.. còn các ngươi chỉ là những cúng phẩm cho thần, hãy kính dâng lên sinh mệnh của mình..”
“Các ngươi hãy mang những đồ vật chứa Nguyên Lực của ta mang ra thật xa, phát tán rộng rãi, để thêm phàm nhân hiến tế cho ta.. đợi thời cơ chín muồi sẽ là lúc thu hoạch tất cả..”
“Ồ, bọn phàm nhân ti tiện kia lại làm lễ kêu gọi ta, haha, tới lúc hấp thu Nguyên Lực rồi..”
“Hừ, bọn phàm nhân ngu muội, không có Nguyên Căn, mà mơ mộng làm ma pháp sư..”
“Các ngươi yên phận làm dinh dưỡng, lấy sinh mệnh của mình mà nuôi nguyên lực cho ta đi..”
“Ha. Ha… haaaaa”
“Không đúng! Tại sao ở đây lại có một kẻ phàm nhân không bị khống chế liên kết, hấp thu Nguyên Lực..”
“Có chuyện đáng ngờ..”
“Xin vị đại tu sĩ tha cho kẻ hèn mọn này, vốn tiểu nhân không có xúc phạm quy định của tu sĩ ở phàm giới này, tiểu nhân không hề hại qua một vị tu sĩ nào, trước giờ chỉ nhắm vào phàm nhân..”
“Xin đại nhân, rộng lượng, mà tha cho kẻ tiểu nhân lần này..”
“Chỉ cần ngươi thả ta rời đi, đợi ta tiến giai Nguyên Tố Thần Đàn sẽ là lúc tìm ngươi tính sổ, ta đã nhớ khí tức của ngươi..”
“Không! Ta không muốn tiêu biến, ta còn phải làm Pháp Thần.. Ta còn phải quay lại Tu Thần Giới giết hết bọn gia tộc họ Ân khốn nạn kia..”
“TA KHÔNG CAM LÒNG”
Minh vừa như cảm giác trải qua một đời, vô cùng kỳ lạ.
Cậu thấy một thế giới rộng lớn kỳ ảo vô cùng, ở đó người ta không tu luyện Linh Khí mà tu một thứ gọi là Nguyên Năng, thế giới họ cũng tiếp xúc với các Giới khác, tự gọi là Tu Thần Giới.
Cậu trong ký ức trải qua một đời của người tên Ân Huy, từ lúc sinh ra đã được hưởng mọi người kính sợ, cùng xu nịnh vì là con của tộc trưởng tương lai của gia tộc.
Lớn lên trong những lời dối trá không thật, cùng chưa từng gặp sự đời bạc bẽo, vậy mà khi tới tuổi thành niên lần giác tỉnh Nguyên Căn trước toàn thể sự chứng kiến của người trong tộc, lại thức tỉnh tạp Nguyên Căn 4 màu Nguyên Tố, phế vật nhất trong tất cả tạp Nguyên Căn.
Bị tất cả những người theo mình từ đó đến giờ, trở mặt, cả gia tộc cười chê..
Tộc trưởng đương thời gạch tên hắn, đuổi khỏi gia tộc, đồng thời còn bị bắt đưa đến Phàm Giới, cả đời không thể trở lại.
Tưởng theo lời ba mẹ, sẽ sống một đời sung sướng ở Phàm Giới, thì ngay khi vừa đặt chân đến nơi đã bị đám người đưa hắn đi, giết chết, lấy hết tài sản mà ba mẹ cho trên người..
Chấp niệm đau khổ, tổn thương, cùng không chấp nhận số phận của mình, lớn đến nổi vẫn còn trôi nổi ở nhân gian, không biết qua bao lâu thời gian mà sản sinh linh trí, biến thành chấp niệm tiến hóa.
Chấp niệm tiến hóa này kế thừa ký ức của Ân Huy, sinh ra từ Ân Huy nên cũng có thể tu luyện Nguyên Năng.
Mà đúng là ở Phàm Giới, Nguyên Năng không mỏng manh tột độ như Linh Khí, mà vô cùng đầy đủ để tu luyện.
Chỉ là tiến độ quá chậm, nên chấp niệm tiến hóa nghĩ ra cách bẫy phàm nhân làm vật hiến tế, dùng sinh mệnh lực của chính bản thân nuôi dưỡng cho Nguyên Lực mà hắn truyền vào những đồ vật đầy quyền năng, dùng chiêu dụ những người này lúc nào cũng mang theo bên mình.
Hắn đã thành công nhiều lần, cũng khiến tu vi hắn lên đến thắp được 8 khối ánh sáng trên Thần Đàn, mặc dù so sánh hơi không rõ ràng nhưng cũng có thể xem là mức năng lượng tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng 8.
Chỉ là lần này, gặp phải Minh, bị năng lực Tịnh Hóa của cậu khắc chết..
Lúc này đây, vừa lướt qua cuộc đời Ân Huy cùng chấp niệm tiến hóa, trong ký ức của cả hai đều còn quá nhiều thứ mà Minh phải nghiên cứu.
Nhưng không phải lúc này.
Cậu vừa tỉnh lại, liền nhớ là bản thân trước đó còn đang ở căn hầm với những người trong hội nghiên cứu Tarot và tâm linh, cậu chỉ không biết là đã qua bao nhiêu lâu rồi..
Khi Minh mở mắt ra, tưởng chừng đã qua cả hai kiếp người, vậy mà nhìn quanh, thì phát hiện..
Đám người kia lúc này đang chao đảo nghiêng ngã bởi vì bị nguồn linh lực của Minh cùng năng lượng kỳ lạ của chấp niệm tiến hóa va đập, tạo ra xung chấn.
Mà bọn họ cũng nào có hay, chỉ tưởng là thần linh hưởng ứng với họ, cho nên lại càng quỳ sụp xuống đất, vừa lạy liên tục, vừa khóc ròng ròng.
Lúc này liên kết của chấp niệm tiến hóa với bọn họ đã bị Minh cắt đứt, một phần của sinh mệnh khí tức của họ còn chưa bị chấp niệm tiến hóa hấp thu cũng đã trả lại cho họ.
Chỉ là sau hôm nay, có lẽ họ sẽ suy yếu cả nửa năm hơn, do cạn kiệt sinh lực, cần phải bồi bổ dưỡng chất thật đầy đủ thì mới may ra hồi phục lại, nhưng mà tuổi thọ cũng đã giảm đi nhiều..
Minh cũng nhanh cơ hội họ không chú ý, liền lẳng lặng thoát thân, không để lại chút dấu vết nào.
Mà lúc này cũng không một ai để ý đến cậu..
Minh lắc đầu.
Cậu cũng chẳng biết đúng sai thế nào, Ân Huy gặp nóng lạnh tình người, ôm bội phản tâm tình mà chết đi.
Chấp niệm của hắn vẫn đau đáu cơn hận trả thù, khi sinh ra linh trí thì nội tâm cũng vặn vẹo, coi kẻ thấp kém hơn phải phục vụ cho nhu cầu của hắn, là lẽ đương nhiên.
Mà những người trong hội này, thông qua ký ức của chấp niệm tiến hóa mà cậu đã trải qua, họ cũng dùng những khả năng ‘tâm linh’ thông qua Nguyên Năng của chấp niệm tiến hóa, mà làm ra những điều chỉ để thỏa mãn cho tâm tư riêng của từng người.
Có kẻ hại người vì tiền, có kẻ mê hoặc người để có được tình yêu, kẻ lại say mê quyền năng, kẻ mong có được người cung phụng, sùng bái..
Bây giờ họ bị ra tình cảnh này, mà ngay chính bản thân họ cũng không hay, vẫn đang quỳ lạy, sùng tín đến cuồng loạn.
Minh cũng chẳng muốn để ý đến họ, vốn dĩ việc họ gặp phải cũng là một phần cái giá mà họ phải trả tương xứng.
Cậu nghĩ, sau ngày hôm nay, họ sẽ phát hiện mình không còn chút ‘khả năng đặc biệt’ nào nữa, cũng không thể được ‘thần’ của họ đáp lại.
Nhóm này theo cậu đoán, sẽ không tồn tại lâu.
Cũng là từ hôm nay, họ mới chính thức nhận lãnh hậu quả cho những gì họ gây ra cho kẻ khác.
Không còn ‘quyền năng’ có được từ chấp niệm tiến hóa, thì tất cả những người đã bị họ dùng quyền năng ảnh hưởng đến, sẽ đối đãi ngược lại với họ thế nào, chính là phải xem hành động trước đó của từng người trong bọn họ.
Gieo nhân nào thì gặp quả nấy..
Minh đi ra bên ngoài quán cafe.
Những vị khách ở đây, chẳng ai hay biết những gì đã và đang xảy ra ở tầng hầm ngay bên dưới họ.
Những tiếng cười nói râm ran, tiếng nhạc vang vang.
Minh lặng lẽ bước ra ngoài cổng chính, lấy xe và rời đi.
Ngọn gió đêm thổi qua người cậu lành lạnh, bên ngoài người xe tấp nập.
Cuộc sống phố thị thường nhật vẫn diễn ra như nó vốn vậy..
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?