Trong lúc Phong Kỳ nghỉ ngơi, ngoài phòng học, Lâm Nhiễm oán niệm ngẩng đầu nhìn Bạch Phù Sinh:
“Thầy Bạch, em cất công viết giáo án, chuẩn bị trang bức trước mắt các học viên, không nghĩ tới vai hề lại là chính em, thầy chèn ép em kiểu vậy, thầy em biết không?”
Bạch Phù Sinh:……
Lời này, Bạch Phù Sinh không biết đỡ lại kiểu gì.
Ông vốn không định chèn ép Lâm Nhiễm, sắp xếp Lâm Nhiễm đi dạy cũng là vì chèn ép học viên lớp chiến đấu, cho họ hiểu chênh lệch giữa mình và thiên tài thật sự.
Hiện tại học viên đang dạy trong phòng học, ông chưa bao giờ nghe tiếng, căn bản không quen biết.
Nhưng giờ phút này Bạch Phù Sinh vui mừng trong lòng, ông không nghĩ tới trong học phủ ngọa hổ tàng long, có nhân tài ưu tú như thế.
*Ngọa hổ tàng long (卧虎藏龙) Chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết. Nhìn ánh mắt Lâm Nhiễm tràn ngập oán niệm, Bạch Phù Sinh nghĩ nghĩ, thấm thía nói:
“Lâm Nhiễm, em phải hiểu được, thiên ngoại hữu thiên, tuy em rất ưu tú ở Lẫm Đông Học Phủ, nhưng Tinh Thành Học Phủ bọn thầy cũng không thiếu học viên tài giỏi, em thấy không, đây là thực lực Tinh Thành Học Phủ bọn thầy, thầy làm vậy, là hy vọng em có thể tiến bước xa hơn, đừng cảm thấy tự mãn vì được Viện Nghiên Cứu Hổ Phách đặc cách trúng tuyển trước, em còn một con đường rất dài cần phải đi.”
Nhìn Bạch Phù Sinh vẻ mặt ôn hòa, Lâm Nhiễm gật gật đầu:
“Thầy Bạch, em hiểu được, tiết học này quả là có ý nghĩa phi phàm, em được lợi không ít, cảm ơn thầy Bạch chỉ điểm!” Nói, Lâm Nhiễm đứng lên, khom lưng với Bạch Phù Sinh.
Nghe được lời này, Bạch Phù Sinh suиɠ sướиɠ trong lòng. Trước giờ nghe nói Lâm Nhiễm của Lẫm Đông Học Phủ tài giỏi hơn người, có rất nhiều ý kiến quý giá trên phương diện nghiên cứu, cải tiến thuật pháp chiến đấu, được Viện Nghiên Cứu Hổ Phách chú ý đồng thời cho sớm trúng tuyển.
Mỗi khi nghĩ đến Tinh Thành Học Phủ không có nhân tài địch nổi đối phương, Bạch Phù Sinh thở dài trong lòng.
Lại không nghĩ tới, hôm nay xuất hiện chuyện vui ngoài ý muốn, phát hiện một viên châu ngọc phủ bụi trần.
“Thầy Bạch, học viên đang giảng bài ở lớp nào, tên là gì? Em muốn đi làm quen.” Lâm Nhiễm lúc này mở miệng dò hỏi, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Bạch Phù Sinh:……
Đối mặt dò hỏi, Bạch Phù Sinh á khẩu không trả lời được.
Bởi vì người trong phòng học, ông cũng không quen biết, nhưng đã chót trang bức một nửa, lúc này nói không quen sao được. Vì thế Bạch Phù Sinh gắng ra vẻ đạm nhiên:
“Cậu nhóc là học viên ưu tú Tinh Thành Học Phủ bọn thầy, chờ khi rảnh rỗi sẽ giới thiệu cho hai đứa quen nhau!”
“Thầy Bạch, em đương nhiên biết cậu ấy là học viên ưu tú học phủ các thầy, cái em hỏi là, cậu ấy học lớp nào, tên là gì.” Lâm Nhiễm truy vấn.
“Không phải em muốn nghe giảng sao, bài giảng bắt đầu kìa!”
Cũng may Phong Kỳ tiếp tục giảng bài, giảm bớt Bạch Phù Sinh xấu hổ.
Lâm Nhiễm thấy thế, cũng không tiếp tục dò hỏi, lập tức ngồi xuống chép bút ký.
Bạch Phù Sinh cũng đứng một bên nghe giảng, trong lúc đó thường thường vui mừng gật đầu.
……
Chờ Phong Kỳ lên lớp xong, phòng học vỗ tay dậy sấm.
Tận đến khi Phong Kỳ đẩy cửa rời đi, tiếng vỗ tay vẫn mãi chưa ngừng lại.
“Thầy Bạch, cậu ấy tới, thầy giới thiệu đi!” Nhìn Phong Kỳ thẳng tắp đến gần, Lâm Nhiễm nhìn Bạch Phù Sinh mở miệng. “Được, vậy giới thiệu cho hai đứa quen biết một chút!”
Bạch Phù Sinh nội tâm xấu hổ, nhưng vẫn tiến lên hai bước, đang muốn mở miệng, lúc này Phong Kỳ lại khiêm tốn nhường đường, lướt qua từ bên cạnh ông.
Bạch Phù Sinh:……
Lâm Nhiễm:……
Nhìn Phong Kỳ càng lúc càng xa, Lâm Nhiễm lộ vẻ nghi hoặc, không khỏi quay đầu nhìn Bạch Phù Sinh:
“Thầy Bạch, thầy xác định quen cậu ấy? Hoặc là nói, cậu ấy quen thầy?”
Bạch Phù Sinh:……
Tinh Thành Học Phủ.
Đêm dài, mọi thanh âm đều im lặng.
Phong Kỳ ngồi trên ghế dài bên hồ, nhìn ánh trăng và núi giả dưới ao hồ, thất thần.
Buổi chiều giảng bài ở lớp giao lưu tu luyện, các học viên hưởng ứng mãnh liệt, làm hắn có một sáng ý.
Một thân một mình cứu vớt tương lai, hắn không thể bảo đảm.
Nhưng hắn biết, chỉ gia tăng thực lực bản thân, khẳng định không thể cứu vớt tương lai, tất nhiên phải nỗ lực cùng toàn nhân loại. Hắn cần đi sáng tạo cơ hội, thúc đẩy văn minh nhân loại phát triển.
Lần này giảng bài, trong đầu hắn xuất hiện một ý tưởng, hắn có thể đảm nhiệm giáo viên ở học phủ, bồi dưỡng một số nhân tài ưu tú.
Trước khi tốt nghiệp học phủ hắn không thể nhập chức các viện nghiên cứu công pháp lớn, có lẽ chỉ có thể thử làm giáo viên.
Ví như lần này dạy 《 Mãnh Hổ Quyền 》cho các học viên lớp giao lưu tu luyện, ngày sau, sẽ được phổ biến theo thời gian, lực ảnh hưởng dần dần phóng ra toàn bộ Tinh Thành, thậm chí toàn thế giới.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, mình làm vậy, tất nhiên cũng sẽ đưa tới một loạt phiền phức.
Đột nhiên nắm giữ một kho tri thức tu luyện, có thể sáng lập lĩnh vực tu luyện nhân loại hiện tại vẫn chưa đặt chân đến, có vẻ quá dị thường.
Nhưng xử lý vấn đề phương diện này, hắn đã sớm có chủ ý. “Người khác thích nghĩ thế nào thì nghĩ, bố đây là thiên tài, tùy tay là có thể sáng tạo công pháp tu luyện mới, sáng lập lĩnh vực tu luyện mới, sao lại không được!”