Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 102: Nắm chặt



Hà Thời Minh còn chưa nằm được bao nhiêu lâu, Lưu Văn Long đã đi vào.

“Chào cậu Hà.” Lưu Văn Long khách khí chào hỏi với Hà Thời Minh.

Hà Thời Minh đứng lên nói: “Tổng giám đốc Lưu khách khí quá.”

“Bây giờ cậu là chủ tịch của khách sạn này, khách khí là điều nên làm.”

Lưu Văn Long trả lời.

Hà Thời Minh lắc đầu cười một tiếng, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hỏi: “Đúng rồi, khách sạn của chúng ta, lợi nhuận mỗi tháng là bao nhiêu?”

“Nói về lợi nhuận, ngoại trừ các khoản chi tiêu ở bên ngoài, lợi nhuận mỗi tháng sấp sỉ khoảng bốn mươi tỷ!” Lưu Văn Long trả lời.

Hà Thời Minh nghe nói như thế, hai mắt lập tức híp lại một cái.

Bốn mươi tỷ?

Một tháng?

Cái này đỉnh vậy!

Tuy rằng lúc trước anh có hơn trăm tỷ, nhưng mà mua biệt thự, sau đó lại mua xe, đã không còn tới một nữa, tiếp đó tới kỳ hẹn giao vàng cũng cần tới một số tiền lớn, đang lo không biết đi đâu để kiếm tiền đây.

“Vậy bây giờ tài sản tự do bên tài vụ có bao nhiêu?” Hà Thời Minh hỏi.

Lương Văn Long cười khan một tiếng nói::Cái này... Cậu Hà, lúc khách sạn chuyển nhượng, tôi đã lấy hết tiền bên trong tài vụ ra, trước mắt tiền trong tài vụ khách sạn là con số không! Mặt khác, còn khoảng một tuần nữa là tới ngày phát tiền lương rồi, đến lúc đó, phải phát hơn mười tỷ tiền lương!”

Hài Thời Minh: “...”

Anh nhìn Lưu Văn Long một cái thật sâu: “Tổng giám đốc Lưu, chiêu này của ông đỉnh lắm!”

Anh còn tưởng rằng trở thành ông chủ lớn của khách sạn năm sao, tiền lời một tháng phải hơn bốn mươi tỷ, sau này tiền mình có tiêu cũng không hết.

Kết quả, không chỉ không có xu nào, còn phải bỏ vào bên trong hơn mười tỷ.

Lúc trước, anh còn nghĩ Lưu Văn Long là ông chủ của khách sạn, sẽ hết sức quen thuộc với tất cả nghiệp vụ của khách sạn, bảo ông ta tiếp tục quản lý khách sạn, trước mắt là lựa chọn tốt nhất.

Bây giờ xem ra, anh đột nhiên cảm thấy mình có hơi ngây thơ.

Lão già này, sẽ không phải là nghĩ cách lừa mình chứ?

“Tổng giám đốc Hà đừng nóng giận, dù sao cũng là chuyển nhượng khách sạn, tiền bên trong đương nhiên là phải chuyển ra! Tôi đây chỉ là làm việc bình thường mà thôi!” Lưu Văn Long vội vàng giải thích.

Hà Thời Minh khoát tay nói: “Không có việc gì.”

Anh đã hiểu hành động của Lưu Văn Long.

Dẫu sao, trước khi bán nhà, cũng phải chuyển hết tất cả đồ ở bên trong ra mà đúng không?

Không thể nào để lại cho chủ nhân tiếp theo.

Lưu Văn Long làm cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là khiến anh có cảm giác rất đau trứng mà thôi.

“Cậu Hà, nếu như cậu cần tiền gấp, tôi có thể lấy danh nghĩa cá nhân của tôi đưa cho cậu một phần trước, mười hai mươi tỷ không thành vấn đề!” Lưu Văn Long nói.

Hà Thời Minh khoát tay nói: “Không cần! tiền lương mười mấy tỷ mà thôi, tôi còn không lấy ra nổi ư!” Được rồi, không việc gì rồi, ông đi xuống trước đi.

“Vâng ạ!”

Lưu Văn Long đáp một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.

Đợi sau khi Lưu Văn Long rời đi, Hà Thời Minh đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khách sạn Formosa Hotel, cần phải giao cho một người mà mình tin tưởng tới quản lý mới được.

Chỉ là, rốt cuộc là dùng ai đây?

Bên cạnh mình, hình như không có ai ở phương diện này.

Nhậm Lập Cường?

Bảo anh ta đi quản lý một khách sạn năm sao?

Đây tuyệt đối không thể nào.

Không phải là anh không tin tưởng Nhậm Lập Cường, mà là không muốn chôn vùi cái khách sạn này, cho dù anh muốn giúp đỡ Nhậm Lập Cường, cũng không thể nào sắp xếp anh ta đến một vị trí quan trọng như vậy, bởi vì năng lực của anh ta, thật sự là quá có hạn!

Hà Thời Minh suy nghĩ rất lâu, kết quả cũng không tìm được ai thích hợp, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

Lúc này, Tần Lệ Nhã gọi điện thoại di động tới.

“Anh Hà, tôi đã hẹn Lưu Thái Lai đến đây, đợi lát nữa ông ta sẽ đến!” Tần Lệ Nhã nói.

Hà Thời Minh trả lời: “Được! Tôi sẽ xuống ngay!”

Nói xong, lập tức đi xuống phía dưới.

Đi xuống lầu dưới, Tần Lệ Nhã đã chờ anh ở khu nghỉ ngơi trong đại sảnh khách sạn rồi.

Lúc này, Tần Lệ Nhã đã thay bộ váy dài màu đen vừa mới mặc, đổi thành một bộ trang phục khác, tóc cũng buộc cao, khôi phục lại cảm giác lạnh lùng người sống chớ tiến vào như lúc trước.

“Anh Hà.”

Nhìn thấy Hà Thời Minh, Tần Lệ Nhã lập tức tới đón, nhoẻn miệng cười: ‘Lưu Thái Lai vừa gọi điện tới, nói sẽ lập tức tới ngay.”

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Được, cô né tránh một chút trước đi, tôi tới gặp ông ta trước.”

“Được, anh Hà!” Tần Lệ Nhã nói xong, lập tức đi vào bên trong.

Bên này Tần Lệ Nhã vừa mới đi vào, thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi từ bên ngoài liền đi vào, dáng người có hơi mập mạp, Hà Thời Minh nhìn ảnh chụp của ông ta, chính là Lưu Thái Lai.

Lưu Thái Lai đi thẳng tới khu nghỉ ngơi chỗ của Hà Thầy Minh.

Kết quả, cũng không thấy kẻ giật dây Tần Lệ Nhã, chỉ nhìn thấy một mình Hà Thời Minh ngồi ở đó.

Ông ta nhíu mày, lúc đang chuẩn bị rời đi, Hà Thời Minh đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Lưu, không ngồi một chút hay sao?”

Lưu Thái Lai nhìn về phía Hà Thời Minh, nhướng mày nói: “Cậu là ai? Không phải tổng giám đốc Tần hẹn gặp tôi ở đây sao? Cô ta đâu?”

“Haha.”

Hà Thời Minh cười nói: “Tôi là Hà Thời Minh, ông chủ của khách sạn này.”

“Hả?”

Lưu Thái Lai nhướng mày nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, ông chủ của khách sạn này hẳn phải là Lưu Văn Long chứ?”

Lời vừa dứt, Lưu Văn Long đột nhiên đi tới từ phía sau, bưng một ly cà phê nói: “Cậu Hà, chủ tịch Lưu, mời uống cà phê.”

Nói xong, đặt cà phê lên trên bàn, sau đó mỉm cười gật đầu với hai người, rồi rời khỏi nơi này.

Lưu Thái Lai liếc nhìn Hà Thời Minh một cái thật sâu, sau đó ngồi xuống đối diện với Hà Thời Minh, khẽ cười một tiếng nói: “Chủ tịch Hà, rất vui được gặp cậu! Cũng không biết, cậu đợi tôi ở đây là có ý gì?”

Hà Thời Minh khẽ nhấp một ngụm cà phê, đắng toét miệng, vội vàng bỏ xuống, trả lời: “Tôi xuất hiện ở đây, đương nhiên là có chuyện muốn nói với ông.”

Nói xong, anh đứng dậy, đi đến bên cạnh của Lưu Thái Lai, ngồi xuống ở bên cạnh ông ta.

Lưu Thái Lai nhướng mày.

Hà Thời Minh không được sự cho phép của ông ta, đã trực tiếp ngồi vào bên cạnh ông ta, khiến ông ta vô cùng không vui.

Nhưng mà ông ta cũng không nói gì, chẳng qua bình tĩnh nói: “Có lời gì thì cứ nói thẳng đi, hoặc là trực tiếp gọi tổng giám đốc Tần ra, chúng tôi cùng trò chuyện.”

Hà Thời Minh ngồi vào bên cạnh của Lưu Thái Lai, khẽ cười mốt tiếng nói: “Chuyện của tổng giám đốc Tần đợi một lúc nữa rồi nói sau đi, chuyện mà tôi muốn nói với ông, cũng không phải là chuyện của tổng giám đốc Tần, mà là chuyện của ông!”

“Hả?”

Lưu Thái Lai nhướng mày nói: “Có ý gì? Tôi có chuyện gì?”

Hà Thời Minh cười haha, nhỏ giọng nói: “Ông cảm thấy, người phụ nữ Vương Nhã Chi kia thế nào? Có phải là chơi rất vui hay không?”

Lưu Thái Lai nghe nói như thế, vẻ mặt lập tức cứng lại, nói: “Cậu nói cái gì?”

“Haha.”

Hà Thời Minh khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Con trai Lưu Vệ Đông của ông, cũng không biết là đã biết chuyện ông với con dâu Vương Nhã Chi của ông chưa?”

Hai mắt Lưu Thái Lai co rụt lại, trầm giọng nói: “Cậu không nên nói lung tung! Cậu nói như vậy là bêu xấu tôi! Cậu như vậy là phỉ báng!”

Hà Thời Minh khoanh tay nói: “Có phải tôi nói lung tung hay không, ông hẳn là rõ ràng nhất! Ông cảm thấy chuyện ông làm sẽ không có ai hay biết ư? Mà vừa vặn, tôi chính là một trong những người biết chuyện, hoặc là, tôi đưa chứng cứ cho Lưu Vệ Đông, xem xem con trai của ông có thể cho là tôi vu oan cho ông hay không nhé?”