Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 45: 45




Cuối cùng cũng thoát khỏi đám con gái quấy nhiễu, Hà Thời Minh thở dài một hơi.

Sau đó anh lập tức đi tới chỗ Điền Phức Vi cười nói: “Cảm ơn cậu, nếu không tôi cũng không biết nên làm thế nào.”
Điền Phức Vi cười nhẹ nói: “Không có gì, đúng lúc đi đến đây liền tới chào hỏi thôi, hy vọng là không phá hỏng chuyện tốt của cậu.”
Đứng gần nữ thần trong tim, Hà Thời Minh nhìn hai má trắng như hạt dưa của Điền Phức Vi, đôi mắt hơi cong đầy hào quang, khóe miệng hơi nhếch lên, bỗng cảm thấy vui vẻ thoải mái, tim đập loạn xạ.
Anh vội vàng xua tay nói: “Đâu có đâu có, tôi đang lo không biết thoát khỏi họ kiểu gì, may mà cậu tới! Đúng rồi, hôm qua cậu ra mặt giúp tôi trên diễn đàn, tôi còn chưa cảm ơn cậu nữa, tôi có gửi tin nhắn cho cậu nhưng chắc là cậu không nhận được, cảm ơn! Thật sự cảm ơn cậu!”
“Không cần khách sáo.” Điền Phức Vi cười khúc khích nói: “Tôi đã chướng mắt Phạm Vân Hải lâu rồi, cậy bản thân là hội trưởng hội học sinh, thường hay bắt nạt những người khác! Họ nói mấy lời đó cậu đừng để trong lòng, càng không cần để ý đến họ, chỉ cần lương tâm không hổ thẹn là được.”
“Tôi biết, vốn dĩ tôi vẫn còn chút tức giận nhưng thấy cậu cùng cả nhóm người giúp tôi, lúc đó tôi không tức giận nữa rồi! Đúng rồi, Điền đại hoa khôi, cậu đang định đi đâu vậy?” Hà Thời Minh hỏi.
Nếu tiện đường nói không chừng còn có thể cùng đi bộ với Điền Phức Vi.
“Tôi… tôi chuẩn bị đến thư viện, tình cờ đi qua đây!” Điền Phức Vi trả lời.
Thực ra là cô nghe nói Hà Thời Minh bị Trần Trí Vĩ đưa đến văn phòng hiệu trưởng liền lập tức chạy qua xem tình hình.

Nhìn thấy Hà Thời Minh từ văn phòng hiệu trưởng đi ra mới thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị rời đi thì thấy một nhóm nữ sinh đang quấn lấy Hà Thời Minh.

Cuối cùng không nhịn được nữa mới đứng ra.
Nhưng Hà Thời Minh nghe thấy Điền Phức Vi nói vậy liền tiếp lời: “Tôi cũng chuẩn bị đến thư viện, cùng đi không?”
Điền Phức Vi nhướng mày gật đầu: “Được.”
Sau đó hai người cùng nhau đi về phía thư viện.

Dọc đường có rất nhiều nữ sinh nhìn thấy Hà Thời Minh, đang chuẩn bị tiến đến giới thiệu bản thân nhưng sau khi nhìn thấy Điền Phức thì tất cả đều rút lui.
Đây là uy lực của đệ nhất hoa khôi!
Bất cứ nơi nào họ đi qua, tất cả đều tránh đi!
Ngược lại có không ít nam sinh thấy cảnh này đều hận không thể lao vào cho Hà Thời Minh bay màu.
“Fuck! Tức chết mất! Không phải chỉ là lái một chiếc Bugatti thôi sao!”
“Anh em! Đó là Bugatti 240 tỷ đấy! Cậu chắc chắn dùng “chỉ là” là đúng không?”
“Ách…”
Hơn 240 tỷ, đối với hơn 99% dân số trên thế giới mà nói đều là con số trên trời.

Cho dù là liều mạng phấn đấu cũng khó với tới được.
“Ôi… thật không ngờ Điền đại hoa khôi thế mà cũng vì tiền mà thay đổi!”
“Đúng thế, Điền đại hoa khôi thật khiến tôi thất vọng!”
“Điền đại hoa khôi thuần khiết đơn thuần lương thiện đáng yêu trong cảm nhận của tôi lại rời xa tôi như thế này ư?”
“...”
Một nhóm nam sinh nhìn lên trời thở ngắn than dài.

Cùng lúc đó, phòng phát thanh.
Triệu Phi Nhi hồn bay phách lạc ngồi trên ghế, lẩm bẩm một mình: “Không thể nào… không đâu! Hà Thời Minh sao có thể là chủ của chiếc Bugatti đó được? Sao có thể như thế được?”
Phạm Vân Hải sắc mặt u ám bên cạnh nói: “Phi Nhi em làm sao thế?”
“Không… không thể nào! Tên đó chỉ là một tên nghèo kiết xác, sao có thể là chủ của chiếc Bugatti được?” Triệu Phi Nhi lẩm bẩm một mình nghi ngờ nói.
Cho đến bây giờ cô ta vẫn không chấp nhận được việc Hà Thời Minh là chủ chiếc Bugatti.

Cô ta đã ở bên Hà Thời Minh lâu như vậy, chính vì không chịu được cuộc sống bình thường với Hà Thời Minh nên mới đá anh, chọn Phạm Vân Hải.
Nhưng chỉ mới qua vài ngày, đầu tiên là Tần Lệ Nhã đến đại học Lâm An tìm Hà Thời Minh, bây giờ Hà Thời Minh lại trực tiếp lái Bugatti đến trường.

Từng chuyện một đều chứng minh Hà Thời Minh căn bản không phải là sinh viên bình thường, tất cả biểu hiện của anh đều giả ngụy trang, thực tế lại là phú nhị đại có thân phận cực khủng.

Còn Triệu Phi Nhi lại bỏ một phú nhị đại khiêm tốn, còn đá anh đi theo người khác.

Cô ta cực kỳ ngu ngốc! Thế nên cho dù như thế nào thì cô ta cũng không chấp nhận nổi chuyện này.
Phạm Vân Hải cau mày, đang định tiếp tục khuyên cô ta.
Lúc này, cửa phòng phát thanh đột nhiên mở ra.


Sau đó Trần Trí Vĩ từ bên ngoài bước vào, nói với Phạm Vân Hải: “Phạm hội trưởng, hiệu trưởng bảo cậu qua đó một chuyến, đi với tôi.”
Phạm Vân Hải liếc nhìn Triệu Phi Nhi sau đó gật đầu với Trần Trí Vĩ nói: “Vâng, đi thôi.” Nói xong liền đi với Trần Trí Vĩ, bỏ lại Triệu Phi Nhi ngồi đó ngẩn người một mình.
Bốn năm phút trôi qua, Triệu Phi Nhi đột nhiên nghiến răng.
“Không!” Cô ta thấp giọng gầm gừ, trực tiếp đứng dậy.
Cô ta không can tâm chuyện này coi như xong được! Những thứ này vốn thuộc về cô ta, Hà Thời Minh thuộc về cô ta.

Bugatti thuộc về cô ta, tất cả đều thuộc về cô ta.

Cô ta mới là người xứng đáng có được những thứ này, là người nên được tất cả mọi người hâm mộ!
Cô ta hít sâu một hơi như thể đã đưa ra được quyết định khó khăn rồi trực tiếp bước ra ngoài.

Thư viện.
Lúc này đang là buổi sáng, trong thư viện không có nhiều người.

Bình thường chiều hoặc tối mới có nhiều người đến đây.
Sau khi Điền Phức Vi đến đây liền chọn một quyển sách, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống đọc.
Hà Thời Minh cũng giả vờ lấy một quyển sách.

Thực ra anh đến đây không phải để đọc sách, đơn thuần là vì muốn ngắm người.
Tùy tay lấy một quyển sách, Hà Thời Minh ngồi ngay phía đối diện với Điền Phức Vi, giả bộ mở sách ra rồi lén lút ngắm Điền Phức Vi.
Quyển sách mà Điền Phức Vi đang đọc có tên là “Khuynh thành tuyệt luyến”
Chẳng cần phải nói, dáng vẻ đọc sách của Điền đại hoa khôi cũng đẹp.


lông mi óng ánh, đôi mắt linh động, khuôn mặt tỉ mỉ lại nghiêm túc…
Cũng chính lúc này, Điền Phức Vi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hà Thời Minh.
Hà Thời Minh biến sắc, giống như học sinh phạm lỗi bị giáo viên bắt vậy, vội vàng cúi đầu hoảng sợ.
“Ồ?” Điền Phức Vi đột nhiên ồ nhẹ một tiếng.
“Sao thế?” Hà Thời Minh mơ màng ngẩng đầu lên nói.
Điền Phức Vi chỉ vào cuốn sách của Hà Thời Minh, thần sắc cổ quái nói: “Hà Thời Minh, cậu thích xem loại sách này à?”
Hà Thời Minh: “???”
Anh vội vàng nhìn bìa sách của mình, sau đó liền há hốc mồm.
“Hộ lý sinh sản và phối giống lợn nái”
Vãi!
Sao lại cầm quyển này?
Đây không phải là cuốn sách mà Vương Kiến Ba nên nghiên cứu sao?
Nhưng anh lại không biết, Vương Kiến Ba đang bị một đám sinh viên vây đánh, thể xác và tinh thần mệt mỏi đối phó, đồng thời trong lòng gào thét điên cuồng, hy vọng Hà Thời Minh có thể nhanh chóng quay lại cứu anh.
“Khụ khụ….” Hà Thời Minh khe ho một tiếng, lén lút nhìn Điền Phức Vi, cố gắng làm cho bản thân trông bình tĩnh hơn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cái đó..

nhà Vương Kiến Ba không phải nuôi lợn sao, tên đó không thích đọc sách nên bảo tôi đọc xong dạy! Ừm… chính là như thế!”.