Các vị lãnh đạo đang ngồi trong phòng, sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười.
“Bí thư Trương.”
“Sao bí thư Trương lại đến đây?”
“Mời bí thư Trương ngồi.”
“...”
Một nhóm lãnh đạo bình thường đức cao vọng trọng, đột nhiên trở nên cung kính. Bởi vì người đàn ông trước mặt này, chính là Bí thư thành phố Trương Thiệu Quân, nhân vật số một được tuyên truyền ở Lâm An.
Người như thế lại đứng đây, ai dám ngồi? Còn chưa nhắc đến thế trận mà Trương Thiệu Quân bày ra.
Mười mấy cảnh sát, phóng viên, camera,..vv
Đã thế còn có nhiều lãnh đạo lớn của thành phố, thậm chí còn có cả sếp lớn của cục giáo dục, nhiều người trong số đó là những người mà họ không đắc tội nổi!
Nhưng họ không hiểu, nhiều nhân vật lớn như thế chạy đến đây, lại còn không báo trước là muốn làm gì?
Chỉ có hai người Hà Thời Minh Vương Kiến Ba nhìn thấy đội trưởng Triệu trong đám người, đặc biệt là sau khi đội trưởng Triệu nhìn thấy họ còn cười.
Có vẻ kế hoạch lần này của Đinh Quảng Khôn thất bại rồi.
“Không ngồi!” Trương Thiệu Quân mặt không cảm xúc vẫy vẫy tay, nói với Hà Thời Minh: “Chúng tôi là tới tìm Hà Thời Minh!”
Nghe thấy lời Trương Thiệu Quân nói, những người có mặt đều trợn tròn mắt.
Tìm Hà Thời Minh?
Tìm một học sinh mà nhiều người đến thế hả?
Vãi cứt, Hà Thời Minh lại gây ra chuyện gì à?
Sắc mặt Đinh Quảng Khôn lạnh lẽo, tức giận chỉ vào Hà Thời Minh: “Họ Hà kia! Cậu lại gây ra chuyện gì thế hả?”
Nói xong liền vội vàng nói với Trương Thiệu Quân: “Bí thư Trương, Hà Thời Minh đã bị trường chúng tôi đuổi học rồi, tất cả những gì cậu ta không liên quan đến chúng tôi! Thật đấy!”
Vài lãnh đạo trường có mối quan hệ tốt với Đinh Quảng Khôn cũng vội vàng đứng dậy nói: “Đúng vậy bí thư Trương, Hà Thời Minh quả thực đã bị đuổi học rồi, chúng tôi đều có thể làm chứng!”
Nếu là bình thường, họ cũng không muốn đứng ra chống đối Thôi Chí Nguyên. Nhưng bây giờ có Trương Thiệu Quân ở đây, tất nhiên phải nhanh chóng bày tỏ thái độ.
Nhưng đối mặt với những người đang gấp gáp phủi sạch quan hệ này, Trương Thiệu Quân lại nhướng mày, cười như không cười: “Thế à?”
Đinh Quảng Khôn sửng sốt, không hiểu vẻ mặt của Trương Thiệu Quân là có ý gì, nhưng ông ta vẫn cắn răng gật đầu: “Vâng.”
Trương Thiệu Quân gật đầu., sau đó đi đến trước mặt Hà Thời Minh, vỗ vai anh cười nói: “Anh bạn trẻ, làm tốt lắm!”
“Hả?” Đinh Quảng Khôn và những người khác hoàn toàn choáng váng trước hành động của Trương Thiệu Quân.
Tình huống gì đây?
Trương Thiệu Quân lại khách khí như thế với một sinh viên đại học?
Đùa thôi đúng không?
Lúc này, như thể giải thích sự nghi ngờ của những người này, Trương Thiệu Quân nhìn bọn họ, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám, trầm giọng nói: “Hà Thời Minh là một học sinh vô cùng xuất sắc! Trương Thiệu Quân tôi trước giờ chưa từng thấy học sinh nào xuất sắc như vậy! Ngay cả học sinh như thế mà mấy người cũng đuổi học, tôi rất nghi ngờ năng lực làm việc của mấy người đấy!”
“Hả? Cậu ta? Xuất sắc?” Đinh Quảng Khôn há hốc mồm.
Trương Thiệu Quân nhếch mép: “Đúng! Xuất sắc! Mới trưa nay, chiếc xe bus số 7 gặp tai nạn ở cầu sông Lâm Thủy, là Hà Thời Minh dùng sức lực của một người để ngăn xe bus rơi xuống sông, cứu toàn bộ người trên xe! Sau đó Hà Thời Minh lại rời đi mà không yêu cầu báo đáp, tất cả chúng tôi đều đi tìm cậu ấy, đến giờ mới tìm được!”
“Chuyện này…” Nghe những lời Trương Thiệu Quân nói, Đinh Quảng Khôn há hốc mồm.
Bỏ mẹ rồi!
Chuyện chiếc xe bus ông ta cũng nghe nói rồi, nhưng lại không để ý, chỉ coi như xem tin tức mà thôi. Nhưng ai ngờ người cứu cả chiếc xe lại là Hà Thời Minh?
Trương Thiệu Quân tiếp tục: “Nhận lệnh từ thị chính, chúng tôi phụ trách tuyên truyền toàn bộ sự việc, dựng lên hình tượng xã hội đẹp về Lâm An! Đem phóng viên cùng đến đây để tìm Hà Thời Minh là muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn, ai ngờ lại nghe thấy mấy người muốn đuổi học cậu ấy?”
Đinh Quảng Khôn nghe thấy vậy, trên mặt toát mồ hôi lạnh.
Cho dù Hà Thời Minh có đánh Vương Tử Dương hay không, đánh vì lý do gì, chỉ dựa vào việc Hà Thời Minh cứu hơn 20 mạng người, có tát Vương Tử Dương cũng chẳng có vấn đề gì.
Người mà nhân vật lớn bên trên tìm lại bị ông ta đuổi học, chuyện này nếu bị xác nhận, vậy thì một chủ nhiệm giáo vụ như ông ta coi như toi đời.
Giả sử cho dù Hà Thời Minh không làm gì, chỉ cần có chút quan hệ với Trương Thiệu Quân thì ông ta cũng không dám làm khó Hà Thời Minh. Thế này không phải là ông cụ ăn thạch tín, chê mạng dài sao?
Đinh Quảng Khôn vội vàng cười nói: “Không phải không phải! Bí thư Trương, tất cả đều là hiểu nhầm! Học sinh xuất sắc như Hà Thời Minh, sao chúng tôi có thể đuổi học được? Vừa nãy chỉ là nói đùa với cậu ấy thôi!”
Nhóm Vương Tử Dương và Trần Chí Quân bên cạnh nghe Đinh Quảng Khôn nói thế liền cúi đầu xuống, rắm cũng không dám thả.
Mềm nắn rắn buông là bản tính của con người.
Họ dám gây sự với Hà Thời Minh là vì Hà Thời Minh là bạn cùng lớp của họ, là người họ hiểu rõ nhất. Dù Hà Thời Minh có lái Bugatti 240 tỷ thì trong tiềm thức của họ vẫn coi Hà Thời Minh là kẻ mềm yếu dễ bắt nạt, không thèm để tâm đến.
Nhưng những người trước mặt này thì khác! Đây đều là những ông lớn thường thấy trên tivi, trước mặt những người này, Vương Tử Dương còn không dám thở chứ đừng nói là đối chọi với họ!
“Chủ nhiệm Đinh nói đùa với chúng tôi à? Nói chúng tôi là lũ ô nhục của trường cũng là nói đùa à? Nói chúng tôi là con sâu làm rầu nồi canh cũng là nói đùa à? Bảo chúng tôi mau chóng cút khỏi đại học Lâm An cũng là nói đùa?” Hà Thời Minh híp mắt hỏi.
“Đúng đúng, đều là nói đùa thôi! Học sinh xuất sắc như em, sao thầy lại đuổi học em được chứ? Đây chỉ là nói vui thôi mà nhỉ?” Đinh Quảng Khôn cười cười nhưng trong lòng đã mắng chửi anh vạn lần! Tên khốn này, thật sự ghim à.
Lúc này Thôi Chí Quân cũng đi đến, cười ha hả với Trương Thiệu Quân nói: “Bí thư Trương, chúng tôi không có suy nghĩ đuổi học cậu ấy, chỉ là Hà Thời Minh và chủ nhiệm Đinh có chút mâu thuẫn, không phải chuyện gì lớn! Học sinh xuất sắc như Hà Thời Minh, chúng tôi không chỉ không đuổi học mà còn ra sức bồi dưỡng!” Nói xong liền nháy mắt với Đinh Quảng Khôn nói: “Có đúng không chủ nhiệm Đinh?”
Đinh Quảng Khôn nghe thấy vậy, trong lòng đã mắng tổ tông mười tám đời của Thôi Chí Nguyên một lần.
Mẹ nó, ông hết chuyện để nói rồi à, lại còn đưa ông đây vào chỗ chết!
Nhưng trước mặt Trương Thiệu Quân, ông ta không dám nói gì, Trương Thiệu Quân là bí thư thành phố, không phải là một nhân vật nhỏ, sao có thể không nhìn ra? Trước mặt người ta tỏ vẻ thông minh chính là tìm chết.
Thế nên cho dù Thôi Chí Nguyên đang dồn mình vào chỗ chết, Đinh Quảng Khôn khổ không dám nói, chỉ đành cười theo nói: “Đúng đúng, hiệu trưởng Thôi nói đúng, tôi và Hà Thời Minh chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi, không phải chuyện gì lớn, càng không có suy nghĩ muốn đuổi học cậu ấy!”