Hà Thời Minh nhấp vào không gian cá nhân của Tần Lệ Nhã, định xem thử ảnh trước đây cô đăng.
Kết quả tìm một hồi lâu chỉ thấy trong đó toàn là bài quảng cáo cho tập đoàn Tần Thương và một vài bài dạng súp gà cho tâm hồn độc hại, ngoài ra không còn gì nữa, ngay cả một tấm ảnh đời thường bình thường cũng không có!
Hà Thời Minh lại nằm xuống, cố gắng ngủ một giấc.
Chỉ có điều càng nằm anh lại càng tỉnh táo, toàn thân trở nên cực kỳ phấn khích.
“Hệ thống, có cách gì có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không? Chẳng hạn như gói combo giấc ngủ chẳng hạn?” Hà Thời Minh hỏi.
Một giây sau, Hà Thời Minh nhìn thấy trên màn hình điện thoại bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ.
[Combo giấc ngủ đang khởi động]
Hà Thời Minh: “???”
Ôi trời!
Thật hả?
Một giây sau, Hà Thời Minh bỗng cảm thấy có một dòng điện mạnh truyền từ điện thoại sang người anh.
“Đậu...”
Lần này, anh còn chưa kịp nói xong từ “đậu mòe” đã hôn mê bất tỉnh…
Suốt đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau.
Hà Thời Minh thức dậy, phát hiện ra mình đang ngủ ngoài con đường lớn chạy qua trước cổng tiểu khu.
“Đậu mòe!”
Anh giật mình la lên một tiếng, lập tức chạy vội vào trong khu chung cư.
Anh đi đến đâu cũng gặp cư dân trong tiểu khu nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ và cười khẩy.
Từ xa, anh đã nhìn thấy trước cửa phòng tầng hầm của mình có một đám người vây quanh.
“Tránh ra!”
Anh gạt mọi người ra, xông vào tầng hầm, kết quả phát hiện đồ đạc của anh đã bị ném ra ngoài, tầng hầm ngầm bị người ta đào sâu ba thước đất, một tấn vàng ròng không cánh mà bay!
Chứng kiến cảnh ấy, Hà Thời Minh trợn ngược mắt, ngất xỉu.
Sau đó, anh giật mình tỉnh dậy một lần nữa, lo lắng nhìn xung quanh.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Toàn bộ nhà cửa vẫn còn nguyên, nền nhà cũng không bị đào một cái hố to. Tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Nguy hiểm thật!
Chỉ là một giấc mơ!
Giấc mơ này thực sự quá giống thật!
Anh rời giường, lại dưới gầm bàn sờ thấy số vàng ròng để bên dưới, yên tâm!
Bấy giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều ngay sau đó, anh thầm quyết định nhất định phải nhanh chóng chuyển số vàng ròng này đi trong thời gian ngắn nhất.
Mặc dù phòng tầng hầm anh ở có tận mười mấy ổ khóa nhưng lỡ như có người cùng đường liều mạng tới lục tung tầng hầm của anh lên thì sao?
Dù sao thì tiền của không thể để lộ ra ngoài!
Nhưng hiện tại anh đã để lộ ra rồi, chiếc Bugatti mấy chục triệu đang nằm ở bên ngoài. Rừng lớn, loại chim gì cũng có. Khó lòng đảm bảo sẽ không có ai cùng đường liều mạng.
Qua những gì điều tra nghiên cứu được trong thời gian qua, anh đã lên được ý tưởng sơ bộ.
Nhà ở chắc chắn phải mua biệt thự.
Ở nhà chung cư không thiết thực.
Dù sao cũng không thể mang hết một tấn vàng ròng lên trên tầng được, hơn nữa hầu hết nhà chung cư đều có diện tích nhỏ, không có nhiều không gian để giấu vàng.
Muốn giấu thì nhất định phải ở tại biệt thự có tầng hầm.
Biệt thự tốt nhất ở Lâm An phải kể đến Nhất Phẩm Các.
Nghe nói đây là tiểu khu biệt thự nổi tiếng nhất của Bất động sản Thịnh An ở thành phố Lâm An. Cơ sở vật chất của nó cũng đứng đầu toàn thành phố Lâm An. Người sống ở đây không giàu cũng sang, không lộn xộn đủ hạng người như những tiểu khu thông thường.
Quan trọng hơn hết, hệ thống an ninh trong tiểu khu cực kỳ tốt, hoàn toàn không cần lo lắng cất vàng ròng ở đây bị người ta xông tới cướp, có thể nói là an toàn số một!
Thu thập sơ qua một chút, anh đang chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Hà Thời Minh lấy ra xem thử, ồ khẽ một tiếng, mặt lộ vẻ thắc mắc.
Sao lại là anh ta?
Người gọi tới là một người bạn thời cấp ba có quan hệ khá tốt với anh, tên là Nhậm Lập Cường, lớn hơn anh hai tháng nên anh thường gọi anh ta là anh Cường.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Nhậm Lập Cường không học lên tiếp mà đi làm luôn. Lần gần đây nhất anh gặp anh ta là hai năm trước.
Sau khi nghe máy, Hà Thời Minh hỏi: “Sao vậy anh Cường?”
“Ha ha, lão Hà à, mai rảnh không? Mấy đứa bạn cấp ba của bọn mình ở Lâm An tổ chức họp mặt đấy.” Nhậm Lập Cường hưng phấn nói trong điện thoại.
Hà Thời Minh nhếch mép đáp: “Không được rồi, nếu muốn gặp em thì lúc nào anh đến Lâm An, em mời anh một bữa! Hai chúng ta dốc bầu tâm sự với nhau.”
Anh hoàn toàn không có hứng thú với bất kỳ buổi tụ họp nào.
Chứ nói gì tới bạn bè cấp ba đã tốt nghiệp nhiều năm, hoàn toàn không liên lạc với nhau.
Đừng nói anh đang bận, cho dù không bận, ở nhà nằm ngủ chẳng phải sướng hơn hay sao?
Sao phải khổ sở đi tụ họp làm gì?
“Không đi thật hả? Mai Hồ Hoành Vĩ mời cơm bọn mình ở khách sạn Formosa Hotel năm sao đấy!” Nhậm Lập Cường chưa chịu từ bỏ.
“Không đi đâu, anh chuyển lời chúc mừng sinh nhật thay em nhé.” Hà Thời Minh trả lời.
Nhậm Lập Cường nghe vậy, thở dài bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vậy mai đi tụ họp xong, anh qua gặp em, hai anh em ta tâm sự với nhau!”
“Được!” Hà Thời Minh khẽ cười nói.
Anh cũng rất hoài niệm Nhậm Lập Cường, dù sao anh ta cũng là người quan trọng nhất trong ba năm cấp ba của anh.
Hai người trò chuyện thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó, Hà Thời Minh đi thẳng tới Nhất Phẩm Các.
Nửa giờ sau!
Hà Thời Minh đến Nhất Phẩm Các.
Nhất Phẩm Các là tiểu khu cao cấp nhất ở Lâm An, trong tiểu khu có khu nhà cao tầng và khu biệt thự, điểm thu hút nhất của tiểu khu này chính là khu biệt thự. Nó có diện tích phủ xanh lớn nhất Lâm An, có nước có cầu, biệt thự được xây theo lối giả cổ, không phải phong cách kiến trúc châu Âu nhan nhản khắp nơi.
Bên cạnh lối ra vào là phòng bảo vệ.
Lúc này, ở cửa phòng bảo vệ có một chiếc Ferrari đang đậu, một nam một nữ đang đứng làm thủ tục đăng ký ở bên cạnh.
Người đàn ông cắt tóc húi cua đầy phong độ, người phụ nữ eo nhỏ, chân dài, nhìn bóng lưng thôi cũng biết là người đẹp.
Một nhân viên bảo vệ đứng nghiêm như cột cờ cạnh hai người họ.
Hà Thời Minh có tìm hiểu sơ qua về Nhất Phẩm Các trên mạng.
Dựa theo miêu tả trên mạng thì nếu không phải chủ biệt thự ở Nhất Phẩm Các, muốn vào đây nhất định phải làm đăng ký.
Không phải chỉ ghi lại biển số xe mà còn phải ghi đầy đủ tên tuổi, số điện thoại, lý do vào đây, toàn bộ đều phải khai báo một lượt để đảm bảo chủ nhà ở đây không bị làm phiền.
Những người vào để dán quảng cáo, phát tờ rơi chắc chắn không có cửa đặt chân vào Nhất Phẩm Các.
Nếu không, vừa đi vào Nhất Phẩm Các đã thấy trên tường, trên cột đèn, trên cửa dán đầy quảng cáo mở khóa, quảng cáo xem mắt, quảng cáo app thì còn ra thể thống gì?
Những thứ nhan nhản khắp nơi ở các tiểu khu khác này tuyệt đối không thể tìm thấy ở Nhất Phẩm Các.
Cho dù là khu nhà cao tầng cũng không hề có những thứ này!
Đây cũng là lý do vì sao người Lâm An đều nói Nhất Phẩm Các là nơi có cơ sở vật chất cao cấp nhất toàn Lâm An.
Hà Thời Minh dừng xe trước lối vào, đang định xuống xe làm đăng ký.
Kết quả, thanh barrier chắn lối vào bỗng được nâng lên.
Sau đó, bảo vệ chào anh theo kiểu quân đội.
Hà Thời Minh: “???”
Sao vậy?
Cho anh đi thẳng vào à?
Thấy bảo vệ không ngăn mình lại, thậm chí không nhìn anh thêm lần nào, tiếp tục đứng gác, nhìn thẳng trước mặt, Hà Thời Minh gãi đầu một cái, cho xe chạy thẳng vào trong.