Bờ mông mượt mà trùm lên một lớp váy ngắn, hướng về phía Hà Thời Minh, thỉnh thoảng lại lắc hai cái, ý đồ chú ý lực hấp dẫn của Hà Thời Minh.
Cô ta cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, nghĩ đến lúc Hà Thời Minh có ý đồ gì với cô ta, thì cô ta hơi từ chối một chút rồi lại phối hợp với Hà Thời Mình. Chờ sau khi anh có chút cảm giác thành tự rồi liền nghe theo anh luôn.
Kết quả là từ đầu đến cuối toàn bộ lực chú ý của Hà Thời Minh đều đặt lên căn phòng, thậm chí còn không hề liếc mắt nhìn cô ta một cái!
Đây không phải cố ý khiến người khác nôn nóng sao?
Không được!
Thèm chết bà đây rồi!
Phải thay đổi từ bị động thành chủ động mới được!
Ánh mắt Lương Giai Tuyết khẽ động, cô ta đang đi thì đột nhiên như là bị hụt chân, 'A' một tiếng ngã sấp vào lòng Hà Thời Mình.
Khi Hà Thời Minh nhìn thấy Lương Giai Tuyết, sắc mặt anh thay đổi
Nói thì chậm nhưng ngã thì nhanh.
Hà Thời Minh không nghĩ được gì, liền theo bản năng né sang bên cạnh.
Tiếp theo đó là, 'Bụp!'
Cả người Lương Giai Tuyết ngã nhào xuống đất.
Lương Giai Tuyết: "...."
Anh ôm tôi một cái thì chết được à?
Lúc này Hà Thời Minh mới nhanh chân chạy đến, ân cần hỏi han: "Cô sao thế? Cô bị ngã có làm sao không? Vừa rồi tôi không để ý gì, chỉ là né theo bản năng một chút, không ngờ cô lại ngã xuống."
Lương Giai Tuyết: "..."
Nói tới nói lui, có thể tự tay xoa một chút không?
lần này xem ra cô ta đã nhìn ra, Hà Thời Minh hoàn toàn không có tơ tưởng gì đến cô ta cả.
Tên trứng thối này nhất định là tên siêu cấp thẳng nam!
Bằng không, dựa vào những gì cô ta biết về đàn ông, nếu Hà Thời Minh có ý với cô ta thì khi cô ta cố tình vặn vẹo trước mặt Hà Thời Minh thì anh ta đã nổi lên hành động lang sói rồi!
"Không sao, không sao cả."
Lương Giai Tuyết căn răng bò dậy từ dưới đấy, cười áy náy với Hà Thời Minh: "Thật ngại quá, vừa rồi không cẩn thận bị trượt chân ngã, dọa anh sợ rồi sao?"
"Không, không. Bằng không cô cứ nghỉ một lát, tôi tự đi xem được." Hà Thời Minh nói.
Lương Giai Tuyết gật đầu nói: "Được, chân tôi bị chật, tôi ngồi ở đây một lát trước vậy!"
Cô cần phải hít thở thật sâu, nếu không cô cảm giác mình muốn bùng nổ rồi.
Cô ta trực tiếp đi đến ngồi xuống ghế salon ở đại sảnh, làm bộ xoa bóp cổ chân.
Hà Thời Minh không quan tâm đến cô ta, tự mình đi lanh quanh. Dù sao căn biệt thu cao câos như này, vẫn là lần đầu tiên anh đặt chân vào, đương nhiên là muốn đi dạo một vòng.
Trong biệt thự đầy đủ tiện nghu, phòng uống trà, phòng đánh bài, phòng làm việc, phòng sách vân vân... Còn có một phòng chiếu phim độc lập, đằng sau còn có một hồ bơi lớn, rộng khoảng 100m2.
Mãi đến một tiếng sau, Hà Thời Minh mới trở về phòng khách, Lương Giai Tuyết vẫn đang ngồi ở chỗ đó.
"Cổ chân cô đã ổn rồi chứ?" Hà Thời Minh hỏi.
Lương Giai Tuyết lập tức đứng dậy.
Lần này cô ta không dám lị tiếp tục khoe khoang lẳng lơ trước mặt anh, mà là thu hồi hết tất cả tâm tư, chuyên chú nghiêm túc nói: "Đã đỡ rồi, anh Hà cảm thấy phòng này thế nào? Có gì cần phải thay đổi không? Tôi bên này sẽ phụ trách ghi lại, nhiều nhất một tuần là có thể sửa lại theo ý của anh và sắp xếp hoàn tất lại."
Người giống như Hà Thời Minh, dù không thể câu dẫn thì cũng tuyệt đối không thể đắc tội. Bằng không, chỉ một câu nói của Hà Thời Minh thôi cũng có thể hủy cả cuộc đời của cô ta.
Cũng không phải ai cũng có bản lĩnh có thể để cho đệ nhất thiếu gia Lâm An bóp chân cho anh!
Hà Thời Minh lắc đầu nói: "Không cần, như này rất tốt, đã vượt qua dự tính của tôi, dù tôi tự mình đến cũng không thể sửa sang xinh đẹp được như thế này! Cứ như vậy đi!"
"Được thôi anh Hà, xin hỏi anh còn cần tôi giúp đỡ gì không?" Lương Giai Tuyết mỉm cười nói.
Hà Thời Minh lắc đầu nói: "Hết rồi."
"vậy tôi đi về trước, lúc nào anh Hà cần có thể gọi chúng tôi." Lương Giai Tuyết mỉm cười nói.
"Cùng đi đi!" Hà Thời Minh nói.
Anh cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Lương Giai Tuyết nghi ngờ nói: "Anh Hà cần mua thứ gì sao? Nếu là như vậy thì có thể trực tiếp thông báo với bảo vệ, bảo vệ sẽ đưa đồ đến tận cửa nhà anh."
"Không phải, trong nhà này cái gì cũng có, tôi đi ra ngoài là để mua một chiếc xe." Hà THời Minh nói.
Đồ đạc bên trong biệt thự có thể nói là đã đầy đủ mọi thứ, nhiều hơn cả tầng hầm ngầm của anh rất nhiều.
Bây giờ anh muốn vạn chuyển vàng thì cần một chiếc xe.
Cũng không thể lái một chiếc Bugatti đi kéo vàng đúng không?
Loại xe như Bugatti này có tốc độ chạy và kéo vô cùng nhanh, nhưng về sức kéo hàng thì không thể so sánh với xe điện ba bánh đâu.
Hơn nữa, Hà Thời Minh cũng cần gấp một chiếc xe đi hàng ngày.
Cũng không thể mỗi lần đi ra ngoài mua đồ ăn, ăn nướng đều lái Bugatti đi được chứ!
Quá rêu rao.
Hà Thời Minh không thích rêu rao, nên muốn mua một chiếc xe bình thường khiên tốn để đi lại hàng ngày.
"Mua xe?"
Lương Gia Tuyết kinh ngạc nói: "Anh Hà muốn mua xe sao?"
"Ừ, chuyện này bỏ vệ cũng làm thay sao?" Hà Thời Minh hỏi.
Lương Giai Tuyết lắc đầu nói: "Không phải không phải! Tôi muốn nói là, anh trai của tôi có bán xe, nếu anh muốn mua xe thì có thể đến chỗ anh trai của tôi xem một chút."
Hà Thời Minh nghe nói thế thì sắc mặt vui vẻ nói: Ha! Nhà các cô là gia tộc tiêu thụ à?"
Lương Giai Tuyết đỏ mặt nói: "Tôi là nhân viên tiêu thụ, anh trai tôi là giám đốc tiêu thụ, tài giỏi hơn tôi nhiều."
Hà Thời Minh khẽ cười nói: "Vậy được, đi thôi, lên xe đi!"
Nói xong anh lái Bugatti đi, dựa theo chỉ dẫn của Lương Giai Tuyết, đu đến thành ô tô Tường Vâm.
Trền đường, Lương Giai Tuyết gửi cho anh trai của cô ta một cái tin nhắn.
"Anh, đợi lát nữa em mang một người khách hàng đến mua xe."
Vừa gửi tin nhắn đi, không đến mười giây, Lương Lệ Hào đã trả lời.
"Đưa khách đến mua xe? Không phải bây giờ đang là giờ làm việc của em sao? Sao có thể rời khỏi Nhất Phẩm Các?"
Lương Giai Tuyết cười ha ha, trả lời: "Bởi vì thân phận của vị khách này rất lớn, chỉ cần em đi theo anh ta thì không có ai dám ngăn cản em."
"Úi úi, lợi hại đến mức nào?"
"Hừ hừ, bây giờ không nói cho anh biết! Chờ đến khi gặp anh sẽ biết thôi! Đến lúc đó hai mắt đừng có mà rớt ra ngoài nha!"
"Ôi! Nhìn em sung sướng kìa, không biết là loại người giàu có gì! Anh nói cho em biết, Tiểu Tuyết em đừng có mà tin tưởng loạn mấy thằng già khốn khiếp ngoài kia nói lời ngon ngọt, lớn từng đó rồi còn đi lừa gạt mấy cô gái nhỏ! Em..."
"Chỉ có anh mới là đồ già khốn nạn ý! Khách của em đẹp trai hơn anh nhiều lần đấy! Hừ!"
Lương Lệ Hào: "!!!"
Lương Giai Tuyết không hề trả lời lại, trực tiếp cất điện thoại vào túi, cười nói với Hà Thời Minh: "Tôi đã báo trước với anh tôi rồi, anh ấy nói đã chờ chúng ta ở đó."
"Được, chờ sau khi xong chuyện, tôi mời hai người ăn cơm." Hà Thời Minh trả lời.
Bên kia.
Thành ô tô Tường Vân.
Lương Lệ Hào lắc đầu cất điện thoại di động đi.
Sau đó đi ra ngoài đại sảnh, vỗ tay với đám nhân viên bán hàng nói: "Được rồi, chúng ta dừng lại ở đầy chào đón nhân viên mới đi. Cao Phán Phán, Triệu Phi Nhi, hai người ở lại đây."