Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 96: Đứa nhỏ đáng thương



Trong văn phòng mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện.

Lúc này, điện thoại Lưu Văn Long đột nhiên vang lên.

Anh ta lấy ra xem xét, ngay sau đó vẻ mặt giật mình nói: “Ông chủ đến rồi!”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng họp bị người đẩy ra.

Ngay sau đó, một thanh niên đi vào từ bên ngoài.

Nhìn thấy người thanh niên này, trên mặt người ở chỗ này lập tức hiện ra vẻ hoang mang.

Đây chính là ông chủ lớn sao?

Không thể nào?

Sao ông chủ lớn có thể trẻ tuổi thế chứ?

Không giống với những người này, khi Lưu Khai Phóng nhìn thấy Hà Thời Minh, trực tiếp trợn tròn hai mắt nhìn.

Ngay sau đó, anh ta lạnh lùng quát một tiếng: “Mẹ nó! Lại là anh? Anh còn dám tới chỗ chúng tôi?”

Hà Thời Minh nhìn thấy Lưu Khai Phóng cũng hơi sửng sốt.

Sao con hàng này cũng ở đây?

Ngay sau đó, lúc này Hà Thời Minh mới nhớ ra, hình như có ai đó đã nói Lưu Khai Phóng là thiếu gia khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái ấy nhỉ?

Vậy thì bây giờ nhìn thấy tên ngốc này ở đây cũng kỳ lạ gì đâu.

Lúc này, Lưu Khai Phóng anh ta lập tức nói với Lưu Văn Long: “Ba, đây chính là tên khốn con nói với ba sáng hôm nay, kẻ khốn nạn trước đó đánh con thành như vậy!”

Lưu Văn Long nhìn lại về phía Hà Thời Minh, hai mắt híp lại nói: “Anh Hà, trước kia con trai tôi bị cậu đánh sao?”

Hà Thời Minh khoanh tay nói: “Nói một cách chặt chẽ thì tính là tôi đánh.”

Mặc dù người đánh Lưu Khai Phóng là Trương Đức Thục, nhưng mà bây giờ Trương Đức Thục là người của anh.

Trương Đức Thục đánh người, anh người làm ông chủ này cũng không thể không nhận.

“Không tệ, còn dám thừa nhận, là một hảo hán!” Lưu Văn Long gật đầu nói.

Lưu Khai Phóng bên cạnh nghe thấy Hà Thời Minh thế mà lại thừa nhận trước mặt mọi người, lập tức cười ha hả một tiếng nói: “Hà Thời Minh, anh...”

Còn chưa nói hết lời, Lưu Văn Long đột nhiên ngắt lời hắn ta nói: “Chờ một chút! Con gọi cậu ta là gì? Hà Thời Minh?”

Lưu Khai Phóng gật đầu nói: “Gọi Hà Thời Minh mà? Tên khốn này...”

Ba!

Một bàn tay Lưu Văn Long đánh lên mặt Lưu Khai Phóng, tức giận: “Không được phép bất kính với anh Hà!”

Lưu Khai Phóng: “???”

Anh ta ôm lấy mặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lưu Văn Long.

Giờ khắc này Lưu Khai Phóng và tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!

Tình huống gì đây?

Ban đầu lúc ở trước mặt Trương Đức Thục, anh ta bởi vì mắng Hà Thời Minh một câu, kết quả bị Trương Đức Thục đánh cho một trận no đòn!

Kết quả bây giờ trước mặt ba mình, các quản lý cấp cao của Phúc Nhĩ Hào Thái, anh ta vốn cho là mình có thể lấy lại danh dự, lại bởi vì mắng Hà Thời Minh một câu, lại bị ba mình đánh?

Cái này... Là chuyện gì vậy?

Ba ruột vậy mà lại vì anh ta nói người khác một câu liền trực tiếp đánh anh ta?

Người ba này nghiêm túc sao?

“Ba...”

Lưu Khai Phóng ôm mặt, vẻ mặt không tin nhìn Lưu Văn Long nói: “Ba, người không đánh tên khốn họ Hà, vậy mà đánh...”

“Còn dám nói năng lỗ mãng với anh Hà!”

Lưu Văn Long lạnh lùng quát một tiếng. Trực tiếp như hổ đói nhào vào thức ăn, vọt về phía Lưu Khai Phóng, cho một cú phật sơn vô ảnh cước, Lưu Khai Phóng đau đớn vừa mới khôi phục kêu rên thảm thiết, mí mắt Hà Thời Minh nhảy lên!

Lần ra tay này quá độc ác đi?

Tên nhóc Lưu Khai Phóng này, thật sự là đứa trẻ đáng thương.

Chà chà!

Quá đáng thương!

Hà Thời Minh hận không thể móc ra hạt dưa từ trong túi, cắn ngay tại chỗ.

Trong văn phòng.

Một đám quản lý cấp cao nhìn một màn trước mắt, toàn bộ trợn tròn mắt.

Bọn họ hoàn toàn không thể nào hiểu được, rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện này.

Lúc đầu Lưu Văn Long bình thường, thế mà sao sau khi nghe thấy tên Hà Thời Minh, đột nhiên nổi giận lớn như thế, ra tay mạnh như thế với con ruột mình?

Chẳng lẽ là, tên Hà Thời Minh này có thân phận gì khó lường hay sao?

Đúng lúc này, Lưu Văn Long ngừng tay.

Ngay sau đó, lập tức chạy đến trước mặt Hà Thời Minh, cười xòa nói: “Hà tiên sinh xin lỗi, con trai không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tôi đã dạy dỗ tử tế, khiến Hà tiên sinh cười chê rồi, hy vọng Hà tiên sinh đừng trách tội đứa con trai này!”

Nói xong, nhanh chóng nói với đám người quản lý cấp cao trong phòng họp nói: “Mau tới gặp ông chủ mới của mấy người, Hà Thời Minh, anh Hà!”

“A!”

Nghe thấy Lưu Văn Long nói vậy, cả tập thể tại hiện trường hóa đá.

Lưu Khai Phóng đang kêu thảm thiết, cũng lập tức dừng lại, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Hà Thời Minh.

Ông... Ông chủ mới?

Hà Thời Minh?