Vẽ ra một câu chuyện nghe có vẻ đáng sợ là chưa đủ, thậm chí hợp lý vẫn chưa hề đủ, cảnh giới cao nhất là kể cả người cũng phải tin vào câu chuyện mình vẽ ra mới có thể khiến người khác không hoài nghi .
Thứ hắn vẽ ra không chỉ để An Nhã Tâm sợ hãi, chính hắn cũng nghĩ rằng chuyện có thể đi theo hướng đó, mọi chuyện thật sự có thể xảy ra, hắn không phải đang hù dọa .
An Nhã Tâm là một sử gia đại tài, thế thì hắn lấy chính dẫn chứng trong lịch sử để cho nàng ta tự suy nghĩ, tất nhiên hắn chỉ nói những chuyện đương nhiên, ví dụ như kẻ thù không thể tin tưởng nhau chẳng hạn .
Tin vào lời hứa của kẻ thù để rồi m·ất m·ạng chẳng cần dẫn chứng lịch sử, chính chồng của nàng không phải ví dụ thuyết phục nhất hay sao, bên kia từng hứa bất kể thắng thua đều đưa người về Băng Long Thành, kết quả ra sao ai cũng rõ ràng, bọn họ có đưa về nhưng khi đó người sống sờ sờ đã trở thành cái xác không hồn .