Đợi ở trong phòng biết Trần Lệ Băng tỉnh lại hắn ta muốn vào an ủi nàng một chút, đồng thời Vũ Tình cũng giải thích cho Thiên Tuệ và Thanh Tâm để họ không lại xát muối vào v·ết t·hương của nàng.
Thấy nàng ta dựa lưng vào thành giường vẻ mặt mệt mỏi, Thiên Tiếu đi lại bên cạnh ngồi xuống hỏi :
"Ngươi biết rằng sẽ như thế tại sao lại còn xúc động như vậy ?"
Trần Lệ Băng dựa vào vai hắn thì thầm :
"Ngươi biết không, ta đâu có biết gì về những chuyện này, từ trước đến nay ta đi qua dân chúng còn cứ ngỡ họ kính trọng lên không dám nhìn ta . Nào ngờ bởi trong mắt họ ta chẳng khác gì một con quỷ cả, cứ nghĩ tới thôi trong lòng ta lại nhói lên một cái, muốn bình tĩnh lắm nhưng thực sự quá khó đối với ta .”