Tuy rằng ai đánh nhau cũng rất mệt, có vài người lại không phải mệt mỏi như vậy, căn bản là họ có được Chức nghiệp khá đặc biệt nhờ huyết mạch và thể chất khác biệt . Thiên Tiếu thì luôn biết suy nghĩ cách để mọi thứ dễ dàng, trong khi có một số ít người căn bản không cần cố gắng, càng chẳng cần suy nghĩ gì nhiều .
Trong số thành viên của Thái Bình Hội cũng như vậy, Liễu Mị Nhi ngồi trên cành cây cao, lưng ngọc tựa vào thân cây ánh mắt bình thản nhìn xuống phía dưới ngọn núi . Khắp nơi chiến đấu mãnh liệt xảy ra nhưng nàng lại bình thản như không, chẳng ai biết nàng rốt cuộc đang muốn làm gì .
Những thành viên khác trong Thái Bình Hội tại ngọn núi này đều vô cùng sốt sắng, hội trưởng đã giao nhiệm vụ cho họ cố gắng dọn dẹp càng nhiều quái vật càng tốt . Nguyên một ngày trôi qua người mạnh nhất là Liễu Mị Nhi lại không chịu ra tay khiến cho họ rất khó hiểu.
Một người rốt cuộc không nhịn được, tách khỏi chiến đấu đi tới dưới cây khẽ giọng nói :
“Liễu trưởng lão có thể ra tay được không, huynh đệ trong hội bắt đầu xuất hiện tử thương rồi, nếu ngài không ra tay thì chúng ta có thể sẽ thất thủ .”