Ánh mắt của nàng ta vô cùng hiểm ác nhìn vào Thiên Tiếu, hắn hiện tại giống như món đồ chơi được tỷ tỷ của nàng cho vậy, muốn làm gì thì làm, không ai dám can thiệp vào cả .
Mọi người không hiểu nhiều, nhưng vô cùng chắc chắn cô gái này có địa vị cực kỳ cao, nếu không một người như Thiên Tiếu sao có thể quỳ xuống . Mấy cô gái thông qua Ngọc Nữ Tâm Kinh hỏi chuyện, thế nhưng Thiên Tiếu chỉ đành im lặng, giống như t·ội p·hạm đang chờ phán quyết vậy .
Hắn ta thừa hiểu rằng nếu mình nhiều chuyện thì có thể sẽ gặp thêm những chuyện không đáng có, h·ình p·hạt có thể sẽ bị tăng lên ngay tức thì, thay vì giải thích cho bọn họ một cách vô ích, đầy tính rủi ro, thì hắn nghĩ cách để giải quyết vấn đề thì hơn, nhìn nụ cười của nàng ta Thiên Tiếu bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề khá là hợp lý .
Thiên Tiếu ngẩng đầu lên rồi cười nói :
“Vì một kẻ như ta mà công chúa phải cất công tới đây, thật sự khiến ta cảm thấy vô cùng có lỗi thế nên trước khi trừng phạt ta mong công chúa thưởng thức chút cơm canh đạm bạc . Coi như đây là sự hối lỗi của ta đối với việc làm mất thời gian của công chúa, ta đây cái gì cũng không tự tin cho lắm, nhưng riêng tài nấu nướng thì đảm bảo sẽ không làm bất cứ ai thất vọng .”