Càng đau buồn thì càng suy nghĩ nhiều, Thiên Tiếu lúc này thực sự không hiểu mình làm sai ở chỗ nào, vì sao nói chuyện lại ra nông nỗi này . Hắn đã tính toán đủ đường vì sao số mệnh cứ chống lại hắn .
Thiên Tiếu đang quá đau buồn nên mọi người chỉ biết đứng bên cạnh nhìn hắn, tất cả chỉ mong hắn ta ổn, khi đó mọi người mới khá lên được . Nhưng mà thứ bọn họ chứng kiến khiến mấy cô gái thực sự không cầm được nước mắt, chỉ một đêm thôi bọn họ đã thấy được mái tóc đen như bầu trời đêm của hắn bạc trắng như tuyết .
Đôi mắt vốn sắc bén như dao, sâu thẳm như biển bây giờ lại trở nên vô hồn giống như một xác c·hết, các nàng chỉ muốn khuyên hắn hãy khóc đi, chỉ có khóc thì mới nhẹ lòng được . Đáng tiếc lần này nỗi đau trong hắn đã không còn đơn giản là khóc thì sẽ có thể vơi đi .
Khi mà bình minh chiếu xuống tấm cửa kính, soi rọi vào căn phòng u ám, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện giữa căn phòng .
Băng Thần chậm rãi đi xuống, hướng về phía con gái của mình, đôi bàn tay đang nắm chặt bàn tay đã lạnh ngắt của Băng Mị lúc này mới dần buông ra .