Sáng sớm ngày hôm sau nhóm của Thiên Tiếu đi theo bản đồ xuyên qua cánh rừng rậm rạp để đi tới một cánh cổng thần bí . Bản đồ chỉ không rõ ràng cho lắm, Thiên Tiếu lại không thể dẫn nàng một mạch đi tới nơi, như thế có thể khiến cho Nhan Như Phượng nghi ngờ .
Nhan Như Phượng dùng tay mình sờ lên họa tiết trên cánh cổng, ngay khi nàng sờ tới biểu tượng của Nhan gia thì cánh cổng có chút biến hóa . Thiên Tiếu cũng có chút kinh ngạc khi cánh cổng đầy bụi đất trong chớp nhoáng hóa thành bạch ngọc sáng bóng .
Hắn đưa tay sờ lên nhưng lại không nhận ra rốt cuộc đây là chất liệu gì, chỉ cảm thấy mát lạnh vô cùng . Độ cứng thế nào thì hắn không dám thử, nhỡ đấm một cái kích hoạt bẫy hoặc vô tình hủy đường vào bí cảnh thì phiền to .
Không biết rằng thử thách trong bí cảnh là gì nhưng ở bên ngoài mọi thứ rất kỳ lạ, yêu thú ở bên ngoài hoàn toàn không có ý định hoạt động ở khu vực này .Trong đường kính khoảng trăm dặm hoàn toàn không có bất cứ yếu tố nào sinh sống, chi tiết về khu vực này hoàn toàn là một khoảng đen .
Nghiêm túc mà nói thì chỉ khoảng mười mét trước cánh cổng là chỗ Thiên Tiếu không thấy được, yêu thú có đi ngang qua thì trong đầu cũng không lưu lại ký ức, về sau sẽ có thêm nỗi sợ vô hình khiến chúng phải đi ra khỏi phạm vi trăm dặm .