Đến sáng sớm thì Thiên Tiếu đành phải thỏa hiệp, Lý Nhã Lan nhìn thấy cảnh này hắn biết giải thích thế nào, có điều hắn cũng không phải kẻ ngốc, nhất định phải ra điều kiện có lợi cho mình .
Cả hai ngồi đối mặt nhau trên giường, hắn thở dài khẽ giọng :
“Ta cho muội cơ hội để thuyết phục, còn mấy phút nữa là tới sáu giờ rồi, trong khoảng thời gian đó muội không thuyết phục được chúng ta tạm thời ngừng c·hiến t·ranh . Đợi tuần sau ta về thì chúng ta bàn tiếp .”
Lý Nhã Kỳ tỏ vẻ quyết tâm :
“Ta nhất định sẽ cẩn thận, không gây rắc rối cho đại ca .”
“Ha ..ha..ha” Cười hai tiếng đầy chế nhạo thay cho câu trả lời .
Lý Nhã Kỳ không gây ra rắc rồi thì mới là chuyện lạ, hắn căn bản là phải mang một đứa trẻ đi làm việc chung với mình, đã thế nàng ta còn muốn làm ở bệnh viện, muốn nàng yên tĩnh trừ khi không cần làm .
Tuy nhận được rất nhiều cơ duyên nhưng Thiên Tiếu không hề tự tin mình có thể ngăn cản khi nàng gây chuyện, hắn còn chẳng làm được gì khi nàng rỏ nước miếng lên người của mình, khi xảy ra vấn đề lấy gì để có thể cản nàng lại .
Quan trọng nhất vẫn là đánh không lại .
Những lúc như thế này hắn chỉ có thể cảm thán lão thiên mắt mù, tại sao toàn trao thứ nguy hiểm cho những kẻ ngang ngược .
Một người tốt, hiền lành như hắn lại nhận được Khí Hồn “hiền lành” y chang chủ nhân, thanh kiếm bất lực trước khẩu súng, hắn ta bất lực khi muốn trị nàng .
Lý Nhã Kỳ rút ra bóp tiền dày cộm hắng giọng :
“Ta có để dành được một ít tiền, đại ca lại đi vào giai đoạn tu luyện quan trọng, việc ta đi làm có thể phải nhờ đại ca giúp đỡ nhiều . Chính vì những lý do này ta quyết định cho đại ca mỗi tháng 20 ngàn hồn nguyên để bồi dưỡng ngươi, đồng thời làm chung thì cơm ba bữa ta đều sẽ trả tiền .”
Thiến Tiếu xì một tiếng :
“Chỉ có mỗi 20 ngàn Hồn nguyên đáng để ta lại phải mạo hiểm như thế sao ?”
“ 30 ngàn Hồn nguyên, thế nào có suy nghĩ lại chưa đại ca ?”
“Không .”
“40 ngàn Hồn nguyên thì sao ?”
“Bằng đó thì đi giao hàng còn hơn .”
“60 ngàn Hồn nguyên chắc chắn là nhiều hơn đi giao hàng rồi ." Lý Nhã Kỳ hừ lạnh, nàng vẫn rất quan tâm hắn nên biết thừa . "Đừng tưởng ta không biết đại ca một tháng kiếm được bao nhiêu .”
Hai công việc chăn bản không giống nhau, không bất đắc dĩ 100 ngàn hắn cũng không làm .
“Danh dự, nhân phẩm, sự an toàn của ta lại chỉ đáng giá có 60 ngàn thôi sao ? Nếu cảm thấy muốn…….”
Thiên Tiếu đang muốn nói gì thì Lý Nhã Kỳ dứt khoát :
“Giá chót, 120 ngàn Hồn nguyên mỗi tháng, cơm nuôi ba bữa .”
Nửa tiếng sau
Không bất đắc dĩ 100 ngàn hắn cũng không làm nhưng một 120 ngàn lại là cái giá hợp lý .
Hai người đứng trước cửa của bệnh viện, hóa ra công việc Lý Nhã Kỳ muốn xin và công việc do chủ quán muốn giới thiệu cho hắn ta là một, cái này có lẽ chắc là ông trời sắp đặt số phận .
Có hai y tá phỏng vấn hắn còn chẳng ai đả đụng gì tới Lý Nhã Kỳ cả, lần phỏng vấn này đối với hắn không nhẹ nhàng giống như những lần xin việc khác .
Với kinh nghiệm hai năm tự lập hắn biết một nơi chuyên nghiệp như thế này làm gì cũng sẽ rất nghiêm túc .
Ngồi ở bàn phỏng vấn có hai người, một người là y tá trưởng, người còn lại là một bác sĩ đang trong ca trực .
Y tá trưởng chắp tay, ánh mắt trực diện hắn, nghiêm túc đặt câu hỏi :
“Vì sao ngươi nghĩ mình và muội muội có thể làm được công việc này ? Tại sao lại chọn công việc này thay vì những công việc khác ? Lý do chọn bệnh viện của chúng ta chứ không phải những bệnh viện khác ?”
Thiên Tiếu có kinh nghiệm nên hồi đáp rất nhanh chóng :
“Đầu tiên chúng ta chưa chắc mình có thể làm tốt công việc mới, chúng ta cũng chỉ lần đầu tiên tiếp xúc một công việc tư vấn tâm lý, không có một chút kinh nghiệm nào cả . Thế nhưng hiện tại người có kinh nghiệm, chắc chắn làm được việc kiếm đâu ra, nếu có thì chắc quý vị đã không cần phải đăng tin tuyển người ."
Hai người kia nhìn nhau, Thiên Tiếu nói hoàn toàn chính xác, hắn thấy có vẻ ổn liền tiếp tục .
"Còn câu hỏi thứ hai và thứ ba thì ta xin phép được trả lời chung, “nhân viên chăm sóc tinh thần” cái công việc này vốn chưa từng tồn tại ở Huyền Vũ Đế Quốc, chúng ta hứng thú với loại công việc mới nhiều thách thức nên mới chọn lựa .
Bệnh viện này cũng là nơi duy nhất có công việc này, chúng ta căn bản không có sự lựa chọn nào cả, tất nhiên do đây là bệnh viện lớn cũng coi như lý do, bởi đánh giá công việc có thể làm hồ sơ của chúng ta đẹp hơn.”
Y tá trưởng liếc qua bác sĩ một cái thì thấy nàng ta gật đầu, hai nàng đứng lên đi ra ngoài muốn nói chuyện riêng với nhau, hắn thì quay lại ngồi chung với Lý Nhã Kỳ, nãy giờ nàng ta ngồi nghe chắc cũng lo lắng lắm .
Nàng ta không giống như hắn, từ bé đến lớn đều được bảo bọc, thế nên nàng mới lười kinh khủng kh·iếp như vậy, Thiên Tiếu thì lăn lộn kiếm tiền từ rất lâu rồi .
Lý Nhã Kỳ khẽ giọng hỏi :
“Nói như thế có hơi quá không ?”
Thiên Tiếu gõ nhẹ vào trán nàng rồi nói :
“Tin tưởng đại ca, muốn xin việc thì phải để cho sếp tương lai thấy được mặt tích cực lẫn tiêu cực của chúng ta, chúng ta cố nói dối bất cứ cái gì, sớm muộn họ cũng sẽ nhìn ra thôi .
Ví dụ như việc tại Huyền Vũ đế quốc mới xuất hiện nghề này là thật, bệnh viện này tuyển người mới để đào tạo cũng là thật, như thế đào đâu ra kinh nghiệm, nhớ kỹ là không phải khi nào cũng nên nói dối .”
Hai người kia có vẻ bàn bạc khá lâu, may sao hắn cùng Lý Nhã Kỳ đã xin nghỉ nguyên cả buổi sáng, nếu không thì thành cúp học .
Khoảng nửa tiếng sau thì y tá trưởng mới quay lại cầm theo hai bản hợp đồng, phía bên trong có ghi rõ ràng trách nhiệm và quyền lợi của hai người nếu chấp nhận làm công việc này .
Mọi thứ đều bình thường, vấn đề duy nhất là bọn họ chỉ được làm việc ở khu dành cho người bệnh bình dân, còn khu vực cao cấp đã có chuyên gia từ Thanh Long Quốc tới đảm nhận .
Làm ở khu vực bình dân thì lương chắc chắn sẽ không cao cho lắm, để đền bù thì bệnh viện cam đoan chỉ cần làm việc đủ ba tháng thì hai người sẽ có đánh giá xuất sắc và một tờ giấy giới thiệu để sau này nếu muốn làm việc liên quan đến y tế sẽ dễ dàng xin việc hơn .
Đối với Lý Nhã Kỳ chỉ cần được nhận đã là chuyện tốt, bây giờ còn được thêm nhiều ưu ái như vậy coi như niềm vui ngoài dự kiến, còn riêng Thiên Tiếu thì cảm giác đãi ngộ này có chút miễn cưỡng .
Có lẽ những người thuộc bệnh viện này mong muốn tuyển được những người lớn tuổi hơn một chút, như thế có thể đào tạo để họ làm việc lâu dài, học sinh cao trung như hai người thì khó gắn bó với bệnh viện được .
Bất cứ hệ thống nào cũng vậy, chọn lựa đều ưu tiên người gắn bó lâu dài, bệnh viện này thuộc về Lâm thị tập đoàn nên tác chuyện này cũng được ưu tiên .
Thế nhưng theo như hắn đoán thì công việc này đã tuyển lâu rồi nhưng không tìm được người phù hợp, chính vì thế mới chấp nhận bọn họ, đến sớm mấy ngày có khi phải về nhà chờ kết quả .
Y tá trưởng dẫn bọn họ đi lấy đồng phục rồi giải thích công việc cho họ :
“Công việc này ta cũng không biết nhiều, chủ yếu phải tâm sự với những người bệnh được người nhà chọn lựa dịch vụ, cố gắng giúp họ thoải mái nhất có thể bởi họ đều mang trong mình bệnh n·an y· hết thuốc chữa, sẽ đi tới cõi vĩnh hằng chỉ sau một vài tuần ."
Đi đến phòng nhận đồ .
"Nói chuyện với bọn họ, giúp bọn họ thỏa mãn những yêu cầu trong khả năng của các ngươi, cụ thể thì các ngươi đọc sách hướng dẫn sẽ rõ chứ ta không biết nhiều, đọc xong thì tới chỗ làm việc thực hành ngay trước khi rời đi .” Nàng ta tiếp tục nói chuyện .
Hai người được phát một danh sách các bệnh nhân có đăng ký dịch vụ, mỗi người chọn một bệnh nhân để thử, Thiên Tiếu chọn lấy một phòng bệnh của một thanh niên trẻ tuổi mắc bệnh hiểm nghèo .
Phẫu thuật thất bại nên thời gian sống của hắn chỉ còn một tới hai ngày, người nhà đăng ký dịch vụ tốt nhất để hắn có thể cảm thấy khỏe mạnh trong hai ngày này .
Thấy có người đi vào người thanh niên kia vốn đang nhìn cửa sổ quay đầu lại nhìn, có vẻ là một người vui vẻ khi mở miệng hỏi han trước :
“Ngươi chính là nhân viên chăm sóc tinh thần bệnh viện nói tới có phải không ?”
Thiên Tiếu gật đầu hồi đáp :
“Đúng là ta, công việc này ta cũng chỉ mới nghe tên thôi chứ không biết nhiều về nó, chỉ biết sẽ phải làm cho ngươi vui . Thế ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hay không, nếu có thì ít nhất hãy nói cho ta nghe, trông ta thế này thôi nhưng có thể làm được không ít việc đâu .”
Người thanh niên kia mỉm cười :
“Thực ra lúc còn khỏe mạnh ta thường cùng với mấy người bạn của mình tới trung tâm thương mại của Thiên Hà thương hội dạo chơi, ước muốn duy nhất lúc này chính là ăn được món thịt kho tàu bản giới hạn .
Trước kia nhóm chúng ta từng rất nhiều lần xếp hàng chờ đợi nhưng chưa một lần thành công mua được, ngươi có thể giúp được ta không, tuy rằng rất khó nhưng hy vọng ngươi có thể thử một lần giúp ta .”
Vốn nghĩ một người sắp c·hết sẽ có mong ước gì rất to lớn, Thiên Tiếu không nghĩ tới những gì hắn ta cần lại chỉ là một hộp cơm .