Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 132



“Anh Hạc, tôi sai rồi anh Hạc!” Vu Thành Quang dẫn theo.

bốn năm mươi người vội vàng đi tới cửa phòng bảo vệ, ầm ầm quỳ xuống: “Anh Hạc, tôi và tên họ Triệu kia đã không còn quan hệ gì rồi, cậu ta thật sự không phải đàn em của tôi nữa đâu..” Lúc này, trưởng khoa Triệu cũng gặp Vu Thành Quang, sắc mặt chợt thay đối, trợn to mắt sợ hãi nhìn chảm chãm cảnh này.

Vu Thành Quang! Đây là đại ca đứng đầu lúc anh ta làm côn đồ, lúc trước.

rất có danh tiếng, sao đột nhiên lại chạy tới đây quỳ xuống trước mặt Bùi Hạc rồi? Trưởng khoa Triệu đứng phắt dậy, nét mặt thay đổi, cảm thấy hơi không ổn.

“Anh Hạc, thật sự không liên quan đến tôi, lúc đầu tên họ.

Triệu này chỉ đi theo tôi nửa tháng thôi, không liên quan đến tôi đâu..” Vu Thành Quang dứt khoát ôm lấy đùi Bùi Hạc khóc lóc, sau đó quay đầu hung hăng nhìn chằm chäm Trưởng khoa Triệu: “Họ Triệu kia, cậu muốn chết cũng đừng có kéo tôi theo…” Trưởng khoa Triệu sợ tới tái mặt, thân thể run lên nhìn Vu Thành Quang: “Anh Thành…” “Cút, ông đây không có đàn em như cậu!” Vu Thành Quang rống giận.

Vẻ mặt của Đỗ Kiến Vỹ cực kỳ khó coi, trong chốc lát vẫn không biết chuyện gì xảy ra. Anh ta hoàn toàn không

biết Vu Thành Quang, cho nên cũng không hiểu tình huống ở đây là gì.

“Anh Thành..” Trưởng khoa Triệu nuốt một ngụm nước.

miếng, hơi hoảng hốt.

Theo thái độ của Vu Thành Quang, anh ta biết hôm nay.

đã gặp rắc rối rồi. E rằng thân phận của người được gọi là anh Hạc này không hề đơn giản.

Vu Thành Quang không thèm nhìn anh ta một cái, chỉ liên tục dập đầu với Bùi Hạc.

Bùi Hạc nhíu mày: “Nếu chuyện này không liên quan đến anh thì đứng lên đi..” “Được! Được!” Vu Thành Quang như được đại xá.

Trưởng khoa Triệu khó khăn trụ vững, cười gượng: ˆÀ…

anh Thành…” “Anh Hạc, tôi đã gọi các anh em kết nghĩa đến cả rồi, anh nói đánh ai thì đánh người đó, năm trăm anh em đều tới hết..” Vu Thành Quang vội vàng lấy lòng nói với Bùi Hạc.

Bùi Hạc nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nhìn chăm chäm Trưởng khoa Triệu trong khoa bảo vệ.

Cuối cùng Trưởng khoa Triệu cũng ngồi không yên nữa, thầm thấy hơi sợ hãi.

Năm trăm người!

Anh ta hoàn toàn không nghỉ ngờ lời của Vu Thành Quang, vì Vu Thành Quang có bản lĩnh này.

Tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng lớn, đã truyền vào trong phòng rồi.

Hơn năm trăm người đứng chặn trước cửa phòng bảo vệ nhìn chằm chằm Trưởng khoa Triệu bên trong.

Năm trăm người đấy! Cho dù cả năm trăm người chỉ bao vây thôi, anh ta cũng không thể chịu được khí thế đó, huống hồ nghe ý của Vu Thành Quang thì hôm nay anh ta sẽ không thể ra khỏi cánh cửa này được.

Lúc này, Đỗ Kiến Vỹ cũng đã hiểu ra, trên trán đổ mồ hôi như mưa.

Đây chắc chản không phải côn đồ bình thường, nói thế nào thì cũng phải là một đại ca mới đúng! Anh ta đùa giỡn người phụ nữ kia, bây giờ đã bị người tìm đến rồi, anh ta còn có thể sống sót rời đi ư? Đúng vào lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài bệnh viện.

Đỗ Kiến Vỹ mừng rõ: “Cảnh sát đến rồi, cảnh sát đến rồi, tôi xem đám côn đồ các người còn gây chuyện ở đây kiểu gì!” Trưởng khoa Triệu cũng nhận ra cảnh sát đến thật đáy lòng mang theo một tia hy vọng.

Lúc này, Sở trưởng Tiết đã tới, phía sau có mười mấy nhân viên cảnh sát đi theo.

“Sở trưởng Tiết, tôi ở đây… Sở trưởng Tiết, cứu mạng.

với!” Trưởng khoa Triệu nhìn thấy Sở trưởng Tiết lập tức mừng rỡ, kêu to với ông ấy.

Bùi Hạc nhìn chằm cảnh này, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Sở trưởng Tiết lạnh lùng đẩy đám người ta, khi nhìn thấy Bùi Hạc đi đầu thì hơi sửng sốt.

“Sở trưởng Tiết, cuối cùng ông cũng đến rồi…” Trưởng khoa Triệu vội tiến lên, vẻ mặt lấy lòng: “Sở trưởng Tiết à, những người này đều là côn đồ, bọn họ quấy rối trật tự của bệnh viện, nên bắt lại hết! Nhất là tên này, tên này là tên cầm đầu đây, nhất định phải tra khảo nghiêm khắc…” “Đúng đúng đúng… Đây là tên cầm đầu, tôi có thể làm chứng… Sở trưởng Tiết, ngài mau bắt anh ta lại đi!” Đỗ Kiến Vỹ cũng vội tiến lên.

Hai người đều chỉ về phía Bùi Hạc.

Sắc mặt của Sở trưởng Tiết hơi khó coi, nhìn Bùi Hạc: “Tổng giám đốc Bùi, xảy ra chuyện gì vậy?” Bùi Hạc lạnh lùng đi ra: “Sở trưởng Tiết, có lẽ ông cũng biết chuyện tối nay Đường Ân bị ám sát nhỉ? Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện, lại bị người của phòng bảo vệ đưa tới đây…” “Đường Ân?” Ông ấy hơi sửng sốt, sắc mặt càng khó coi hơn.

Chuyện Đường Ân bị ám sát đã gây ra sóng to gió lớn ở cục cảnh sát, có thể nói là một trong những chuyện tồi tệ nhất ở thành phố Giang mấy năm qua.

Tất cả cảnh sát của thành phố Giang đều đang bận rộn Vì chuyện này.

Đường Ân đến bệnh viện lại còn gặp phải phiền phức? “Xảy ra chuyện gì?” Sở trưởng Tiết lạnh lùng nhìn chằm chằm Trưởng khoa Triệu và Đỗ Kiến Vỹ.

là thế này..” Đáy lòng Trưởng khoa Triệu hơi ội vàng tiến lên một bước: “Sở trưởng Tiết, chúng tôi nghi ngờ có người đánh nhau nên mới đưa người đến đây..” “Bọn họ đe dọa quấy rối người nhà bệnh nhân, không lấy được câu trả lời hài lòng nên bắt đầu trả thù cá nhân..” Bùi Nhược lạnh lùng nói.

“Cô đừng nói bậy, sao bệnh viện của chúng tôi có thể quấy rầy đe doạ người nhà bệnh nhân được..” Trưởng khoa Triệu luống cuống, vội vàng nói: “Sở trưởng Tiết, ông phải tin tưởng chúng tôi, chuyện này thật sự không.

phải như vậy đâu, chúng tôi là nhìn thấy có người bị thương vì dao đâm nên mới đưa đến đây!” “Sở trưởng Tiết, không phải như thế, đừng nghe cô ta nói bậy..” Đỗ Kiến Vỹ lớn tiếng kêu lên, giọng nói nghẹn ngào: “Là bọn họ, bọn họ ầm ï trong bệnh viện, bọn họ muốn gây chuyện, thấy người đông thế mạnh thì bát đầu ức hiếp bác sĩ..” ‘

Bùi Nhược hỏi vặn lại: “Gây chuyện? Khi nấy tôi tố cáo.

với Khoa trưởng khoa bảo vệ là bác sĩ của các người quấy rối và đe doạ người nhà bệnh nhân, nhưng các người hoàn toàn không để tâm…” “Tôi không hề quấy rối ai cả..” Đỗ Kiến Vỹ kêu to: “Sở trưởng Tiết, tôi không có, đừng nghe bọn họ ngậm máu phun người..” Sở trưởng Tiết nhìn cảnh này, sác mặt khó coi.

Bùi Nhược cười lạnh lẽo, nhìn sang Sở trưởng Tiết: “Sở.

trưởng Tiết có thể dẫn về điều trai” “Tôi có thể thề với trời mình không hề quấy rối và đe doạ người nhà bệnh nhân!” Đỗ Kiến Vỹ vội kêu †o.

Sở trưởng Tiết cau mày nhìn cảnh này, cảm thấy trong chốc lát không thể xử xong vụ này, chỉ có thể phất tay: “Dẫn người ra ngoài trước, chuyện còn lại, cục cảnh sát chúng tôi sẽ từ từ điều tr: hó thị trưởng Vương cũng đang đến rồi, tôi tin ông ấy sẽ cho mọi người một sự.

công bằng!” Dứt lời, cả phòng bảo vệ đều trở nên yên tĩnh.

Phó thị trưởng Vương! ‘Vừa nghe thấy lời này, Đỗ Kiến Vỹ lập tức ngơ ngác, cảm thấy đầu óc vô cùng mơ hồ.