Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 157



“Đường Ân, nếu nuôi chó thì một căn nhà không đủ đâu!” Bùi Nhược đứng bên cạnh có chút khó xử nói, giả vờ lộ ra bộ dạng nũng nịu: “Anh yêu, một căn biệt thự làm sao đủ nuôi chó chứ, hay là mua thêm căn nữa đi!” “Vậy mua luôn cả căn bên cạnh đi!” Đường Ân mỉm cười: “Nếu thật sự không đủ thì mấy tòa cao tầng kia cũng mua luôn đi, tôi nghĩ cũng đủ chứ nhỉ?” “Không cần tòa nhà cao tầng đâu, mua cả căn sau cùng kia là được rồi!” Bùi Nhược kéo cánh tay Đường Ân.

Đường Ấn cười gật đầu, nhìn Thiện Tuyết: “Cà thẻ đi, bốn căn biệt thự.” Thiện Tuyết cũng bối rối, không dám tin nhận lấy tấm thẻ trong tay, vẻ mặt kinh ngạc.

Không chỉ Thiện Tuyết, Nhân viên sale bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc. Rốt cuộc thì đây là ai vậy? Mua hẳn hai căn biệt thự chỉ để nuôi chó thôi sao? Đây quả thật khiến người ta không thể tin nổi! Sắc mặt Kim Địch trắng bệch, giả vờ bình tĩnh nói: “Đi cà thẻ đi, thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao? Còn mua hẳn hai căn để nuôi chó, nếu không cà được thẻ thì cũng đành chịu mất mặt thôi Đường Ân cười không nói thêm gì nữa Thiện Tuyết tỉnh táo lại, vội vàng lấy máy ra, sau đó bắt đầu cà thẻ.

Loại chuyển khoản tiền bạc quy mô lớn như thế này, thủ hương 157 Nghẻo thật tục cũng khá rắc rối, có điều trong nháy mắt khi chuyển khoản, toàn bộ văn phòng nhà đất đều trở nên yên tĩnh.

“Được rồi sao?” Thiện Tuyết không dám tin, trong lòng kích động: “Thật sự được rồi sao?” “Lấy hợp đồng ra đây, chúng tôi ký tên, sau đó đưa chìa khóa ra đây là được rồi!” Đường Ân mỉm cười.

“Được! Được!” Thiện Tuyết hưng phấn gật đầu, vội vàng chạy về phòng làm thủ tục.

Vừa mới nhận chức đã bán được bốn căn biệt thự, chuyện này quả thật khiến người ta không dám tin tưởng. Nếu nói chuyện này ra ngoài, làm gì có ai tin được cơ chứ? Nhân viên sale từng lạnh lùng nhìn Đường Ân kia, lúc này oán hận đến nghiến răng, suýt nữa hôn mê luôn.

Nếu biết trước như vậy, nào có chuyện Thiện Tuyết ở đây? Cô ta chắc chắn sẽ cướp lấy thành tích này, nhưng mà biệt thự đã bán xong rồi, hơn nữa còn là do một người mới bán đi, cho dù cô ta hối hận đến phát điên, có thể làm được gì cơ chứ? “Cảm ơn nha anh yêu…’ Bùi Nhược ngọt ngào tựa vào người Đường Ân.

Kim Địch cắn chặt răng, xoay người đi ra ngoài.

Lô Tiên Lâm nhìn cảnh tượng này, vội vàng cúi đầu đuổi theo, vừa nãy còn chê cười người ta, trong nháy mắt đã bị người ta vả mặt rồi! hương 157 Nghềo thật Bốn căn nhà đấy! Đây tuyệt đối không phải con số nhỏ! Tuy Lô Tiên Lâm cũng có thể mua được, nhưng ông ta lại không thể mua tùy ý như vậy được.

Đường Ân và Bùi Nhược ra khỏi văn phòng nhà đất, lên xe, nhìn thấy Lô Tiên Lâm và Kim Địch đứng phía xa. Hai người giống như đang tranh cãi chuyện gì đó, chẳng qua vì khoảng cách quá xa nên hoàn toàn không nghe thấy được nội dung hai người trò chuyện.

Đường Ân lái xe đến gần, cười nhìn Kim Địch: “Cô Kim, cô và bạn gái tôi là bạn học, có thời gian đến nhà tôi là khách không? Cũng có thể đưa cả bác trai đi cùng…

Lô Tiên Lâm tức giận, sắc mặt trắng bệch: “Anh…” Đường Ân cười lạnh một tiếng: “Đừng nóng giận, nếu tức giận về đến nhà phải ăn không biết bao nhiêu cẩu kỷ mới có thể bù đắp lại được, vậy thì không đáng đâu!” Lô Tiên Lâm oán hận trừng mắt lườm Đường Ân, trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Đúng rồi, các ông nói để bạn gái tôi đến chỗ các ông thì sẽ trả tiền lương gấp đôi đúng không? Bây giờ cô ấy đang làm việc ở văn phòng luật Tây Hà, tiền lương một năm là hai mươi triệu, hôm khác tôi dẫn cô ấy đến chỗ các ông nhận chức nhé..” Đường Ân hé miệng cười một tiếng.

Lô Tiên Lâm đứng ngẩn người, tay cũng run rẩy.

Nghẻo thật Tiền lương một năm hai mươi triệu sao? Sao có thể như vậy được? “Còn trở về từ Oshu nữa chứ, nghèo chết đi được, ngay cả hạt bụi trên móng chân người trong nước cũng chẳng bằng!” Đường Ân khinh thường bĩu môi, lái xe đi về phía xa.

Bùi Nhược cười khanh khách, tinh thần sảng khoái, vẻ mặt hồng hào. Từ nhỏ đến lớn chị ta đều là bạn học với Kim Địch, giữa hai người tranh giành rất nhiều lần, đáng tiếc Kim Địch vẫn không phải là đối thủ của chị ta. Bây giờ lại đè ép được Kim Địch, khiến trong lòng Bùi Nhược cũng cảm thấy có chút phấn khởi.

Đường Ân lái xe về phía đại học thành phố Giang, nhìn mấy căn biệt thự bỏ hoang cách đó không xa, trong lòng cũng cảm thán.

“Mấy ngày nữa tìm người sửa chữa, hẳn là sẽ không có vấn đề gì!” Bùi Nhược hiểu rõ suy nghĩ của Đường Ân, nhẹ giọng nói.

Đường Ân gật đầu, xoay người quay về biệt thự mình vừa mua.

“Đường Ân, thời gian này đã xác định được, một số tác phẩm của Đường Úy ở thành phố Giang cũng đã bị Bùi Hạc điều tra ra rồi, chỉ còn đợi lệnh của cậu thì chúng ta có thể nhổ sạch những người này!” Bùi Nhược đi vào theo Đường Ân.

Đường Ân gật đầu: “Hôm nay đi, nếu đã điều tra ra được, vậy không thể để cho bọn họ nhảy nhót thêm được nữa!”

“Được! Tối hôm nay ra tay với bọn họ!” Bùi Nhược gật đầu, xoay người bấm điện thoại.

Đường Ân nhìn cấu trúc quen thuộc, thiết bị quen thuộc, trong lòng có chút không thoải mái.

Tất cả nơi này đều rất quen thuộc, chẳng qua lại thiếu mất cô gái nhát gan kia.

Đi dọc lên tầng rồi đẩy cửa phòng ra, Đường Ân đứng sững ở ngoài cửa, nhìn về phía căn phòng bên cạnh.

Nơi đó đóng cửa, không có ai.

Đường Ân thở dài, bước vào phòng, ánh mắt từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Không biết Bùi Nhược đã chạy đến đảng sau anh từ bao giờ: “Bùi Hạc vừa mới nói, hôm nay hẳn sẽ ra tay, siêu thị nhà họ Vương kia có rất nhiều vấn đề, nếu muốn kéo bọn họ xuống nước thì sẽ rất đơn giản, mặt khác mấy cửa hàng đồ ngọc kia…” “Cũng kéo xuống hết đi!” Đường Ân không chần chừ, cân nhắc một lát, nói: “Mặt khác, ngày mai tôi đi đăng ký công ty đầu tư, chị đến trấn giữ…” “Nhưng tiền lương của tôi cao lắm đấy, hai mươi triệu cơI” Bùi Nhược cười nói.

Đường Ân cười: “Mười phần trăm cổ phần, sao hả?” “Mười phần trăm sao?” Bùi Nhược sửng sốt một lát, cũng hơi kinh ngạc kêu lên: “Đường Ân, thời gian đầu tương 157 Nghị cậu muốn đầu tư bao nhiêu tiền?” “Năm tỷ!” Đường Ân nói.

“Năm tỷ? Làm sao cậu có nhiều tiền như vậy được?” Trong lòng Bùi Nhược giật mình.

Đường Ân quay đầu, mở hai tay ra: “Thật sự cho rằng mấy năm nay tôi chẳng làm gì hết sao? Thật sự cho rằng tôi chỉ ngồi ăn rồi chờ chết?” “Cậu..” Bùi Nhược có chút ngơ ngác nhìn Đường Ân.

Đường Ân nở nụ cười: “Năm năm trước bạn cùng phòng chấn động phố Wall, tôi may mắn mò được mấy trăm triệu, ba năm trước phát triển mở rộng biên cương Đông Nam Á, tôi may mắn mò được mấy tỷ nữa, mấy năm trước lại năm được một hạng mục ở Trung Đông…” Bùi Nhược ngẩn ra, có chút không dám tin tưởng nhìn Đường Ân trước mặt.

Đường Ân cười một tiếng: “Đương nhiên, những thứ này đều không công khai ra ngoài, đều có người lén lút làm cho tôi “Ai làm cho cậu?” Bùi Nhược không dám tin tưởng.

Đường Ân cười: “Chuyện này là bí mật, tôi không thể nói với người bình thường được…” Bùi Nhược bĩu môi, lập tức ngồi lên giường nói: “Không thể nói thì thôi! Chẳng qua tôi phải nói trước, cậu mở công ty đầu tư, chủ yếu là đối phó với Đồng Quân Hựu, tương 157 Nghẻo thật nhưng mà tôi không thủ đoạn bảng Đồng Quân Hựu đầu…” “Không sao cả, có tôi ở đây!” Đường Ân cười, trên người tỏa ra sự tự tin rất tự nhiên.

Bùi Nhược mím môi: “Vậy cậu đã từng nghĩ Đồng Quân Hựu cũng không dễ đối phó như vậy chưa?” Sắc mặt Đường Ân nghiêm túc: “Không sao, chỉ cần chị chuẩn bị xong xuôi, thu mua được Đầu Tư Tài Chính là được, chuyện còn lại cứ giao cho tôi…” Lần đầu tiên Bùi Nhược nhìn thấy Đường Ân tự tin như: vậy, theo bản năng cúi đầu, hài lòng nở nụ cười.

Sau khi Đường Ân sắp xếp một phần công việc xong, nảm một mình trong phòng, trong đầu đều nhớ đến cô gái Kỷ Du Du kia, không biết bây giờ cô ấy đang làm những gì.

Reng reng reng…

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Ân cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi thay đổi.

Nếu không phải tình huống đặc biệt, số điện thoại này tuyệt đối sẽ liên lạc với anh, nhưng bây giờ lại gọi cho.

anh, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao? “Hôm nay Mạnh Thúy Bình vừa mới đến Oshu, đúng lúc này phu nhân cũng đang ở Oshu, sau đó cùng đi ra sân bay…” tương 157 Nghèo thật “Cái gì?” Đường Ân hơi giật mình, cảm giác được có chuyện không ổn, dựa vào tính cách của mẹ mình, sợ rằng giữa hai người sẽ xảy ra chuyện lớn mất: “Bọn họ làm cái gì? Có chết người không?”