Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 172: Chó già cắn ngươc



"Đồng Quân Hựu, con chó già này..” Ngọn lửa giận dữ thiêu đốt trong đáy lòng Đường Ân.

“Cậu chủ, nếu không có tiền thì đừng lên tiếng, nói nhiều sẽ khiến người ta chê cười đấy!” Đồng Quân Hựu cười, dù sao hôm nay đã ngả bài với Đường An rồi, cũng không quan tâm anh có phải thật sự tức giận hay không nữa: "Ngài Rodin, tôi có thể ký hợp đồng với anh, mười tỷ đưa cho anh trong ba lần, năm tỷ giai đoạn trước sẽ đưa đến anh trong vòng hai ngày, hơn nữa một điều quan trọng nhất là... Đầu tư Kim Dung chúng tôi chỉ cần mười phần trăm cổ phần của công ty anh thôi!”

"Đồng Quân Hựu!" Đường Ân càng giận dữ hơn.

Rodin vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Đồng Quân Hựu: “Oh my god, đây thật sự là giúp đỡ quá lớn với chúng tôi!”

"Có thể giúp đỡ cho anh thì tốt rồi!” Ông ta cười nhạt, lại đưa mắt nhìn sang Đường Ân: “Cậu chủ, cậu thật sự khiến tôi hơi hết hồn, nhưng chỉ sợ điều này còn chưa đủ! Việc làm ăn trước giờ đều như thế, không đủ thực lực thì đừng nói chuyện! Cậu chủ, cậu thấy có đúng không?"

Đường Ân căm hận, cổ đè nén lửa giận của mình, nhẹ nhàng gật đầu.

Đồng Quân Hựu lại cười, hơi dừng chân lại: “Cậu chủ, có câu này cần khuyên cậu, nếu ngay cả tôi cũng đấu không lại thì đừng quay về nhà họ Đường làm mất mặt nữa, tránh để bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn!”

"Giói! Ông giỏi lắm!” Đường Ân nghiến răng, hít một hơi thật sâu.

Ông ta cười nhìn Rodin: "Ngài Rodin, ký hợp đồng với tôi đi, sau hai ngày tiền sẽ vào trong tài sản của anh!”

"Hân hạnh!" Anh ta cũng cười.

Đường Ân nhìn chằm chằm bọn họ rời đi, đôi mắt gần như sắp bắn ra lửa,

Bùi Nhược kéo tay áo anh: “Đường Ân, không sao hết, chúng ta chỉ mới bắt đầu, Đồng Quân Hựu không kiêu ngạo được lâu đâu.." Đường Ân hít một hơi thật sâu, siết chặt tay.

Kim Địch ở xa xa thấy cảnh này, ánh mắt lập tức sáng rực: “Đợi lát nữa ngài Rodin ký hợp đồng rồi, em sẽ đi qua tìm anh ta, anh tìm người dụ Đường An đi.."

“Được!” Lô Tiên Lâm gật đầu, thật ra trong lòng có hơi sợ hãi. Thân phận của Đường An còn ở đó, cho dù hơi bất hoà với Đồng Quân Hựu, nhưng bị một người như thế ghi thù, trong lòng cũng hơi hoảng loạn.

Buổi đầu tư Sa Long này gần như sắp kết thúc, Hội trưởng Vương lên sân khấu, cười ha ha nói hai câu chúc rượu.

Bên này, Rodin và Đồng Quân Hựu đã ký hợp đồng, hai ngưi bắt tay hữu nghị.

Kim Địch vội ra hiệu cho Lô Tiên Lâm, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Rodin.

Bùi Nhược còn đang an ủi Đường Ân, một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, không hề có ý muốn trêu chọc, trong mắt còn mang theo tình yêu.

"Là cậu Đường Ân đúng không?”

Một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên sau lưng anh.

Đường Ân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy một người trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi mặc âu phục đang vươn tay: “Tôi là người sáng lập của Khoa học kỹ thuật Air, tên Vương Húc! Tôi nghe nói cậu là Chủ tịch của Đầu tư Vương Thị Nữ, hy vọng có thể nói chuyện với cậu một lát, gần đây chúng tôi còn có một hạng mục không tệ, muốn xem thử hai chúng ta có cơ hội hợp tác không!”

Đường Ân cau mày, nhìn về phía Bùi Nhược theo bản năng: "Chị cẩn thận một chút, tôi quay lại ngay...”

Bùi Nhược gật đầu, thấy anh đã đứng lên, đi theo người sáng lập của Khoa học kỹ thuật Air này.

Đây chỉ là một buổi giao lưu đơn giản, hình như không có vấn đề gì cả. Bùi Nhược không hề nghĩ gì nhiều, tự rót cho mình một ly vang đỏ, làc lư ly trong tay, đưa mắt nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ bên trong.

Nhìn từ bên cạnh, Bùi Nhược mặc lễ phục màu xanh dương đậm, làm chị ta tựa như một nữ vương kiêu ngạo vậy, cả người phát ra sức quyến rũ cao quý.

Không thể không nói, Bùi Nhược thật sự rất xinh đẹp, cả người phát ra sự xinh đẹp trưởng thành.

Sự xinh đẹp này cũng không phải ai cũng có, mặc dù là Kim Địch vừa mới đi tới cũng mang vẻ căm hận và ghen tị.

Bùi Nhược?” Cô ta cười gọi: “Tôi muốn giới thiệu một người cho cô làm quen!"

Bùi Nhược quay đầu lại, nhìn thấy Kim Địch và Rodin bên cạnh cô ta.

Rodin có mái tóc vàng, đôi mắt xanh nhạt, nhìn cực kỳ anh tuấn.

Nhất là dáng vẻ khi anh ta nở nụ cười, có cảm giác xinh đẹp khiến người ta động lòng của một người nước ngoài. "Đây là ngài Rodin.” Kim Địch cười ha hả, sau đó chỉ vào Bùi

Nhược: "Ngài Rodin, đây là bạn học Bùi Nhược của tôi, là một người đẹp chân chính đấy!"

Chị ta hơi phản cảm, ánh mắt lạnh lùng hơn rất nhiều.

"Bùi Nhược, còn đang cảm thấy bực bội vì chuyện khi nấy à?" Kim Địch tiến lên, tươi cười nhìn chị ta: “Thật ra tôi cảm thấy cũng không cần thiết, dù sao Đồng Quân Hựu người ta cho nhiều tiền, còn đòi ít cổ phần, các cô có thể làm gì được chứ? Chút thực lực đó của các cô không lấy được hạng mục cũng là chuyện bình thường, đừng để tâm quá! Tôi giới thiệu ngài Rodin cho cô, sau này hai người có thể liên lạc thường xuyên cũng được đấy.”

Sắc mặt Bùi Nhược trở nên lạnh lùng: “Tốt nhất cô nên cách xa tôi ra một chút!"

"Bùi Nhược, sao cô cứ mang cái tình tình này vậy?” Cô ta như hao tâm tổn trí sờ trán, cười nói: "Cô biết không? Sa Long lần này chủ yếu là tổ chức cho ngài Rodin, thân phận của anh ấy cao quý mà bí ẩn, chắc chắn sẽ không thua tên bạn kia của cô! Hơn nữa ngài Rodin đẹp trai như thế, đến lúc đó ở bên cạnh cô không khiến người ta hâm mộ chết đi được sao? Bạn trai kia của cô thì tính là gì chứ? Không phải chỉ có chút tiền thôi ư? Tôi cảm thấy cô cũng đã nhìn ra Đồng Quân Hựu kia coi thường cậu ta, đoán chừng cũng chỉ là một tên vô dụng ."

"Cút!" Bùi Nhược lạnh lùng quát to.

"Bùi Nhược, tôi cũng chỉ tốt bụng thôi mà, không bằng thế này nhé? Lợi dụng lúc tên bạn trai vô dụng kia không ở đây, tôi nói mấy câu với ngài Rodin giúp cô, để lại cho anh ấy chút ấn tượng tốt cũng có lợi hơn mà.” Kim Địch cười.

"Xin chào, quý cô xinh đẹp, rất hân hạnh được làm quen với cô.." Rodin cười vươn tay, vẻ mặt tán thưởng.

"Kim Địch, Cô sẽ chết rất thê thảm đấy!” Bùi Nhược lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Trong mắt tôi, bạn trai tôi mạnh và xuất sắc hơn tất cả mọi người, anh ấy là ngôi sao trên bầu trời, không phải những hạt bụi kia có thể sánh bằng được.”

Rodin nhướng mày, ánh mắt không được vui.

Kim Địch nghe thấy lời này thì lắc đầu, vẻ mặt giễu cợt: “Cô đúng là ngây thơ, bị người ta tẩy não rồi hả?”

Bùi Nhược lười nói nhảm với cô ta, mà lúc này ngài Rodin kia vẫn đang vươn tay phải ra.

Chị ta lạnh lùng nhìn cảnh này, khoé miệng mang theo vẻ châm chọc khó hiểu.

"Ngài Rodin, bạn học này của tôi hơi bướng bỉnh, nhưng anh nhìn vóc dáng này của cô ta đi, ở trên giường chắc chắn là hạng nhất." Kim Địch cười quyến rũ, thân mật kéo tay áo anh ta.

"Ô? Tôi rất thích phụ nữ như vậy." Rodin cười tươi ra mặt.

Ánh mắt Bùi Nhược lạnh như băng, thật sự giống như muốn giết người vậy.

Ánh mắt Kim Địch loé sáng: "Không bằng chúng ta uống một ly trước nhé? Khi nãy tôi có đem rượu tới đây, chúng ta gặp lại nhau là duyên phận, sau này nhiều thêm một người tình cũng tốt mà!” "Cô toi đời rồi!” Bùi Nhược lạnh lùng nói một câu, xoay người muốn đi.

"Bùi Nhược!" Sắc mặt Kim Địch cũng trở nên lạnh lẽo, tỏ vẻ tốt bụng lại bị người ta xem như lòng lang dạ sói, kéo cổ tay chị ta lại: “Sao con người cô lại như thế? Tôi đều vì tốt cho cô mà, cô không cảm kích thì thôi, lại còn bày ra dáng vé như vậy? Lập tức uống ly rượu này ngay, nếu không đừng hòng rời khỏi đây."