Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 190



Tin tức này vừa được đăng lên, cả thành phố Giang lập tức sôi trào.

Thôn Hoàng Dương?

Đó không phải nơi chỉ cách thành phố Giang một trăm mấy kilomet sao?

Làm ma tuý?

Sao có thể chứ?

Mọi người đều tập trung xem tin tức này, sau đó nhìn thấy một tấm ảnh khiến người ta sợ hãi, trên những hình ảnh này thật sự có hang ổ làm ma tuý. Nhưng nó không quan trọng, quan trọng là mười mấy cái xác chất đống phía sau hang ổ.

Mức độ thối rữa của những cái xác này không giống nhau, có cái phân huỷ thành xương, có cái bên trên vẫn còn thịt nát.

Phía dưới cùng của tin tức là một bản ghi chép, bên trên ghi lại mấy cái tên.

‘Vương Mộng Đình, Lý Như, Lâm Á Phân…

Một hàng tên này khiến người ta khiếp sợ trong lòng.

“Vương Mộng Đình không phải cô gái bị mất tích hai năm trước sao?”

“Đúng vậy, Lý Như là mất tích ba tháng trước, đến bây giờ cảnh sát vẫn không tìm thấy người..”

“Cuối cùng đây là nơi quỷ quái gì thế? Thật đáng chết, sao lại có người như vậy chứ…”

Dư luận lập tức đối hướng, vừa rồi còn đang bàn tán chuyện cậu chủ nhà giàu giết người, bây giờ đã quay sang chuyện hang ổ làm ma tuý ở thôn Hoàng Dương rồi.

“Mọi người có biết là ai phá huỷ thôn Hoàng Dương không?”

Tiêu đề tin tức lại xuất hiện lần nữa.

Mọi người rùng mình, vội vàng tra hỏi.

“Chắc chản là anh hùng, chỉ có anh hùng mới làm ra được chuyện như thế!”

“Đúng, đúng vậy, chỉ có anh hùng mới làm ra được chuyện như thế, anh ấy là ai thế? Nói cho chúng tôi đi, chúng tôi muốn tuyên dương anh ấy..”

“Anh hùng của thành phố Giang đấy…”

Vô số dân mạng và người dân Giang Thành lập tức hỏi thân phận của anh hùng này. Đặc biệt là dân chúng của thành phố Giang, bọn họ đều biết thôn Hoàng Dương rất gần thành phố Giang, những cô gái bị mất tích này đều là người ở thành phố Giang.

Lâu như vậy cảnh sát vẫn không phá được án, sợ là bên trong có gì đó mờ ám, mà người này có thể phá huỷ hang ổ, đây thật sự là cống hiến rất lớn với nhân dân thành phố Giang.

Dư luận điên cuồng hò hét vì chuyện này.

Mười mấy phút sau, một tấm ảnh xuất hiện trên trang báo của các nhà truyền thông lớn.

Tấm ảnh này là hình ảnh Đường Ân nâng chân lên đá chết Lý Ngạn Lâm, hơn nữa bên dưới còn viết: sai, chính là người đàn ông này! Kẻ anh ấy đá chết chính là ác bá trong thôn, hang ổ làm ma tuý kia ở ngay trong nhà kho của bọn họ..”

Tin tức này vừa đăng lên, dân chúng thành phố Giang và dân mạng thoáng chốc đều im lặng.

Tiếng mắng của vô số người khi nãy như còn đang vang vọng bên tai, còn đang hỏi ai có thể làm chủ cho dân chúng, có thể để tên cậu chủ nhà giàu đó đền tội. Chỉ vẻn vẹn một tiếng đồng hồ đã khiến mọi người hiểu ra, cậu chủ nhà giàu này chính là người phá huỷ hang ổ làm ma tuý giúp thành phố Giang kia.

Các dân mạng im lặng, dân chúng thành phố Giang cũng không lên tiếng, như cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Tiếng ầm ï không còn nữa, người người đều cảm thấy áy náy.

Mười mấy phút sau, các blogger này đăng một bài viết rất dài. Nội dung bên trong rất đơn giản, nhưng quá trình lại phức tạp, nói rõ ra là vì bạn gái rơi vào hang sói nên Đường Ân mới dẫn người đuổi theo. Ở hiện trường đã xảy ra xung đột, những người đi cứu người này có một người bị tên làm ma tuý dùng súng tự chế bắn chết, bốn người bị thương nặng, anh Đường rơi vào đường cùng mới đá tên ác bá kia.

Dân mạng và người dân thành phố Giang mới lấy lại tinh thần, cũng hiểu rõ từ đầu đến cuối chuyện này.

“Xin lỗi, là tôi không đúng, đây mới là người đàn ông thật sự! Tôi xin lỗi vì mình đã mắng anh Đường…”

“Tôi cũng có mắng, tôi rất xin lôi anh Đường…

“Anh Đường đúng là đàn ông, là anh hùng của thành phố.

Giang chúng ta, chúng ta thật sự cần suy nghĩ cẩn thận, không thể bị một vài truyền thông độc ác dẫn đường được…”

Rất nhiều lời xin lỗi tràn ngập trên mạng, cũng tràn ngập khắp các truyền thông của thành phố Giang.

Trước lúc đó, tiếng mắng cậu chủ nhà giàu khiến Đường Ân rơi vào thế bị động, nhưng sau khi tin này được đăng lên, dư luận của cả thành phố Giang lập tức đổi hướng.

Sự thay đổi này đa số là vì áy náy, sau đó yên lặng trở thành ủng hộ.

Nếu bây giờ chỉ là ủng hộ, vậy một tin tức khác được đăng lên vào nửa tiếng sau đã hoàn toàn khiến cả internet bùng nổ.

Tin tức này không có chữ, chỉ có một đoạn video.

Nội dung trong video là Đường Ân bị cảnh sát gọi xuống xe, sau đó hai tay ôm đầu.

Âm thanh lộn xộn vang lên.

“Trong xe có người bị thương, không thể xuống xe hết được!”

“Tôi nói tất cả mọi người đều xuống xe hết!”

“Trên xe có người bị thương…”

“Tôi không quan tâm có người bị thương hay không, tất cả đều xuống xe cho tôi! Ngồi xổm xuống đất không được nhúc nhích, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

“Trên xe có người bị thương, tốt nhất lập tức đưa đến bệnh viện…”

“Đội cảnh sát của chúng tôi làm việc không cần bất kỳ ai chủ huy ở đây cả, lập tức xuống xe hết… Lập tức! Lập tức!”

Mọi người thấy Hạt Tử và Ân Nhị bị nâng xuống, lại thấy Kỷ Du Du cũng bị đỡ xuống từ trên xe, lập tức trở nên phẫn nộ.

“Người của cục cảnh sát bị gì thế? Người bị thương như thế còn phải xuống xe?”

“Không phải bọn họ mới phá huỷ một hang ổ ư? Đây là người bị thôn dân độc ác làm trọng thương sao?”

“Sao lại được đối xử thế này? Đây là công lao của việc tìm được xác những cô gái mất tích à “Vụ án chính bọn họ không tìm thấy, người ta phá án giúp, bọn họ còn bắt người ta?”

Vòng xoáy dư luận của thành phố Giang dần dần hình thành, cảm xúc của rất nhiều người như bị lây nhiễm, nhất là hình ảnh Đường Ân bị áp tải lên xe. Một tiếng trước, hình ảnh này được một vài truyền thông đăng lên, nói là đã bắt được hung thủ, còn khen ngợi người của đội cảnh sát một trận. Bây giờ nhìn lại, lời của mấy truyền thông kia hoàn toàn là đánh rám, đó là vu oan người tốt mà!

Vô số người bắt đầu bình luận mắng chửi những tin tức lúc trước, chất vấn cuối cùng cục cảnh sát có chút tình người, có chút cảm thông nào không vậy.

Sự rung chuyển trên mạng và cảm xúc của dân chúng thành phố Giang nhanh chóng bị lãnh đạo phát hiện.

Phó thị trưởng Vương cầm điện thoại gọi cho Cục trưởng Lâm của cục cảnh sát.

“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Các người đều ăn phân mà lớn hả?”

Cục trưởng Lâm sợ tới mức rụt cổ: “Chúng tôi..”

“Người ta phá được vụ án các người bó tay rồi, sau đó bắt về cũng không sao cả! Nhưng các người còn vênh váo trước mặt phóng viên? Các người còn nói các người là anh hùng? các người còn cần mặt mũi nữa không thế? Tôi cho ông biết… Nếu không thể cho quần chúng một lời giải thích rõ ràng về chuyện này, ông lập tức cút xéo cho tôi!” Phó thị trưởng Vương thật sự nổi giận, ông ta nhập ngũ từ lúc còn trẻ, là một người rất nóng tính.

“Được! Được!” Cục trưởng Lâm vội gật đầu rồi cúp máy, tức giận đập bàn: “Người đâu, đến phân cục với tôi, tôi muốn xem thử cuối cùng tên Đỗ Hải Tân vênh váo này muốn làm gì!”

Đường Ân đang ở trong cục cảnh sát vẫn không biết mình đã trở thành anh hùng, cũng không biết những chuyện mới xảy ra khi nãy.

Anh ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn Đỗ Hải Tân cách đó không xa.

“Tôi hỏi cậu, động cơ giết người của cậu là gì?”

“Cứu người!” Đường Ân trả lời “Cứu người? Cậu cứu ai?” Đỗ Hải Tân lạnh lùng nhìn anh.

Đường Ân hít một hơi thật sâu: “Tôi cứu bạn gái tôi Bạn gái tôi bị đối xử không giống như một con người, đã tới đúng lúc, treo sợi tóc rồi, nếu tôi không xuất hiện ïy sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu!”

“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên trung thực một chút!” Đỗ Hải Tân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt châm chọc: “Cậu ấm như cậu tôi gặp nhiều rồi, chẳng có một ai tốt lành cả! nói đi… có phải cậu vì ghen nên mới giết người không?”

“Tôi nói là tôi đang cứu người!” Giọng nói của Đường Ân lạnh như băng.

“Cậu còn không chịu khai thật hả?” Đỗ Hải Tân túm lấy cổ áo Đường Ân, dữ tợn nhìn chằm chằm vào anh.

“Tôi khuyên anh tốt nhất nên buông tay ra, nếu không có một vài chuyện anh hoàn toàn không chịu trách nhiệm được đâu..” Đường Ân cảnh cáo.

“Tôi cho cậu biết, trên thế giới này không có gì tôi không chịu trách nhiệm được cả!” Đỗ Hải Tân giận dữ.