Sắc mặt Đường Ân cực kỳ u ám, có điều đứng trước mặt nhiều đứa trẻ như vậy, anh cũng không muốn nổi giận: *Đây quả thật là sơ sót của chúng tôi, chúng tôi đến đây để đón người, đón xong sẽ lập tức rời khỏi đây!”
“Đón người sao? Anh đón ai? Những đứa trẻ trong viện này, đứa nào là của anh?” Chử Ngọc khoanh tay, vẻ mặt Kho nhìn Đường Ân: “Tôi thấy đác anI \g bắt ¿ cóc tfẻ con thì có? Ở đây làm bộ làm tịch, hếu còn không chịu đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Vừa dứt lời, không ít những đứa trẻ xung quanh cũng hoảng sợ đến mức nhanh chóng rời đi, Sầm Hạ bé bỏng cũng trở nên căng thẳng, liên tục lui về đằng sau.
*Thật xin lỗi, chúng tôi không phải bắt cóc trẻ con đâu…”
Kỷ Du Du vội vàng giải thích, gương mặt nhỏ hơi đỏ lên.
“Không phải bắt cóc trẻ con, vậy các người đang làm gì?
Các người không biết là những thứ mang đến đều phải trải qua kiểm tra đo lường của nhà trẻ, mới có thể chia cho bọn trẻ sao?” Chứ Ngọc hung dữ trợn mắt nhìn Kỷ Du Du.
“Ngại quá, chúng tôi thật sự không biết quy định này.
Thế này đi, trước tiên các cô kiểm tra hoa quả một chút, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, chúng tôi đợi ở đây, tôi còn muốn gặp viện trưởng một lát… Đường Ân kiềm chế lửa giận, ăn nói nhã nhặn.
*Vậy còn tạm được… Chử Ngọc cầm hoa quả lên, mắt lạnh lướt qua Đường Ân và Kỷ Du Du: “Đứng ở đây đợi đi!
Có điều tôi phải nói cho anh biết, anh không được nói chuyện với bất kỳ đứa trẻ nào, cho dù một câu cũng không được! Chỉ có đợi chúng tôi viện trưởng của chúng tôi đến, anh mới có thể nói chuyện với bọn trẻ!”
Đường Ân do dự một lát, vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
“Xúi quẩy, tại sao lại gặp phải người như vậy chứ!” Chử Ngọc xách theo hoa quả, xoay người đi vào phòng làm việc, đặt mạnh hoa quả xuống bàn.
“Ôi chao, ai lại chọc giận người đẹp Chử của chúng ta vậy?” Lão Trương đồng nghiệp bên cạnh cười hỏi.
Chử Ngọc liếc lão Trương một cái, tức giận nói: “Có hai kẻ lai căng không biết quy định gì đến đây, muốn cho bọn trẻ đồ ăn, không biết những thứ này mang đến đây phải kính biếu cho chúng ta trước sao?”
“Đúng vậy, sao lại còn có người như thế chứ?” Lão Trương nịnh nọt nói.
Sắc mặt Chử Ngọc lạnh lùng, đổ hoa quả lộc cộc ra ngoài: “Đây là hoa quả gì vậy, vừa nhìn đã thấy là chả ra sao rồi, chỉ mang theo có một tý đồ như vậy, cũng có mặt mũi gặp bọn trẻ sao? Chắc cũng không phải gia đình có tiền gì, có khi ở trong nhà ngay cả ăn cơm cũng không đủ no ấy chứt”
“Tôi xem chút nào…” Lão Trương liếc một cái, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Ô kìa, đây là trái cây của Siberia đấy, tôi quên mất tên rồi, nhưng nghe nói hình như mấy trăm đồng một cân đấy…”
“Hơn mấy trăm á?” Chử Ngọc sửng sốt một lát: “Thật hay giả đấy, không phải ông nhìn nhầm đấy chứ?”
“Sao lại thế được, lần trước tôi đi dự tiệc, trên mỗi bàn chỉ bày có một quả, lại còn được cắt ra, chỗ này cũng phải mấy cân…” Lão Trương không chắc chắn nói: “Có điều xem màu sắc này, đẹp hơn quả lần trước tôi ăn nhiều, tôi cũng không chắc lắm!”
“Hừi Hai người kia vừa gặp kia ăn mặc bình thường, hơn nữa sắc mặt cô gái cũng không tốt, chắc chắn không phải người có tiền gì, người như thế có thể mua được hoa quả đắt vậy sao?” Chử Ngọc liếc mắt một cái, vẫn cầm một quả lên ném cho lão Trương: “Trước tiên chúng ta cứ ăn thử đã rồi nói sau, ngộ nhỡ bọn trẻ kia ăn xong sức khỏe có vấn đề gì thì cái được không bù được cái mất rồi!”
“Cũng đúng!” Lão Trương cười hì hì.
Chử Ngọc do dự một lát, sờ lấy ba quả, nhét vào trong ngăn kéo của mình. Nếu quả thật là trái cây của Siberia gì đó, vậy mình sẽ bán đi kiếm lời, như vậy cho dù không.
phải hàng thật, cũng sẽ không đến nỗi thua lỗ.
“Cho em một quả đi chị Chử…”
“Còn tôi nữa…’ “Tất cả mọi người đều có phần!” Chử Ngọc xách theo túi †o, chia một vòng, thế mà không còn sót lại một quả nào.
Chuyện này chỉ là chuyện bình thường chẳng ảnh hưởng gì trong nhà trẻ này, cho nên chẳng ai để ý cả.
Sau khi Chử Ngọc chia xong, liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, nhất thời giận tím mặt.
Thật ra khi Chử Ngọc vừa mới đi vào phòng làm việc, Đường Ân và Kỷ Du Du đã tìm một chỗ ngồi xuống, mà Sầm Hạ vẫn luôn mở to mắt nhìn Đường Ân và Kỷ Du Du.
Đường Ân nghiêng đầu lộ ra nụ cười, định vươn tay gọi cô bé đến, nhưng lại nghĩ đến lời nói vừa nãy của Chử Ngọc, dứt khoát không có động tác gì khác.
“Hai người…”
Đường Ân và Kỷ Du Du không nhúc nhích, nhưng Sầm Hạ lại nước mắt lưng tròng đến gần mấy bước: “Anh chị thật sự là bạn của anh trai sao?”
Thân thể Đường Ân chấn động, cười gượng: “Đúng vậy, bọn anh là bạn của Qúy Dũng, hôm nay đến đón em về nhài”
“Đón em về nhà sao?” Sầm Hạ chớp đôi mắt to: ‘Vậy anh trai đâu? Anh trai đang ở nhà sao?”
“Anh trai em… Đường Ân đột nhiên không biết phải nói gì bây giờ.
Nước mắt Kỷ Du Du trong nháy mắt rơi xuống, một tay cầm cổ tay Đường Ân: “Đều do em không tốt, nếu không phải vì em, Qúy Dũng cũng sẽ không như vậy!”
Đường Ân an ủi, quay đầu nhìn Sầm Hạ: “Anh trai em đi đến một nơi rất xa r “Ừm…” Sầm Hà hơi mất mát cúi đầu, bàn tay nhỏ dụi hai mắt của mình, giống như đang lau những giọt nước mắt.
Đường Ân biết rõ, sợ là đứa trẻ này hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói kia, chẳng qua không muốn khóc trước mặt anh thị “Hạ Hạ, sau này anh sẽ chăm sóc em…” Đường Ân kiềm chế đau xót trong lòng, gắng gượng cười với Sâm Hạ một tiếng.
“Không cần đâu!” Sầm Hạ lắc đầu, bu môi, nước mắt dâng trào trong hốc mắt: “Anh trai em nói, bọn em không thể để cho người khác nuôi dưỡng, tự bọn em có năng lực ăn cơm no… Tuy rằng anh trai em đã đi rồi, nhưng em sẽ ăn thật nhiều cơm, em sẽ yên ổn lớn lên… Em lớn lên rồi, có thể tự chăm sóc bản thân mình!”
Thân thể Đường Ân hơi chấn động, mắt đã hơi ươn ướt, anh đã từng nghe Bùi Hạc nói, năm trước cha mẹ của Qúy Dũng và Sầm Hạ qua đời, Qúy Dũng từ chối ý định muốn giúp một tay của tất cả họ hàng, một mình dẫn theo Sầm Hạ từ nông thôn đi lên thành phố.
‘Vì Qúy Dũng không có bảng cấp gì, lại phải chăm sóc cho em gái mình, chỉ có thể chạy đến làm việc dưới tay Hạt Tử. Chỉ có như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền một chút, để cho em gái mình sống thoải mái hơn một chút.
Nhưng mà đáng tiếc là, gặp phải chuyện của Kỷ Du Du!
“Là anh trai em nhờ anh..” Đường Ân nhoẻn miệng cười, cố gắng để biểu cảm trên mặt mình dịu dàng hơn một chút, giang hai tay ra: “Đến đây nào, cho anh ôm em một cái…
Sầm Hạ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Đường Ân, không tự giác được đi về phía trước một bước.
Lúc này, Chử Ngọc từ trong phòng làm việc vọt ra: “Anh làm gì thế hả?”
Đường Ân sửng sốt một lát, vội vàng rút hai tay lại.
“Sầm Hạ, có phải mày muốn bị đuổi đi không hả?” Chử Ngọc sải bước dài đi tới, đập lên đầu Sầm Hạ một cái: “Nếu không muốn ở đây nữa thì cút ra ngoài nhanh lên, mỗi lần anh trai mày đến cũng chẳng mang theo chút đồ đạc gì cả, cũng có mặt mũi cho mày đi học ở đây sao?”
Một lần đập này khiến Sầm Hạ ngã thẳng xuống mặt đất, nước mắt trong vành mắt lặng lẽ không tiếng động rơi xuống.