Nếu như vậy thì chẳng phải đời này của cô ta xong rồi sao? Bị người ta đuổi học khi đang học đại học, còn có thể phải đối mặt với tai họa lao tùi Nội dung câu chuyện ban đầu hoàn toàn không phải thiết kế như thế này, ban đầu không phải là muốn vạch trần Đường Ấn, sau đó nhờ vả chút quan hệ với luật sư Bùi sao?
Tại sao chỉ chớp mắt, luật sư Bùi lại là cấp dưới của Đường Ẩn, ngay cả tập đoàn Trung Ân danh tiếng chấn động thành phố Giang cũng là công ty dưới tay Đường Ân rồi? Lâm Sở Sở cảm thấy đầu óc mê mang, toàn thân đã đến ranh giới sắp sụp đổ.
“Đường Ân, đều do tôi không tốt…” Lúc này, dường như Lâm Sở Sở cũng đã kịp tỉnh táo lại, khóc rống lên ôm chặt bắp đùi Đường Ân: “Thật xin lỗi! Tôi thật sự không biết! Cậu hãy nể tình quan hệ bạn bè giữa hai chúng ta mà bỏ qua cho tôi lần này được không?” Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, đẩy Lâm Sở Sở sang bên cạnh: “Lâm Sở Sở, xin cô hãy nhớ rõ một điều, giữa hai chúng ta từ trước đến giờ đều không phải bạn bè…”
Lâm Sở Sở khóc lóc: “Tôi… Tôi cầu xin cậu! Cậu hãy nể mặt ba tôi, cậu bỏ qua cho tôi lần này đi!” Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, hít sâu một hơi, vừa nghĩ đến gương mặt tràn đầy tươi cười của Lâm Thành, thật sự anh có chút không đành lòng. Chẳng qua lần này Lâm Sở Sở lấy oán báo ơn, làm ra chuyện quá đáng, Đường Ân cũng không có ý định bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy.
“Trần Uy chạy rồi…” Lúc này, Trần Diệu từ ngoài cửa chạy vào, trên trán đổ đầy mồ hôi: “Trần Uy chạy rồi, trong ký †úc xá và trong phòng học đều không tìm thấy, có lẽ là sợ rồi…” Lâm Sở Sở vừa nghe đến đây liền ngất xỉu.
Trần Uy chạy rồi, vậy đã nói rõ chuyện này hoàn toàn là vu oan cho Đường Ân, không có bất kỳ quan hệ gì với Đường Ân cả. Còn cái gọi là ví tiền, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười mà thôi: Dưới tay có văn phòng luật Tây Hà, còn có tập đoàn Trung Ân danh tiếng chấn động thành phố Giang, người ta lại đi ăn trộm một cái ví tiền sao?
Trưởng phòng Dương nhìn cảnh tượng này, hừ lạnh: “Trừng phạt đúng người đúng tội! Cục trưởng Lâm, giao chuyện này cho ông xử lý đấy!” Cục trưởng Lâm gật đầu, vung tay lên, mấy người bước lên, kéo Lâm Sở Sở dậy.
“Đường Ân, thật xin lỗi, tôi cầu xin cậu cứu tôi với…” Lý Minh gào khóc ầm ï.
Sắc mặt Trương Đình lại càng trắng bệch như một tờ giấy, nhìn Đường Ân: “Đường Ân, tôi thật sự không muốn chống đối cậu đâu…” Đường Ân cũng không thèm liếc nhìn Trương Đình một cái, xoay người đi vào bên trong phòng bảo vệ.
Cho đến bây giờ, đây chỉ là kết quả xử lý của trưởng phòng Dương, mà Đường Ân hoàn toàn không bày tỏ chút thái độ gì.
Còn có thể ở lại đại học thành phố Giang học tiếp hay không, tạm thời Đường Ân vẫn chưa ra quyết định.
Có thể nói trưởng phòng Dương đã cho Đường Ân đủ mặt mũi rồi, thành thạo bày hết tất cả kết quả xử lý của toàn bộ trường học ra trước mặt Đường Ân. Làm như vậy là đang lấy lòng tập đoàn Trung Ân, thật ra cũng là đang lấy lòng Đường Ấn.
Đương nhiên Đường Ân có thể hiểu được, nhưng mà sẽ không tỏ thái độ nhanh như vậy. Có quá nhiều chuyện liên quan đến thái độ của anh, cho nên tạm thời anh cần phải suy tính một chút.
Đẩy cánh cửa một căn phòng ở khu bảo vệ ra, Đường Ân lập tức khiếp sợ ngay tại chỗ.
Kỷ Du Du nằm trên ghế sô pha, thân thể cuộn tròn, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, một cánh tay cô đang rủ xuống đất, lại còn có máu tươi đang tí tách chảy ra.
Trên chân ghế cũng có rất nhiều máu, xem ra có vẻ như là dùng ghế dựa rạch Cổ tay.
Như vậy chỉ một lát sau, trên mặt đất phòng bảo vệ đã có một vũng máu rất lớn.
“Kỷ Du Du…’ Đường Ân giận dữ quát một tiếng, nhanh chóng xông vào.
Kỷ Du Du gắng gượng mở hai mắt ra, có chút suy yếu nhìn Đường Ân, trên mặt đầy nước mắt, áy náy nói: “Đường Ân, thật xin lỗi, đều tại tôi nên mới có người nói cậu ăn trộm ví tiền! Xin lỗi!” “Có liên quan gì đến cô đâu? Tại sao cô lại ngốc như vậy?” Đường Ân gào lên giận dữ, ôm lấy Kỷ Du Du, cảm thấy thân thể cô gái trong lòng mình gần như không có chút sức nặng nào. Có lễ vì bình thường dinh dưỡng không đầy đủ, khiến cho thân thể cô cực kỳ gầy yếu.
Lúc này, anh cũng không còn thời gian đi lo lắng nhiều như vậy nữa: “Mau tránh đường, đến bệnh viện!” Một tiếng gào thét giận dữ này cũng khiến cho những người xung quanh đều tỉnh táo lại, có chút khiếp sợ nhìn Đường Ân, nhất là cô gái trong ngực Đường Ân kia.
Lấy cái chết chứng minh trong sạch sao? Giờ phút này, những người xung quanh hơi chấn động.
€ô gái này không chịu nổi sỉ nhục nên mới lựa chọn tự sát, hay còn vì lý do nào khác nữa? Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ ngày mai chuyện này sẽ lên báo, lại còn ngay trang đầu tiên nữa đấy.
“Lên xe tôi đi, nhanh!” Bùi Nhược kêu lên một tiếng.
Đường Ân vội vàng gật đầu, lên xe của Bùi Nhược, xe phát ra một tiếng rú vang, xông ra ngoài trường học.
“Tỉnh lại đi! Cố chịu đựng một chút!” Đường Ân ôm Kỷ Du Du, anh liên tục lắc bả vai cô.
“Đường Ân…” Kỷ Du Du gắng gượng mở hai mắt, ánh mắt có chút mơ màng: “Cậu nói với thầy giáo, tôi không tiêu hết kinh phí hoạt động của lớp và của hội sinh viên, tôi vẫn luôn giữ trong thẻ ngân hàng của tôi! Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng số tiền kia không còn nữa thật sự không có chút quan hệ nào với tôi hết…” “Tôi biết rồi, chắc chắn cô không tiêu số tiền đó!”
Đường Ân nuốt ngụm nước miếng, xoa mồ hôi lạnh trên trán: “Cô đừng ngủ, nhất định cô phải tự mình giải thích chuyện này với thầy giáo! Tôi tin trường học nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục! Tôi đã báo cảnh sát chuyện này rồi, sở cảnh sát sẽ điều tra ra sự thật, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho côi”
Kỷ Du Du nở nụ cười, nụ cười có chút cay đắng: “Tôi không để ý… Trong mắt bọn họ, tôi chính là một đứa con của gia đình nghèo khó, có thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy, chắc chắn không kiềm chế được! Nhưng thật ra không phải như thế! Tuy rằng nhà tôi nghèo khó, nhưng tôi vẫn luôn giữ đúng bổn phận của mình, vẫn luôn cố gắng học tập, không hề làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn!” “Tôi biết! Cô cố gắng kiên trì, kiên trì một chút thôi! Chỉ cần kiên trì, tôi chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho cô!” Đường Ân nghe Kỷ Du Du nói, tận sâu trong đáy lòng có chút xót xa.
Có thể hoàn cảnh gia đình cô không tốt, có thể nghèo khổ một chút, nhưng lại chưa từng có bất kỳ suy nghĩ ganh đua gì, hàng ngày chỉ biết học tập cần cù, chưa từng có bất kỳ suy nghĩ gì khác.
Một cô gái tốt như vậy, tại sao cuộc đời lại không công bằng với cô như thế? Tại sao cứ luôn gặp phải những người bạn học suy nghĩ phức tạp, gặp phải những người ôm thành kiến với cô? “Nhanh lên…” Đường Ân nhìn Kỷ Du Du càng ngày càng suy yếu, sắc mặt trắng bệch.
Bùi Nhược dẫm chân ga, tiếng gầm rú vang lên, xe đã chạy đến bệnh viện gần nhất.
Đến gần cửa bệnh viện, Bùi Nhược dẫm chân phanh thật mạnh, xe nổ máy ngay tại chỗ, đỗ vào trong bãi đỗ xe.
Đường Ân mở cửa xe, ôm Kỷ Du Du chạy vào trong bệnh viện.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cho người đến đây cấp cứu!” Giọng nói vang vọng trong bệnh viện, chứng minh trong sạch hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn sang, đột nhiên đúng lúc này, Đường Ân có thể cảm giác được rất rõ ràng, cánh tay Kỷ Du Du đã buông thống xuống.