Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 226



“Sao lại thế này?” Đồng Quân Hựu giật mình, không nhịn được trợn to mất: “Sao lại có quân đội tới đây?”

Sắc mặt ông lão áo xám cũng thay đổi, đường phía trước đã bị chặn kín, từng cái đại bác nhắm chính xác Vào Xe.

Trên mười mấy chiếc xe thiết giáp được lắp pháo chống tăng.

Chỉ cần những đại bác này bắn ra một viên đạn pháo, ngay cả xe tăng cũng có thể bị tiêu diệt, đừng nói chỉ là một chiếc xe thương vụ.

Sắc mặt Đồng Quân Hựu trở nên xanh mét, túm lấy tóc Đường Ân, trên mặt mang theo hoảng sợ và phẫn nộ: “Cuối cùng mày đã tìm ai? Sao mày có thể dẫn quân đội tới đây?”

Đường Ân cũng không ngờ sẽ có quân đội đến, nhưng lúc nhìn sang Đồng Quân Hựu thì lại bật cười ha hả.

“Cuối cùng mày muốn làm gì?” Đồng Quân Hựu điên cưồng rống to.

Lúc này, Thẩm Từ Vũ từ trên xe quân đội bước xuống: ‘Thẩm Hàn Lâm và Thẩm Như Mãn cũng xuống xe, hai chị em nhìn về phía xe của Đồng Quân Hựu, ánh mắt lạnh lẽo.

“Ba, là chiếc xe phía trước, khi nãy Như Hinh đã nói với con là mẹ đã được bọn họ thả rồi, nhưng kẻ bắt cóc vẫn còn ở trên xe..” Thẩm Như Mẫn căm hận nói, chỉ vào.

chiếc xe phía trước: “Trên xe có một con tin, nhưng con cảm thấy chúng ta không thể để những phần tử phạm pháp này rời đi được, cho dù xe có con tin, chúng ta cũng không thể cúi đầu trước kẻ bắt cóc, nếu không sẽ có nguy hiểm với xã hội!”

Sắc mặt Thẩm Từ Vũ lạnh tựa như băng.

Thẩm Hàn Lâm bình tĩnh nhìn chằm chằm chiếc xe cách đó không xa: “Ba, bảo súng bắn tỉa chuẩn bị..”

Thẩm Từ Vũ gật đầu, đưa tay ra hiệu với phía sau.

Lúc này, Đồng Quân Hựu trên xe thương vụ đã đá cửa xe ra, đưa tay bóp lấy cổ Đường Ân: “Tốt nhất các người nên lùi về phía sau, con tin ở trong tay tôi, lập tức nhường đường ngay, nếu không bây giờ tôi sẽ giết chết con tin..”

“Ba, không thể nghe theo ông ta được, súng bản tỉa có tỉ lệ thành công rất lớn, cho dù súng bắn tỉa không thành công, khiến một con tin bị chết cũng không sao cả, loại người dám làm mẹ con bị thương thế này, tuyệt đối không thể buông tha!” Thẩm Như Mẫn giậm chân nói.

Thẩm Từ Vũ chau mày, vẻ mặt có chút không vui.

“Con tin..” Thẩm Hàn Lâm chần chừ, trong chốc lát không biết nên làm gì.

“Lùi về sau, nếu không bây giờ tôi sẽ giết chết con tin!”

Đồng Quân Hựu lại quát lên, nét mặt có chút mất kiên nhãn.

“Ba, ra lệnh nổ súng đi, người như vậy tuyệt đối không thể tha, cùng lắm thì khiến con tin kia chết, sau đó chúng ta trả một khoản tiền thôi. Nếu để những người này trốn mất, nhà họ Thẩm chúng ta ở thành phố Giang còn mặt mũi gì nữa?” Thẩm Như Mãn lo lắng nói.

Thẩm Từ Vũ sa sầm mặ mạng người rồi không?”

“Có phải con quá xem thường “Ba, bây giờ đã đến lúc nào rồi? Đó là kẻ đã bắt cóc mẹ con đó, ba muốn bỏ qua cho ông ta sao?” Thẩm Như Mẫn hơi không vui.

“Chuẩn bị, cho người lùi về phía sau..” Thẩm Từ Vũ không để ý đến cô ta mà giơ tay mình lên.

“Ba, ba vì một con tin mà không trả thù cho mẹ ư?”

Thẩm Như Mẫn khó tin nhìn ông ấy.

Thẩm Từ Vũ trừng cô ta: “Còn chưa tới lượt con quyết định..”

“Vậy chuyện của mẹ con phải làm sao? Chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế à?” Thẩm Như Mãn cực kỳ tức giận.

Sắc mặt Thẩm Từ Vũ u ám, chỉ huy xe bọc thép tạm thời nhường đường.

Sau khi thấy cảnh này, Đồng Quân Hựu cười ha hả: “Đường Ân, thấy gì không? Đám người này muốn thả tao rời khỏi rồi! Chỉ cần chạy khỏi thành phố Giang này, Đồng Quân Hựu tao chính là hổ về rừng, rồng về biển! Mày là cậu chủ nhà họ Đường thì sao chứ? Không phải vẫn bị tao khống chế sao…”

Dứt lời, Đồng Quân Hựu một tay đè Đường Ân, một tay khác kéo cửa xe. Nhưng ngay lúc này, trong mắt Đường Ân đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Người đó đá một cước lên xe, sau đó kéo cánh tay kia của Đồng Quân Hựu đập mạnh lên cửa xe.

Bịch một tiếng, súng lục trong tay ông ta rơi xuống đất, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đường Ân đưa chân đá súng đi, sau đó kéo cánh tay Đồng Quân Hựu đi tới sau xe.

Những binh lính này xuất hiện là chuyện Đường Ân cũng không ngờ tới, anh hoàn toàn không biết cuối cùng là chuyện gì, cho nên vẫn nên cố hết sức tránh xuất trong tầm mắt của bọn họ.

“Nổ súng! Mau nổ súng đi! Con tin kia đã đánh trả rồi!”

Thẩm Như Mẫn nhìn thấy Đường Ân ra tay, lập tức kêu 1o.

“Chị, chị không thấy bọn họ đang ẩu đả sao? Nếu bây.

giờ nổ súng thì không chắc sẽ bắn trúng ai!” Thẩm Hàn Lâm bên cạnh không nhịn được nói.

“Bản trúng ai cũng không sao cả, lập tức nổ súng!”

Thẩm Như Mãn kêu to.

Ánh mắt Thẩm Từ Vũ loé lên, nhìn thoáng qua Thẩm Như Mẫn, sau đó bí mật ra hiệu với súng bắn tỉa.

Đùng…

Một súng bắn xuyên qua xe, giết chết ông lão áo xám rong xe, mặc dù ông ta né tránh, nhưng vẫn không tránh thoát được uy lực của viên đạn.

Đường Ân cũng thầm thấy hoảng hốt, nhưng lúc này cũng không thể quan tâm quá nhiều, tún đầu Đồng Quân Hựu kéo tới sau xe.

“Đường Ân..” Đồng Quân Hựu tức giận rống to.

Đường Ân đánh một quyền trúng mắt ông ta, sau đó đánh thêm một quyền nữa.

“Đường Ân!” Đồng Quân Hựu gào thét: “Mày dám đánh tao? Cô cả sẽ không bỏ qua cho mày đâu…”

“Sẽ không bỏ qua cho tôi? Hôm nay, sao tôi có thể bỏ qua cho ông được?” Đường Ân quát to, liên tục đánh lên đầu Đồng Quân Hựu, sau đó nắm tóc ông ta đập lên kính chắn gió ở sau xe.

Bịch…

Kính thuỷ tinh vỡ nát, phát ra tiếng ào ào.

Đường Ân túm đầu ông ta đập mạnh lên đuôi xe.

Người Đồng Quân Hựu như nhữn ra, không ngừng run rẩy: “Đường Ân, mày sẽ không được chết tử tế đâu…”

Anh nắm tóc ông ta, hung hăng nói: “Bây giờ ông đã rơi vào tay tôi rồi, mà còn dám kiêu ngạo như thế à? Đồng Quân Hựu, ông không hiểu đạo lý hoạ không liên quan đến vợ con sao? Ông thân là một con chó của nhà họ Đường lại không có giác ngộ của chó, uy hiếp tôi còn chưa tính, còn dám uy hiếp người bên cạnh tôi?”

Đồng Quân Hựu giận dữ đẩy Đường Ân ra.

Anh siết chặt tay, đấm mạnh vào mắt ông ta.

“A..” Đồng Quân Hựu hoảng sợ kêu to, thân thể không nhịn được run rẩy, một quyền này gần như đánh vỡ nhãn cầu của ông ta.

“Ông cho đồ đê tiện Tiết Bạch kia mua người giết tôi, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?” Đường Ân vẫn không dừng tay, kéo cánh tay ông ta qua vặn ra sau lưng, đưa chân đạp lên lưng ông ta kéo thật mạnh một cái.

Rắc…

Một cánh tay cứ thế bị bẻ gãy.

“Ông thật sự cho rằng tôi không biết vợ con ông ở châu Âu à? Hay là cho rằng Đường Uý không biết?” Đường Ân bẻ gãy tay Đồng Quân Hựu, túm tóc ông ta lại đập lên cản bảo vệ ở đuôi xe.

Sắc mặt Đồng Quân Hựu thay đổi: “Sao… sao mày lại biết được?”

“Vi chỉ cần tôi chết, cả nhà ông đều phải chết! Đường Uý đã đưa người nhà của ông đến chỗ mẹ tôi từ lâu rồi, chỉ cần tôi chết, người mẹ tôi trút giận chính là ông… Đường Uý sẽ sắp xếp người đến đây, thành phố Giang này sẽ hoàn toàn rơi vào tay chị ta!” Đường Ân lẩm bẩm như ác ma.

“Cái gì?” Sắc mặt Đồng Quân Hựu thay đổi, đáy lòng tràn đầy khiếp sợ.

Đường Ân lấy dao găm ra: “Cho dù tôi ra sao thì ông đều sẽ chết… có biết không?”

“Đừng..” Cuối cùng lúc này ông ta cũng sợ rồi, còn cảm thấy hơi hối hận: “Cậu chủ, bỏ qua cho tôi đi, tôi sẽ nói bí mật của Đường Uý với cậu…”

Đường Ân đột nhiên đâm mạnh vào cổ ông ta: “Không cần..”

“Cậu..” Đồng Quân Hựu chết không nhắm mắt, đôi mắt như mất đi cảm xúc.

Đường Ân run lên, cảm thấy như có vô số áp lực được gỡ xuống.

Áp lực của Đồng Quân Hựu với anh thật sự rất nặng nề, có thể tiêu diệt ông ta thật sự không khác gì tạo ra một cuộc đời mới cho mình.

Lúc này, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, mười mấy họng súng tối om nhắm thẳng vào anh.

Thẩm Như Mẫn chạy đến với tốc độ nhanh nhất, nhìn thấy cái chết của Đồng Quân Hựu lập tức nổi giận, điên cuồng kêu to: “Ai cho cậu giết ông ta? Ai cho cậu giết ông ta hả?”

Dứt lời đã lấy súng lục ra nhắm vào đầu Đường Ân.