Thẩm Như Mẫn oán hận xung xe, thấy nhân viên cấp cửu chạy ra từ trong bệnh viện cũng thở phào một hơi. Tuy tính cách cô ta khó chịu, nhưng cô ta vẫn khá lo lẳng về tình hình.
Thấy người của bệnh viên đốn bà Thẩm đĩ rồi, Thẩm Như.
Mẫn im lặng một lát, sau đó xoay người đi về phía linh gác.
bên cạnh, kéo tay áo anh ta nói: “Anh Lý Khánh, bây giờ đã đến bệnh viện rồi, anh đừng để thẳng nhóc kia chạy mất! Anh a là đánh chết người đang sống sở sờ đó, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được! Ơn là ơn, nợ là nợ, chúng ta cũng phải để ân oán rõ ràng!”
“Được” Lý Khánh chăn chữ một lát tồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Thẩm Như Mẫn cười lạnh một tiếng, thấy Đường Ân bế Sầm Hạ, đỡ Kỷ Du Du vào bệnh viện, xoay người lấy điện thoại của mình ra gọi cho Đồ Hải Tân.
“Hải Tân, chỗ tõi có một tội phạm giết người, bây giờ đang ở bệnh viện! Đúng đúng đúng… Được, bây giờ anh lập tức phái người tới đây đĩ tôi cho người theo dõi cậu ta tồi. Có ta nhổ giong nói Cúp máy xong, Thẩm Như Mẫn cười lạnh một tiếng, giả vờ kích động chạy theo giường bệnh của mẹ đi vào trong bệnh viện Sau khi đến bệnh viện, Đường Ân cám thấy tình hình của bà, “Thẩm đã ổn định lại nên không nói gi thêm, chỉ bảo bà ấy để Ý lâm trạng tồi dẫn Ký Du Du và Sầm Hạ xuống xe.
Kỷ Du Du bị thương ngoài da, uy nhìn không nặng nhưng vẫn phải kiếm tra xem sao. Còn cả Săm Hạ nữa, mấy ngày nay liên tục bị dọa sợ, anh cũng không chắc đứa nhỏ này có vấn đề gì khác không, Đi thẳng đến phòng khám, Đường Ấn bắt số, sau đó đưa Kỷ Du Du vào trong.
Kiểm tra hết một lượt, sức khoẻ của cô ta vẫn ổn, ít nhất, không có vết thương quá nặng, Chỉ là cũng khó tránh khỏi việc bãng bó, nếu không có thể việc lãnh vết thương sẽ xuất hiện vấn đề.
Lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Đường Ân nghe máy, bên trong vang lên giọng nói của Miêu Bách, “Xử lý xong tồi?” Ông ấy năng ri dồ hỏi xử lý xong rồi Đường Ấn thở phảo, sắc mặt hơi nhẹ nhõm.
Bách chần chữ một lát rồi dờ hỏi Bùi Hạc Đường Ân không chút nghĩ ngợi đã tr lời bây giờ trên tay anh chí có bao nhiêu người, Búi Hạc là người có thể sử dụng duy nhất “Ùm, sáng mai chú sẽ về, ốn định tình hình giúp cậu ta. Ông ấy nôi: “Còn nữa, nếu đã lấy được thành phố Giang tồi, vậy nên để ý đến Thượng Hải và Bâc Kinh. Khu Trung Quốc có tổng cộng ba người phụ trách khu lớn, tốt nhất cậu đều phái khống chế trong tayl Tuy chủ lã quán lý chính của khu vực Trung Quốc, nhưng liên quan đến chuyện chia phe, chú cũng, không chắc lãm! Tự cậu quan sát xem, sau đó đưa ra quyết định.”
“ảm ơn cải gi?” Miêu Bách cười: “Chú nhìn cậu chủ lớn lên, chắng lẽ chủ còn có thể khiến cậu chịu thiệt tư? Nhưng có một tín tức không tốt phải nói với cậu, nếu không tính thành phổ Giang, dường như Đường Uý cũng đã nhận được sự ủng hộ của năm người phụ trách khu lớn rồi.. Cái này vẫn chưa tính những người còn lại của nhà họ Đường! Cháu đừng lười biếng, phái cố gắng lên.”
Đường Ân gặt đầu đồng ÿ, sau đó cúp máy.
Miêu Bách Ủng hộ rõ ràng như thế, rõ ràng là đặt cược hết tất cả lên người Đường Ân. Anh biết một khi mình thất bại rất có thể khiến ông ẩy gặp hoạ theo. Đến lúc đó không chỉ là có thế ngồi ở vị trí bây giờ không, mà là có thể giữ được mạng không, “Anh Đường Ân, chị Du Du có sao không ạ?”° Säm Hạ thấyy Đường Ăn cúp máy mi tò mô hồi.
“Không sao đâu!” Anh sờ đầu cô bé, nở nụ cười dịu dàng.
Lúc này Kỷ Du Du đã được dẫn ra, trên đầu quấn tầng tầng lớp lớp băng gạc, nhìn qua hơi buồn cười ‘Đường Ấn không nhịn được, phì một tiếng bật cười Kỷ Du Du hơi đỏ mặt cúi đầu. “Đáng ghét”
Đi, vào trong phòng bệnh nghỉ ngơi một lát” Anh mỉm cười kéo cổ tay cô, đi thẳng vào trong phòng bệnh.
‘Đường Ân buông Sầm Hạ xuống, nhanh chóng trải giường, sau đó cố làm một động tác ga lãng, cười nói: “Xin mời nữ.
vương của anh nghỉ ngơi một lát dưới sự hầu hạ của người Hầu thấp kém này.”
Kỹ Du Du đỏ bừng cả mặt, ngại ngùng đứng tại chỗ.
Anh kéo cổ tay cõ tồi đỡ cô nằm xuống, kiểm tra bảng gạc.
lại, sau đó mới yên tâm Tuy Kỷ Du Du bị thương ngoài da, nhưng tổng thể vẫn ốn, không có vấn đề gì quá lớn.
Đường Ân mở chãn ra đập lên người cô, lại ngựa quen đường cũ xốc chăn lên nhết Sầm Hạ vào trong. Cuối cùng xoay.
người tìm ghế dựa, ngồi ớ đầu giường cúa Kỹ Du Du, kéo cổi tay cô, nghĩ ại mà thấy sợ tồi thở nhẹ một bơi ‘Háo sâo..* Mặt Kỷ Du Du đỏ thẳm, kéo giọng bất mãn kêu.
một tiếng, Đường Ân bật cười nắm lấy cổ tay cô, hơi áy náy nói: “Khiển em chịu khổ rồi “Không… không sao!” Kỷ Du Du nhỏ giọng trả lời Đường Ân mỉm cười, than khẽ, nhẹ nhàng hôn lên mặt Kỷ Du Du “Sau này sẽ không đầu! Sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa đầu!” Anh đảm bảo nói ‘Ùm!? Cô gật đầu, cắm thấy rất thóa mãn.
“Thật ra lúc bị Đồng Quân Hưu kéo xuống lầu, trong lông cô, cũng rất sợ hãi, nhưng cô lại cắm thấy chắc chấn Đưỡng Ăn sẽ đến, rong lòng còn có hy vọng. Cảm giác này không giống sự tuyệt vọng khi ở trong thôn Hoàng Dương, đó là mmột cảm giác mong chờ.
Đường Ân sở trán cô rồi mim cười.
LLúe nây, bến ngoài bệnh viện đã có xe cánh sắt chạy vào.
‘Đỗ Hải Tân dẫn người nhanh chóng đi vào, Thấm Như Mẫn cũng đi ra nghênh đón, cười nói:*Hải Tân, tốc độ của cảnh sát các anh đứng là nhanh ghế? Thật sự khiến tôi phải ngạc nhiên đấy.”
Đỗ Hải Tân nở nụ cười: “Gần đây không yên tĩnh mà… Kẻ bất.
cóc đâu?”
Ở bên này đi theo ôi. Mắt Thẩm Như Mẫn lo lên, dẫn hẳn ai tới phòng bệnh của Kỷ Du Du,