Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 237



Người đàn ông trung niên sửng sốt một lát, nhoẻn miệng cười, cẩn thận đặt vòng lên tay Kỷ Du Du, sau đó nói: “Không phải tôi được thuê tới, tôi là Vương Hải Đào của Hiệp hội Châu báu Thành phố Giang…”

“Vương Hải Đào?”

“Đây là Vương Hải Đào?”

Người xung quanh đều chấn động, vội vàng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, dù sao danh tiếng của Vương Hải Đào trong giới châu báu của thành phố Giang thật sự giống như mặt trời ban trưa. Nghe nói cho.

dù là châu báu quý giá bao nhiêu đưa vào †ay người này, chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra thật giả và giá cả.

Lúc ba năm trước trên một bưổi triển lãm châu báu, Vương Hải Đào nhìn ra một món tên Trái Tim Biển Cả là hàng giả, lúc ấy khiến dư luận cực kỳ ồn ào, cuối cùng kết quả giám định được đưa ra, Trái Tim Biển Cả kia thật sự là hàng giả “Ngài thật sự là Vương Hải Đào ư?” Phía sau có người hỏi.

Ông ấy cười gật đầu, nhìn về phía Thẩm Như Mẫn: “Thật ra nếu tôi không nhìn lâm, có lẽ đồ trong tay cô không đáng giá chín trăm nghìn!”

“Ông nói cái gì?” Thẩm Như Mẫn hơi sửng sốt, sau đó nổi giận: “Ông dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đây là đồ tôi mới mua, biên lai vẫn còn ở đây, sao có thể không có giá chín trăm nghìn được?”

“Đúng vậy, đừng nói bừa ở đây, chuyện thế này ông chịu trách nhiệm được sao?”

Lương Thành hốt hoảng trong lòng, vội ‘vàng mảng chửi: “Đừng tưởng ông là Vương Hải Đào gì đó thì có thể hiểu hết mọi thứt”

“Lời tôi nói đều là thật, tin hay không là chuyện của các người!” Vương Hải Đào cũng không để tâm.

“Ông..” Sắc mặt Lương Thành thay đổi, kéo.

†ay Thẩm Như Mẫn: “Đi, rõ ràng người này đang ghen †ị, chúng ta đừng quan tâm đến ông ta, về nhà thôi!”

Thẩm Như Mẫn hất tay anh ta ra, chỉ vào.

Vương Hải Đào: “Ông dựa vào cái gì mà nói đồ của tôi không đáng chín trăm nghìn?

Nếu ông nói ra, bây giờ tôi sẽ đi tìm Giám đốc của bọn họ. Nếu ông không nói ra được, tôi sẽ lập tức cho người kiện ông!”

Vương Hải Đào sửng sốt, không ngờ người phụ nữ này lại phiền phức như vậy.

“Đừng quan tâm đến ông ta, chúng ta đi thôi ương Thành sợ làm lộ chuyện, vội vàng kéo Thẩm Như Mãn.

Thẩm Như Mẫn giấy ra, vẫn cứ nhìn chảm chằm vào Vương Hải Đào.

Ông ấy nhìn nhắn trên tay cô ta một cái, nở.

nụ cười: “Nếu tôi không nhầm, thứ trên tay cô ấy, đừng nói là chín trăm nghìn, nhiều nhất chỉ có giá chín mươi tệ thị “Ông nói cái gì?” Thẩm Như Mẫn khó tin nhìn ông ấy.

“Tôi cảnh cáo ông, ông đừng có nói bừa ở đây!” Lương Thành sợ thật rồi, nếu chuyện này bị vạch trần, chắc chắn Thẩm Như Mãn sẽ không bỏ qua cho anh ta “Ông nói cho rõ ràng, chiếc nhẫn này của tôi chỉ có chín mươi tệ hả?” Thẩm Như Mẫn.

thét chói tai.

“Có lẽ… ngay cả chín mươi tệ cũng không †ới! Thứ này bán rất nhiều trên sạp trước cửa chợ Đông, đó hoàn toàn không phải phỉ ‘thuý, chỉ làm từ một miếng thuỷ tinh thôi Màu của ngọc không hề rực rỡ như thế.

Vương Hải Đào mỉm cười, trong mắt không phải không có ý châm chọc.

“Thuỷ tinh? Chín mươi tệ cũng không tới?”

Sắc mặt Thẩm Như Mẫn xám như tro tàn, lúc này có không ít người đưa mắt nhìn lại, hoặc ít hoặc nhiều đều có ý khinh thường.

Khi nấy người phụ nữ này còn đang chê cười người ta, không ngờ trong tay người ta mới là đồ thật, hơn nữa giá còn khoảng bốn triệu. Thứ trong tay cô ta lại chỉ là hàng giả làm bằng thuỷ tỉnh!

“Tôi cho ông biết, nói chuyện là phải chịu.

I” Lương Thành thấy tình hình không xong, tức giận chỉ vào Vương Hải Đào: “Ông có biết mình đang nói gì không? Chỗ tôi có biên lai giấy trắng mực đen rõ ràng, chẳng lẽ còn giả à?

“Đúng vậy, đồ chúng tôi mới mua, ông lại nói là hàng giả?” Thẩm Như Mẫn cũng bất chấp!

“Đây cũng là điều khiến tôi ngạc nhiên nhất, tôi đã đến tiệm châu báu Kỷ Thị Nữ này.

nhiều lần rồi, trước giờ chưa từng phát hiện bọn họ có hàng giả, sao cô lại mua phải thuỷ tỉnh thế này?” Vương Hải Đào cũng lắc đầu.

“Lương Thành!” Lúc này, Thẩm Như Mẫn đã hiểu ra là chuyện gì!

Nói không chừng thứ trong tay mình thật sự là đồ giả, có lẽ vấn đề không nằm ở tiệm châu báu, mà là tại chồng cô ta.

“Như Mẫn, em đừng tin ông ta, chúng ta viết rõ ràng là mua ở đây mà, đây là thật, chúng ta đừng để ý đến người này, bây giờ về nhà thôi..” Lương Thành kéo cổ tay cô ta Thẩm Như Mẫn giảng ra, hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt vừa thẹn vừa.

giận. Vốn còn muốn châm chọc Kỷ Du Du, bây giờ lại thành ra thế này?

Hàng giả?

Còn chưa đến chín mươi tệ?

Thẩm Như Mẫn càng nghĩ càng giận, từ nhỏ đến lớn, cô ta từng đeo đồ rẻ như vậy lúc nào chứ?

Chỉ chốc lát, Lương Thành đã cảm thấy hơi áp lực, anh ta có thể nhìn ra Thẩm Như Mẫn thật sự đang tức giận.

“Em yêu, không phải anh muốn lừa em, mà là gần đây tiền bạc eo hẹp..” Lương Thành biết không thể giấu diếm được nữa.

“Anh khiến tôi thật ghê tởm!” Thẩm Như.

Mãn ném chiếc nhãn trong tay đi.

Xoảng một tiếng, chiếc nhẫn rơi vỡ dưới đất, để lộ ra mảnh vụn thuỷ tinh.

“Là thuỷ tỉnh thật kìa?”

“Đúng vậy..”

“Wow.. dùng thuỷ tỉnh lừa gạt người khác ưệ Thẩm Như Mẫn nghe thấy lời nói xung quanh, cảm thấy trên mặt nóng như thiêu đốt, quay đầu muốn rời khỏi đây, lại đột nhiên nhìn thấy Kỷ Du Du kéo Sầm Hạ, hơn nữa trên cổ tay trắng nốn của cô còn đeo.

chiếc vòng gần bốn triệu, lúc này thật sự không thể kiềm chế cơn giận trong lòng nữa.

“Nhân viên bán hàng đâu? Người phụ nữ này dựa vào cái gì đeo đồ trong tiệm? Nếu thứ này thật sự có giá bốn triệu, sao có thể tùy tiện cho người ta đeo thử được? Tôi không tin là cô ta mua, nói không chừng chỉ là đeo thử thôi!” Thẩm Như Mẫn biết mình đã mất mặt rồi, nhưng cô ta cũng không muốn cho Kỷ Du Du dễ chịu, vẻ mặt khó coi nói: “Cô gái này hoàn toàn không có tiền, đồ đất tiền như vậy ở trên tay cô ta, trong tiệm các người không sợ bị người ta trộm mất hả?”

Lúc này, mọi người lại nhìn về phía Kỷ Du Du “Đây là đồ chúng tôi mua..” Sầm Hạ ngẩng đầu nói “Mua? Các người có tiền à?” Thẩm Như: Mẫn dữ tợn nhìn chảm chằm hai ngư: “Nhân viên bán hàng đều mù hết rồi sao? Bị người như các người đeo bẩn rồi, sau này còn ai mua nữa?”

Lúc này, Lý Húc Hồng đúng lúc đi ra từ chỗ nhìn thấy cảnh trước mặt, trong mắt lập tức loé lên sự căm ghét, đi về phía Kỷ Du Du: “Ai cho các người tuỷ tiện động vào đồ trong tiệm hả?”

Kỷ Du Du ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Buông ra! Cô có biết thứ này đắt tiền đến mức nào không? Sao cô lại dám đeo lên †ay hả?” Cô ta đi tới, vẻ mặt giận dữ, vội vàng kéo cổ tay Kỷ Du Du: “Ai cho cô đeo?

Lập tức tháo xuống cho tôi!”